Xếp hạng ban đầu của Nhật Hạ luôn nằm trong top 3 toàn khôi, học sinh trong trường hơn nghìn người, Nhất trung lại là ngôi trường số một số hai thành phố, thành tích của cô thật sự rất xuất sắc.
Hiệu suất làm việc của Nhất Trung nhanh đến kinh người, chỉ sau một cuối tuần bài thi đã được chấm xong chất chồng ở trên bàn làm việc, bảng điểm cũng đang được in ra, chỉ là tạm thời vẫn chưa công bố.
Ngày phát bài, trong lòng cả lớp đều lo lắng.
Tiết đầu tiên của buổi học là tiết toán học, lúc thầy giáo bước vào lớp học, trong tay cũng cầm theo một xấp bài thi.
Mọi người còn đang trông đợi ông gọi đại diện lớp lên phát bài thi, không ngờ rằng chờ đến khi chuông vào học vang lên, ông trực tiếp bảo, “Lên lớp!”
Tình huống này thật là quen thuộc….
Tựa như một ngọn núi chặn ngang đó không thể vượt qua, trĩu nặng đè trong lòng đám học sinh.
Nhật Hạ cũng không chú ý tới sắc mặt của mọi người đang biến đổi, chỉ là sau khi ngồi xuống, cô nghe được bạn học ngồi phía sau nói: “Tiêu rồi, chắc chắn là thầy Lương muốn tự mình phát bài thi.”
Lúc này giáo viên trên bục giảng liền nói: “Điểm thi tháng này đã có, trước hết tôi phát bài thi ra, gọi đến tên ai thì người đó lên lấy.”
"Lăng Thẩm Nhược, 144, làm rất tốt!"
"Triệu Vy, 135, không tồi."
"Thẩm Tinh Vũ, 129."
"......"
Mọi người dường như đã hiểu ra.
Thầy giáo phát bài thi, là dựa theo thành tích mà phát.
Đối với những người thi không tốt mà nói, đây chính là công khai lăng trì xử tử.
Vương Hi Nhã quay sang cô, khẽ giọng: "Chết rồi, sao không thấy bài của tớ với cậu vậy..."
Thẳng một đường gọi đến điểm 108. còn chưa nghe thầy giáo gọi tên Nhật Hạ, lúc này thì không chỉ một mình Vương Hi Nhã nữa mà những người đã cầm được bài thi đều bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Nhật Hạ, 90.”
Cô gái không lộ ra biểu cảm gì, nhận bài thi.
Có thể nói tất cả bạn học trong lớp đều ngạc nhiên đến ngây người!
Môn toán điểm tối đa là 150 điểm, quy ra tỉ lệ phần trăm, 90 điểm là chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, Nhật Hạ thi chỉ đạt tiêu chuẩn thôi sao?
“…… Đây là kiểm nghiệm đối với năng lực của các em, cũng là thời điểm để các em nhìn rõ, từ khi khai giảng lớp 11 đã được hai tháng, các em đã học được cái gì!”
Giáo viên toán học hận sắt không thành thép múa may tay chân trên bục giảng.
———
Sau chuyện này mọi người đều không quan tâm đến bài giảng số học trên bảng cho lắm, vừa kết thúc tiết học, Trương chủ nhiệm lại đích thân cầm bảng điểm tới, đứng ở cửa ra vào, gọi lớp trưởng ra lấy đem dán bảng điểm vào bảng tin phía cuối lớp học.
Vậy là không cần đợi điểm từng môn nữa.
Tất cả điểm số đều được công khai.
Lớp học lại một lần nữa sôi trào.
Ông đứng trước cửa bổ sung thêm: "Bạn học Nhật Hạ, cuối giờ đến phòng giáo viên gặp thầy một chút."
Không ít học sinh trong lớp thấp giọng nghị luận, tò mò sáng mắt lên, sau đó đi xem bảng điểm.
Vương Hi Nhã cũng đi xem, cô nàng ở hạng 30, đứng giữa lớp thì so với sức học của cô nàng là đã không tồi.
Nhưng cô nàng nhìn xuống phía dưới, tìm mãi cũng không thấy tên của Nhật Hạ.
Lật đến trang thứ hai của bảng điểm, cậu mới nhìn thấy tên của Nhật Hạ nằm ở ngay đầu của lớp.
Hạng 11.
Thứ hạng trong lớp này nếu xét theo toàn khối chỉ có thể tính là trung bình.
Nhưng từ một học sinh hạng nhất, lại có thể tuột hạng kinh khủng như vậy, quả thật kinh thiên động địa!
"Chuyện này là sao vậy, sao cậu ấy chỉ có thể thi được số điểm thấp như vậy, có phải là chấm thi có vấn đề không.”
“Như vậy cũng không có khả năng tất cả mọi môn đều có vấn đề chứ, với lại cũng không phải là chuyện chấm thiếu một điểm hai điểm …”
Nhật Hạ chỉ ngồi yên tại chỗ "xem sách", những lời rì rầm bàn tán cách đó không xa cũng thuận tiện chui vào lỗ tai của cô.
Thật ra phần lớn mọi người đều âm thầm quan sát động tĩnh của cô gái.
....Chỉ là cô hoàn toàn không có động thái gì.
Người khác nói xấu cô nhưng cô vẫn cứ như không nghe thấy.
Trừ những người hóng xem trò vui, thật ra cũng có không ít người muốn tiến đến an ủi cô, có thể thấy được rằng lúc này Nhật Hạ sẽ không muốn bị người khác an ủi, cho nển đều chỉ đứng nhìn từ xa, cũng không có đi qua.
———
Hết giờ, Nhật Hạ đến phòng giáo viên theo lời dặn.
Trương lão sư cất giáo án vào một góc, sau đó ngước lên đẩy gọng mắt kính, "Nhật Hạ, chắc em cũng đã biết điểm thi của mình rồi nhỉ."
"Vâng, thưa thầy."
"Thầy biết là trước kì kiểm tra thử, em vướng vào không ít rắc rối với bạn học, ít nhiều chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng thầy vẫn muốn nhắc nhở em nên lấy việc học làm trọng, đừng để tuột mất phong độ của mình."
Cuộc trò chuyện giữa giáo viên và học sinh kéo dài đến tận nửa tiếng, nhưng hầu hết cũng chỉ là do Trương lão sư quá hăng hái truyền đạt những lý tưởng, kinh nghiệm cho cô học trò nhỏ này. Mặc djf ông còn chưa đã thèm, nhưng vẫn xấu hổ khi làm trễ giờ tan học của học sinh, nên cũng dừng lại.
Cuối cùng, ông uống một ngụm nước, sau đó chốt hạ một câu.
"Thầy biết đôi lúc điểm số cũng sẽ do ngoại cảnh tác động không ít, thầy hiểu điều đó. Nhưng chiếu theo quy định trường, thầy sẽ liên lạc với phụ huynh để trao đổi về vấn đề học tập của em."
"........"
———
Lúc Nhật Hạ trở về nhà, người hầu trong nhà tiến vào cúi xuống, thật cẩn thận mà mở miệng:
"Tiểu thư, thiếu gia yêu cầu người đi đến thư phòng, dặn là có việc muốn nói."
".....?"
Nhật Hạ đi theo hướng dẫn của người hầu, rất nhanh đã đến thư phòng.
Nhưng cô không vội gõ cửa, bởi vì lúc này trong phòng dường như đang có người trò chuyện.
Nghe kĩ một chút, cô liền nhận ra đó là người thầy vô cùng tâm huyết với nghề không phải sao, hình như ông ấy đang cáo trạng: “Chính là như vậy. Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền phụ huynh như vậy, nhưng mà đều vì muốn tốt cho đứa trẻ này. Nhật Hạ rất thông minh, học tốt, về sau nhất định có thể thi đỗ các trường 985. Chỉ mong gia đình sát sao về vấn đề học tập cũng như rèn luyện bản thân của em ấy hơn.”
"........"
Hiệu suất làm việc của thầy giáo Trương rất tốt nha.
Hoá ra "phụ huynh" mà ông nói là đây sao...
Trong quãng đời trung học của cô, đây là lần đầu tiên bị gọi "phụ huynh" như vậy.
Bên trong dường như lại truyền ra giọng nói trầm thấp của thiếu niên vô cùng chấn tĩnh, bình thản, ngữ khí không một gợn sóng lại mang theo mười phần khí lực, nghe đến là thành thật.
“Thầy giáo yên tâm, tôi nhất định sẽ quản giáo nghiêm hơn nữa.”
Thiếu niên hé môi, bốn chữ mang ý vị sâu xa.
"....Nghiêm khắc dạy dỗ.”
Nhật Hạ: “…....…”
Có thể từ chối "phụ huynh" này được không ạ?