Editor: Mòe
Quý Hoài An đứng yên không động đậy, cũng không hề lên tiếng.
Qua hồi lâu Đường Mộng mới nhận ra hình như hôm nay Quý Hoài An hơi khác, sắc mặt nặng nề, quanh thân được bao bọc một cảm giác rất đáng sợ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hờ hững của ngày thường.
Đường Mộng lập tức hơi cảnh giác: “Anh à, có phải có người bắt nạt anh không ạ?”
Quý Hoài An vẫn cứ không lên tiếng.
Đường Mộng hít một hơi: “Em đi đánh chết hắn!”
Quý Hoài An mới ngăn cản cô lại: “Không, không ai bắt nạt tôi.”
Đường Mộng không quá tin đánh giá anh một vòng, nhìn quanh lại cảm thấy hình như không hề gì.
Trên người không có vết bầm tím, không có miệng vết thương bị rách, ngoại trừ quần áo hơi ươn ướt thì không có gì trông khác thường cho lắm.
Lúc này Đường Mộng mới yên tâm: “Vậy được rồi.”
Cô vui vẻ đưa hạt dẻ cho anh: “Ăn hạt dẻ đi ạ!”
Đường Mộng tìm một chỗ ngồi xuống, Quý Hoài An cũng qua ngồi cùng cô.
Đường Mộng lấy một vốc hạt dẻ đặt vào trong tay anh, bản thân cũng nắm lấy một vốc. Hạt dẻ vẫn còn hơi âm ấm, ăn vẫn rất thơm ngọt nhưng không còn được ngon như lúc vừa lấy ra từ trong nồi.
Cô vừa ăn vừa đung đưa cái chân, niên đại này cũng chẳng có gì chơi, chỉ có mỗi việc ăn có thể làm Đường Mộng giết một chút thời gian.
Hai má cô gái phồng lên vì bận ăn, vừa nhai hạt dẻ vừa mở miệng nói chuyện: “Anh à, cảm ơn anh đã ngồi ăn cùng em, việc mà em thích nhất là ăn, nhưng chẳng ai ăn cùng, ăn một mình thực sự quá vô vị!”
Quý Hoài An quay đầu qua nhìn cô, Đường Mộng đang cố gắng để ánh mắt của mình trông chân thành một chút.
Thật đó, không phải em thấy anh không có đồ để ăn, thương hại anh nên mới mang cho anh, em là vì anh trông rất đẹp trai… À bậy, không phải, là ăn một mình thực sự quá cô đơn nên mới mang cho anh.
Ắt hẳn em nên cảm ơn anh!
Để giữ gìn tự tôn của nhóc con, bà mẹ già như cô cũng không hề dễ dàng!
Có điều Đường Mộng cũng không hề nói điêu, ăn một mình quả thật cũng có chút cô đơn, có người cùng chia sẻ sẽ vui hơi gấp bội.
Quý Hoài An nhìn thấu nhưng không vạch trần ra, khóe miệng khẽ thả lỏng.
Đường Mộng không ăn nhiều, để bụng lát nữa còn về nhà ăn cơm.
Tính toán thời gian, cô nên trở về rồi.
Trước khi đi Đường Mộng chợt nhớ tới gì đó, mở miệng hỏi nhóc con: “Anh, anh biết huyện Ninh ở chỗ nào không ạ?”
Quý Hoài An lắc đầu, ánh mắt hơi mông lung.
Chưa từng nghe nói qua.
Quý Hoài An: “Em hỏi cái này để làm gì?”
Đường Mộng: “Em định mấy ngày nữa sẽ tới đó một chuyến.”
Quý Hoài An: “Một mình sao?”
Đường Mộng: “Đương nhiên không phải ạ, em đi cùng bạn học.”
Một nơi hẻo lánh cách xa thành phố như huyện Ninh, trước giờ cô lại chưa từng tới, có bị ngu thì mới đi một mình.
Ánh mắt Quý Hoài An hiện rõ vẻ lo lắng, Đường Mộng phủi phủi tay: “Em đi chơi hai ngày, sẽ nhanh trở về lắm, anh không cần lo lắng, đợi lúc em trở về mình cùng ăn băng phấn [*] được không?”
[1] 冰粉: băng phấn, món này không có tên tiếng Việt, là món ăn giải nhiệt nổi tiếng ở vùng Tứ Xuyên, trong đó sẽ có thạch, các loại hoa quả, các loại hạt, đôi khi có cả đá bào,…
Quý Hoài An gật đầu.
Đường Mộng không thấy sự kháng cự từ ánh mắt của anh, điều này khiến cô vui vẻ một lúc lâu.
Kế hoạch vỗ béo của cô dường như có thể bắt đầu rồi.
Nếu có thể, bây giờ cô còn muốn mang một con gà nướng tới nhà Quý Hoài An.
Nhưng tưởng tượng có thể gà sẽ bị ném đi, Đường Mộng lại lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.
Không thể quá nóng vội! Không thể quá nóng vội! Một khi tự do trở về rồi thì có gì không được.
Đường Mộng để hạt dẻ còn dư lại cho Quý Hoài An, đi về nhà ăn cơm.
Mấy hôm nay, cô đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bây giờ chưa có đầu mối gì để tìm bố mẹ Đường Y Y, nơi duy nhất tới được là chỗ của bà cụ nhặt mót đã nhận nuôi Đường Giai, nói không chừng tới đó có thể tìm ra chút manh mối.
Hơn nữa, cô còn thấy việc này chắc chắn có chút ít liên quan tới Chu Yến Hà kia, mụ ta đối xử quá tốt với nhỏ Đường Y Y, còn bài xích Đường Giai tới như vậy, sao có thể nói không phải là yêu thương.
Loại như Chu Yến Hà, Đường Mộng căn bản không hề tin mụ ta sẽ thật lòng mà yêu thương một người, lại còn là một đứa con gái giả của họ hàng xa xôi, bảo chỗ này không có chút mờ ám đánh chết Đường Mộng cũng không tin.
Quan trọng nhất chính là, nhà của Chu Yến Hà hình như cách huyện Ninh không xa, điều này càng khiến cô khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Mới sáng sớm Đường Mộng đã vạch xong kế hoạch, duy nhất một điều không thể thực hiện được là không ai đi cùng cô, thân gái một mình đến một nơi xa xôi tới như vậy thực sự là quá mức nguy hiểm.
Cũng may trong trí nhớ của mình, cô có một người bạn thân thiết quê quán ở huyện Ninh, điều này cũng giúp cô bớt không ít rắc rối.
Đường Mộng liên hệ với bạn học, đối phương đã lập tức đồng ý không một chút do dự.
Kế tiếp chính là tìm lý do để được tới huyện Ninh.
Lúc ăn tối, Đường Mộng nói chuyện với hai vợ chồng Đường Thịnh Hoài – Chu Thư, có điều cô không nói là mình tới huyện Ninh, chỉ nói mình muốn được đi về quê.
Những năm trước Đường Mộng đều nghỉ hè ở quê, nói vậy có vẻ cũng không có gì sai.
Chỉ là trong lòng Đường Thịnh Hoài – Chu Thư lại không thể yên tâm, chuyện hồi sáng Chu Yến Hà xúi giục Chu Thư đuổi Đường Mộng đã bị Đường Mộng nghe thấy được, đúng lúc này con bé lại đòi đi về quê, trong lòng hai người đều cảm thấy bất an, cho rằng Đường Mộng vẫn để ý lời của Chu Yến Hà.
Chu Thư lập tức hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn về quê? Mộng Mộng, em nói thật với chị, có phải em vẫn còn để ý chuyện hồi sáng phải không?”
Đường Mộng ngớ người.
Chuyện hồi sáng?
À, là chuyện Chu Yến Hà, Đường Mộng căn bản không để ở trong lòng.
Cô chưa bao giờ nghĩ một bà Chu Yến Hà có thể đẩy cô đi.
Chu Yến Hà bối rối mà cúi đầu, không dám nói một câu.
Đường Mộng liền nhanh chóng phủ nhận: “Không đâu ạ, em muốn về quê chơi, trong thành phố cũng không có chỗ chơi, em muốn về quê hái trái cây, câu cá, xem mặt trời mọc nữa, em cũng nhớ bố mẹ.”
Lúc này Chu Thư mới yên tâm: “Vậy em tính sẽ trở về bao lâu?”
Đường Mộng: “Tầm khoảng 3-4 ngày, nhiều nhất 5-6 ngày thôi ạ.”
Chu Thư: “Vậy được rồi, đợi lát nữa chị dọn đồ cho em.”
Đường Mộng gật đầu “vâng”, cuối cùng lời nói dối cũng đã được trót lọt.
Lúc này Đường Dật Phàm lại nói: “Cháu cũng muốn trở về, cô út đưa cháu đi với ạ.”
Đường Mộng: “???”
Liên quan đến gì nhóc??
Đường Mộng từ chối không cần phải nghĩ ngợi: “Không được, cháu không thể về quê!”
Đường Dật Phàm: “?”
Đường Mộng: “Cháu quá phiền, cô không đưa cháu đâu!”
Đường Dật Phàm: “?”
Đường Dật Phàm: “Dù sao cháu mặc kệ, cháu cũng muốn về cơ!”
Đường Mộng: “…”
Thật muốn tẩn chết thằng cháu này!
Đường Dật Phàm nghỉ hè cũng thường hay về quê, nhất thời không biết phải từ chối thế nào.
Đường Mộng ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Không phải cháu còn lớp hứng thú sao? Sao vậy, muốn trốn học hay gì? Muốn về cũng phải học xong rồi mới về!”
Chu Thư cũng suy nghĩ giống vậy: “Khóa học còn có hai tuần thôi, chờ hết khóa về cũng vẫn kịp mà, đến lúc đó bảo cô đưa con về, đưa cả Đường Giai nữa, con bé còn chưa gặp ông bà nội kia kìa!”
Đường Mộng lập tức đáp: “Không thành vấn đề, dù sao quê mình cũng gần mà, muốn về thì lúc nào chẳng được!”
Đường Dật Phàm chán nản, đành miễn cưỡng chấp nhận.
Cuối cùng Đường Mộng cũng có thể được thở phào nhẹ nhõm.
Đường Giai thoạt nhìn trông rất vui, hẳn là đang mong ngày về quê.
Suốt toàn bộ quá trình, Chu Yến Hà không hề xen miệng vào, cũng ngượng ngùng không nói một lời nào.
Bị dạy dỗ cho một trận đủ lớn, miệng mụ ta gần đây cũng kín kẽ hơn nhiều.
Cơm nước xong, Đường Mộng cẩn thận tóm lược lại kế hoạch của mình, nếu không có chuyện gì bất ngờ, hai ngày nữa cô sẽ lên đường đến huyện Ninh.
Đường Mộng không thấy lo lắng cho bản thân, ngược lại tương đối lo lắng cho Đường Giai.
Một mình Đường Y Y đã đủ, nay lại có thêm một Chu Yến Hà nữa, Đường Mộng chỉ sợ bản thân vừa mới đi, hai người này đã bắt đầu tác quái, đến lúc đó không ai che chở cho Đường Giai.
Mặc dù bây giờ đã có Đường Dật Phàm che chở cho con bé, nhưng dù sao tâm tư của nó cũng chỉ là của một thằng nhóc thôi, đỡ không nổi những âm mưu hiểm độc của Đường Y Y và Chu Yến Hà kia.
Cũng may bây giờ cán cân trong lòng của Chu Thư đã dần hướng về Đường Giai hơn, nghĩ đến đây chắc cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Đường Mộng thoáng yên tâm, trước khi ngủ vẫn không thể nhịn được chạy tới phòng Đường Giai.
Đường Dật Phàm cũng đang ở trong đó, hai người đang bàn bạc làm lại ổ mới cho Kẹo Sữa.
Đường Mộng dặn Đường Giai: “Trong thời gian cô út đi về quê, Chu Yến Hà tìm cháu thì đừng có để ý, lập tức tránh ra xa, bà ta nói cái gì cháu cũng đừng có nghe, người này không có chút lòng tốt!”
Đường Giai nghiêm túc nghe rồi gật gật cái đầu. Cô cũng rất chán ghét người bà cô họ này.
Đường Mộng dặn dò Đường Giai xong, lại không nhịn xuống được tiếp tục dặn dò Đường Dật Phàm: “Cô út không ở đây, cháu nhớ phải bảo vệ Đường Giai cho thật tốt, đừng để Chu Yến Hà hay là Đường Y Y bắt nạt chị của cháu biết chưa?”
Đường Dật Phàm vỗ ngực: “Còn cần cô nói nữa sao ạ, giao cho cháu là được!”
Bấy giờ Đường Mộng mới vừa lòng.
Đường Y Y đi ngang qua cửa phòng của Đường Giai, nghe thấy âm thanh vui nhộn ở bên trong, tâm trạng liền trở nên không tốt.
Trên thực tế, từ lúc ăn cơm tối tâm trạng của cô đã không tốt.
Lúc ăn cơm, Chu Thư đã bảo chờ khóa hứng thú kia kết thúc sẽ để Đường Mộng đưa Đường Dật Phàm và Đường Giai về quê, nhưng lại không hề may mảy nhắc đến cô.
Mấy ngày nay thái độ của bà ấy với cô luôn hết sức lạnh lùng, ban đầu Đường Y Y còn nghĩ là do mình nghĩ nhiều, hiện tại xem ra không phải rồi.
Tại sao lại như vậy? Cô cũng không biết được tại sao lại như vậy?
Bây giờ Đường Dật Phàm thờ ơ đối với cô thì thôi, lại còn thêm cả Chu Thư kia nữa, chẳng lẽ bà ấy cũng vì chuyện Kẹo Sữa mà trở nên ghét cô?
Nhưng rõ ràng sự việc của Kẹo Sữa lần trước, Chu Thư đã nói giúp cô mà.
Chẳng lẽ sau đó Đường Giai, Đường Dật Phàm lại nói gì với bà?
Ánh mắt Đường Y Y dần trở nên hung ác.
Lại là Đường Giai kia!!!
Mỗi lần đều bởi vì cô ta, sau khi cô ta trở về đây, cô không hề có lấy một ngày cảm thấy được thuận ý.
Đường Dật Phàm cùng phe với cô ta, bây giờ đến Chu Thư cũng đứng về phía của cô ta.
Rốt cuộc là tại sao?
Không lẽ chỉ vì cô ta là con ruột nên có thể cướp hết mọi thứ từ tay cô?
Đường Y Y về phòng, không biết nghĩ cái gì, lấy kéo bắt đầu cắt loạn xạ, một chiếc váy bị cô cắt nát bươm.
Đường Mộng rơi khỏi phòng Đường Giai, lại nhìn thấy Đường Y Y có vẻ không cam tâm về phòng.
Đường Mộng liền lập tức bật cười.
Không cam tâm? Cô ta có gì không cam tâm?
Từ đó cho tới giờ, nếu không phải ban đầu cô ta không muốn Đường Giai được yên ổn sống ở Đường gia này, thì cô ta cũng không đến mức đánh cho bộ bài tả tơi tới như vậy.
Người khơi mào, chính là bản thân cô ta thôi.
Nếu cô ta biết được hai chữ “hài lòng” viết thế nào, cũng không để bản thân đến bước đường hôm nay.
Qua hồi lâu, Đường Y Y mới ý thức được bản thân đang làm gì, đến lúc phản ứng lại, chiếc váy trên tay cô đã bị cắt nát bét.
Cô ném kéo trong tay, đi ra ngoài muốn uống một ngụm nước.
Mới ra tới cửa phòng đã nhìn thấy Đường Mộng.
Đường Mộng mỉm cười với cô ta.
Đường Y Y cũng mỉm cười cứng nhắc.
Đường Mộng mở miệng nói: “Y Y, tối qua tôi mơ một giấc mơ, cháu có muốn nghe không?”
Đường Y Y sửng sốt: “Mơ gì?”
Đường Mộng: “Mà nói chứ giấc mơ này có liên quan đến cháu, tôi mơ thấy bố mẹ ruột của cháu tìm đến cửa, bọn họ muốn nhận cháu, sau đó tôi tỉnh dậy, không biết lại xảy ra chuyện gì.”
Đường Mộng nói xong, hài lòng mà rời đi.
Đường Y Y ngây ngốc đứng tại chỗ, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.
Cô không muốn nghĩ đến bố mẹ thân sinh gì gì đó, không muốn!!! Không muốn!!!