Dù đã được một thời gian nhưng cô vẫn chưa thể quen với cuộc sống tuổi mười bảy.
Xuống dưới lầu, cô giúp việc thấy cô đi xuống bèn nhanh chóng mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên. Nhật Hạ ngồi xuống ăn sáng, chờ tới khi cô ăn gần xong, Hạ Vũ Điền mới vội vàng chạy xuống.
Bà Hạ cầm cặp sách của cô ta đi phía sau, trách móc: “Bảo con dậy sớm đi học mà cứ một hai đòi ngủ nướng…”
"Ai da, mẹ, con mệt." Hạ Vũ Điền làm nũng.
Mẹ trìu mến xoa xoa tóc của cô ấy: "Mau ăn ít đồ, đến trường nhanh, bị muộn rồi."
"Không muộn được, để tài xế Trương đưa con đi."
Trường khai giảng đúng ngày thứ hai nên giao thông cũng đông nghịt, người đi học người thì đi làm, dù có là Bentley xịn cũng phải chạy với tốc độ rùa bò.
Tới lúc thấy được khuôn viên của trung học Thất Trung mà xe vẫn mãi không nhích được, Nhật Hạ không nhịn nữa dứt khoát xuống xe đi bộ qua. Cô cũng không muốn để người ta thấy cô và Hạ Vũ Điền xuống chung một xe.
Còn Hạ Vũ Điền thì vẫn ngồi im trên xe không nhúc nhích.
Trung học Đức Trí khai giảng là trường học trọng điểm của thành phố B. Chỉ tiêu hằng năm của trường khá thấp mà bậc phụ huynh nào cũng muốn cho con mình vào học thế nên tỷ lệ chọi ở đây rất cao.
Giữa hai ngôi trường có hai điểm liên kết, bên trái là trường công lập trọng điểm Nhất Trung, những học sinh xuất sắc có thành tích cao đều xuất thân tại đây. Bên phải là trường tư nhân cấp cao Đức Trí, tình trạng giáo dục ở đây hỗn loạn kinh khủng, nhưng đa số tập trung đều là những kẻ có tiền. Nơi đó là thiên đường của một đám ăn chơi trác táng, bọn họ trốn học đánh nhau, yêu đương đi bar, rất vô kỷ luật.
Nhật Hạ học ở Nhất Trung, còn Hạ Vũ Điền lại ở Đức Trí.
Trong lớp, mọi người đều biết hoàn cảnh bất hạnh của cô, cô và mẹ bị tai nạn giao thông, mẹ qua đời còn bản thân cô thì bị mù. Nhưng chính vì thành tích học tập xuất sắc của cô, từ trung học cơ sở được tuyển thẳng lên Nhất Trung, mà còn được cả học bổng toàn phần nếu liên tục duy trì trong bảng vàng của nhà trường.
Kết quả sau nhiều lần kiểm tra của cô đều đứng hạng nhất, ngoại trừ có một lần vì mắt của cô bỗng dưng đau rát đến nỗi phải nhập viện để kiểm tra khiến cô bỏ mất một môn thi nên đứng hạng ba toàn khối thì chưa một lần nào trượt khỏi top 1 cả.
Vậy nên khi thấy cô chống gậy mang kính râm đi học, mọi người đều không hề cười nhạo cô. Thậm chí ngay từ đầu đã đối xử vô cùng tốt với cô.
Nữ sinh cùng bạn vẻ mặt hưng phấn quay đầu lại: "Nhật Hạ đến rồi!"
Mạnh Thính cong môi cười một tiếng, có chút hoài niệm, "Vương Hi Nhã, chào buổi sáng."
Đây là cô bạn cao trung duy nhất của cô.
Nhật Hạ vẫn nhớ rất nhiều cái tên trong lớp này.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở cái tên.
Kiếp trước do đôi mắt nên rất nhiều người ngại làm bạn với cô, vả lại sống dưới bóng của Hạ gia khiến cô dần cô lập bản thân mình với thế giới bên ngoài. Duy chỉ có Vương Hi Nhã vẫn luôn bên cạnh cô.
Nhưng tương lai sau này, gia đình Vương Hi Nhã gặp biến cố khiến điểm thi đại học của cô nàng không tốt như ý nguyện nên đã trượt nguyện vọng của mình. Sau đó thì cô nàng chuyển đến thành phố khác, Nhật Hạ cũng không còn liên lạc với cô nữa.
Sống lại kiếp này, cô nhất định sẽ giúp Vương Hi Nhã thay đổi số mệnh.
Hôm nay là ngày chính thức vào học, Nhật Hạ vô cùng có tinh thần, đêm qua còn chuẩn bị bài cho chương trình học.
Dù sao cũng là tiết đầu tiên sau khi trùng sinh, cô vẫn rất coi trọng.
Lúc giáo viên nói tới đồ thị hình Sin, Nhật Hạ vẫn còn ấn tượng nhưng các chuỗi hàm số phía trước cơ hồ rất xa lạ.
Không biết đã bao lâu cô chưa cầm bút giải đề thi rồi nhỉ?
Kiếp trước lúc cô cầm bút giải đề thi đã là mười năm trước, giờ lại quay về quãng thời gian mỗi ngày đều phải giải đề thi đến hết mực viết đến vậy, chuyện này thật khiến người ta quẫn bách, khổ cực biết bao mới kết thúc ba năm trung học, kết quả lại quay trở lại ngay thời kỳ dầu sôi lửa bỏng chưa được giải phóng, cô phải tiếp tục chiến đấu một lần nữa.
Song vất vả nào có là gì, cô khẽ nhoẻn miệng cười, ông trời có thể cho cô một cơ hội cô đâu còn dám đòi hỏi gì hơn.
Sau tiết học, Vương Hì Nhã như thường lệ bước lên bục giảng, thông báo: "Gần đây trường chúng ta đang phát động cuộc thi Olympic Toán học, phần thưởng lần này là mười vạn. Mọi người ai có nhu cầu đăng kí thì đến gặp mình để lấy đơn nhé."
Vương Hi Nhã là bí thư trong lớp, nếu trường học có tổ chức các sự kiện hay hoạt động nào thì đều do cô ấy tiến hành tổ chức cho các bạn học tham gia.
Cô có chút ngẩn ra, những năm này thì mười nghìn vạn cũng không phải là số tiền nhỏ. Học bổng mà cô dành được cũng chỉ năm ngàn.
Dù hiện tại bây giờ cô vẫn còn ở Hạ gia, nhưng mọi chi phí sinh hoạt đều do cô tự chi trả. Mà sau này ắt hẳn sẽ còn cần dùng đến tiền nhiều hơn, vậy nên cô luôn nghĩ cách để kiếm được thật nhiều tiền càng tốt.
Đợi cô nàng quay về chỗ ngồi, cô hỏi Vương Hi Nhã: "Ngoại trừ tuyên truyền cuộc thi Olympic Toán ra thì còn cuộc thi nào nữa không?"
"Có nha, còn có cuộc thi hùng biện Tiếng Anh, nhưng cuộc thi đó sẽ tổ chức vào mùa hè."
Nhật Hạ có hơi thất vọng.
Nhật Hạ nghĩ nghĩ: "Nhưng mà tớ nghe nói trường cách vách của bọn họ rất chú trọng người có tài nghệ, có rất nhiều hạng mục giống như thế này, nào là ca hát khiêu vũ đánh đàn. Mà quan trọng là tiền thưởng rất lớn nữa..." Cô nàng nhìn cô, muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới nói, "Thôi, không có gì."
Đôi mắt của Nhật Hạ bị thương, sao có thể tham gia các cuộc thi như khiêu vũ hay biểu diễn dương cầm được.
Không ngờ Nhật Hạ lại trực tiếp hỏi: "Vậy nhờ cậu tìm hiểu cuộc thi giúp tớ nhé?"
"Được...tất nhiên là được rồi." Vương Hi Nhã ngơ một hồi mới đáp lại, vốn dĩ theo tính cách của Nhật Hạ không đời nào tham gia những hoạt động như vậy, cô nàng còn tưởng mình nghe nhầm nữa cơ!
Tan học, Vương Hi Nhã vì có cuộc họp của các bí thư các lớp nên đã đi trước.
Hôm nay đến lượt Nhật Hạ trực nhật, ở trường Nhất Trung thì trực nhật không có gì phức tạp, sau khi tan học chỉ cần lau sạch bảng đen, đóng cửa sổ cẩn thận là được.
Nhưng dù sao đối với một người khiếm thị như cô, vẫn là có chút khó khăn. Có bạn trong lớp đề nghị trực giúp cô nhưng bản thân cô không muốn vì một khiếm khuyết của mình mà không được bình đẳng như mọi người nên đã từ chối.
Lúc đi ngang qua phòng âm nhạc, hơn nữa cửa cũng chỉ khép hờ, không có khóa, Nhật Hạ bèn dừng lại, sau đó hết dũng khí bước vào trong đứng cạnh cây đàn Piano.
Cô ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên phím đàn, ngón trỏ trái của cô gái nặng nề lướt qua phím đàn, từ trái sang phải, sau đó lại theo chiều ngược lại. Nhắm mắt lại, lướt qua phím đàn hai ba lần, ngón tay cô hơi cứng ngắc từ từ trở nên mềm mại hơn, vẻ mặt cũng dịu hơn.
Ký ức ấm áp của ngày xưa và khoảnh khắc tiếng đàn piano vang lên.
Bây giờ cô mới cảm giác được dường như mình đã sống lại một lần nữa.
Mẹ cô là một nghệ sĩ piano nổi tiếng, vậy nên từ nhỏ Nhật Hạ đã được tiếp xúc làm quen với piano. Nhưng khi từ khi bà ấy qua đời, Nhật Hạ cũng đã lâu rồi không ngồi trên cây đàn dương cầm.
Cô gái cứ mãi mê theo đuổi những dòng suy nghĩ của mình mà không biết rằng từ nãy đến giờ luôn có ánh mắt dõi theo cô.
Thiếu niên đến dưới tàng cây, đưa lưng về phía cây đại thụ rồi ngồi xuống bóng râm.
Gió nhẹ nhàng, ánh mặt trời ấm áp, chính là thời điểm thích hợp để ngủ.
Thiếu niên kéo xuống vành nón của chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, che khuất đi những tia nắng mặt trời chiếu từ kẽ hở tán cây.
Sau khi nghe thấy động tĩnh, chiếc mũ màu đen che trên khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên hơi giật giật, mấy giây sau, anh không kiên nhẫn được nữa đưa tay lấy mũ xuống, dò ra nửa người định mắng một câu “Cút”.
Kết quả âm thứ nhất còn chưa ra khỏi miệng, đã nghẹn ở trong cổ họng.
Làn gió tháng mười trong lành mát mẻ, khuôn mặt trái xoan trắng nõn kia bị che khuất hơn phân nửa bởi chiếc kính râm, nhìn qua không rõ ràng.
Dưới ánh nắng nhàn nhạt, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn gần như trong suốt.
Trong căn phòng cô gái đón lấy ánh nắng mặt trời, ánh nắng bao bọc lấy cô, giữ cô trong vòng sáng rực rỡ lung linh, gió thổi qua, làm tóc trên trán cô tung bay.
Hắn cũng không biết bản thân mình tại sao lại như vậy, sau khi nhìn một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa người về, một lần nữa dựa lên thân cây.
Thiếu niên ngửa đầu dựa vào trên cây, nhìn ánh sáng chiếu qua khe hở giữa các tán lá cây.
Nghe tiếng gió bên tai, giọng điệu mềm nhẹ của cô gái nhỏ, còn có khúc ngâm nga…
Trông thật ngoan.