Đường Mộng đã chuẩn bị tất cả thật ổn thỏa, hôm sau sẽ xuất phát lên đường đến huyện Ninh.
Lúc tiễn cô tới cửa, Đường Dật Phàm vẫn bịn rịn không tha mà dặn dò: “Nhớ chừa lại xoài lớn ở nhà bà cho cháu và Đường Giai, cô út đừng có ăn hết đó!”
Đường Mộng: “…”
Hóa ra cô còn không quan trọng bằng mấy quả xoài nữa.
Đường Mộng rời khỏi đại viện, xoay người đi tới ga, không tới một giờ đã ngồi lên tàu hỏa tới huyện Ninh.
Đời trước, vì công việc cô đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng đây là lần đầu ngồi loại tàu hỏa sơn màu xanh thế này. Vốn tưởng rằng sẽ không vấn đề gì, kết quả sau một ngày một đêm, nghe thấy tiếng tàu hỏa đè ở trên đường ray là muốn nôn luôn rồi.
Có điều vẫn còn ổn, cuối cùng cũng thuận lợi tới nơi.
Đường Mộng đeo balo trên tấm lưng đau mỏi đi xuống tàu, bạn học Cao Lộ đã chờ cô ở lối ra của ga.
Cao Lộ còn dẫn theo anh trai của cô ấy là Cao Tán, người đàn ông kia trông cao to vạm vỡ, lại quen thuộc với mọi thứ quanh đây, điều này khiến Đường Mộng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Ba người tìm một chỗ ăn chút đồ lót dạ, Đường Mộng nhân cơ hội nói nguyên nhân và kế hoạch lần này mình tới đây cho hai anh em họ.
Cao Lộ nghe xong, trong ánh mắt không khỏi lóe lên sự kinh ngạc: “Cho nên lần này cậu tới đây, là để chuẩn bị tìm bố mẹ ruột cho cháu gái giả Đường Y Y kia sao?”
Đường Mộng gật gật đầu: “Ờ, tớ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Cao Tán lại nhíu mày, mở miệng: “Việc này hơi khó nhỉ, không có chút manh mối, có điều suy nghĩ của em chắc sẽ đúng, Đường Giai được nhặt ở huyện Ninh, lúc đó cô bé cũng không thể đi được, nên người vứt bỏ có lẽ ở cách đó không xa.”
Vì kế hoạch này, chỉ có đến thôn Hương Thủy nơi bà cụ đã sống để xem thử xem sao.
Ba người ăn xong, rất nhanh lại lần nữa lên đường.
Đường Mộng cho rằng bản thân đã tới huyện Ninh rồi, lộ trình tiếp theo cứ đi bộ là được, không ngờ cô suy nghĩ nhiều quá, từ huyện đi vào trong thôn vẫn còn đoạn đường rất là dài, không thể nào đi bộ, muốn đi thì phải ngồi trên xe buýt nông thôn.
Cô nghĩ, cũng được, ít nhất thì cũng là oto, chắc sẽ không khó chịu như ngồi tàu hỏa đâu.
Kết quả khi ngồi lên mới biết, cảm giác ấy thật đúng là quá tuyệt.
Cả đường đi vào toàn chỉ là đường núi khiến cô sợ mất mật.
Bỗng nhiên cảm thấy tàu hỏa màu xanh ấy còn ổn.
Ước chừng ngồi xe cỡ một tiếng, ba người mới đến thôn Hương Thủy.
Ba người Đường Mộng bắt đầu đi tìm nhà bà Trình.
May thay thôn này cũng khá nhỏ, chưa đi mấy bước đã tìm được chỗ ở của bà khi còn sống.
Đường Mộng cũng biết nơi ở của bà chắc chắn không được tốt, nhưng không ngờ lại tệ đến như vậy, một gian nhà tranh rách nát đến cái mức hoàn toàn có thể xem như nhà bỏ hoang, cửa chính cửa sổ đều hỏng hóc, vậy mà bà Trình và Đường Giai đã sống ở đây suốt mười mấy năm trời.
Vừa đến nơi đây đã cảm thấy đến đây một chuyến quả là rất đúng đắn, một nơi như thế này, đừng nói cho con cái ăn no, đến cuộc sống cơ bản cũng khó mà đảm bảo.
Đường Giai ở đây chịu khổ mười mấy năm, loại như Đường Y Y lại sống trong nhung lụa mười mấy năm, nói ra nghe thật là châm chọc.
Sau khi bà Trình qua đời, có lẽ không còn ai ghé đến nơi này nữa, hàng xóm bên cạnh thì vẫn ở, nhìn thấy có người đều ra ngoài liếc nhìn.
Đường Mộng nhanh chóng đi tới hỏi: “Bác gái, có phải bà Trình sống ở đây không ạ? Bác còn nhớ cô bé tên Trình Giai hay không?”
Trước kia Đường Giai theo họ của bà Trình, sau khi trở về mới sửa thành họ “Đường”.
Bác gái suy nghĩ rồi trả lời: “Nhớ chứ, sau khi bà Trình qua đời, hình như Trình Giai được bố mẹ tìm về, nghe nói bố mẹ con bé rất có tiền, cuối cùng đứa nhỏ Trình Giai cũng đã thoát kiếp khổ!”
Đường Mộng lại hỏi tiếp: “Vậy ngoại trừ bố mẹ ruột cô bé, mấy năm nay có ai tới tìm Trình Giai nữa không ạ? Hoặc sau khi Trình Giai được nhặt về, trên người có mang theo gì không?”
Lúc này bác gái mới cẩn thận hồi tưởng, cuối cùng lại lắc đầu: “Không có, bác Trình ở đây vài chục năm, chỉ có một người con trai thôi, con trai bà ấy đến thành phố học tập, sau khi học xong cũng không trở về nữa, lúc bà ấy qua đời còn không về nhìn lấy một cái, bác Trình qua đời cũng được mọi người gom góp nhau làm cho, mấy năm nay chẳng hề có ai tới đây tìm bọn họ, lúc Trình Giai được bác Trình nhặt về trên người chỉ quấn miếng vải rách, trời giá rét, lạnh đến mức tay chân đều cứng đờ, trên người không còn một cái gì!”
Đường Mộng nghe xong cảm thấy hơi hụt hẫng.
Có điều cũng đúng thôi, Đường Giai sinh ra không đến mấy ngày đã bị bỏ, người nhà đó sao có thể trở lại tìm cô bé, đoán chừng còn cho rằng nó đã chết cũng nên.
Ba người lại hỏi hàng xóm khác, nhưng đáp án nhận được đều giống nhau cả thôi.
Mấy năm nay không ai tìm Đường Giai, có một mình bà Trình nuôi cô bé khôn lớn.
Đường Mộng rời khỏi thôn Hương Thủy với vẻ mặt mất mát, Cao Lộ thấy thế liền nhanh chóng an ủi: “Đừng nản lòng, chắc chắn không được suôn sẻ như vậy mà, nhưng ngoại trừ chỗ này, cậu vẫn có chỗ muốn đi không phải sao? Chúng ta tranh thủ thời gian đi!”
Đường Mộng gật gật đầu, ý chí chiến đấu lại lần nữa sục sôi.
Cũng đúng, chắc chắn không suôn sẻ như vậy, nhưng biết đâu đi tới chỗ tiếp theo lại tìm được manh mối thì sao chứ.
Chỗ tiếp theo mà Đường Mộng muốn đến, chính là nhà của yêu bà Chu Yến Hà.
Cô cảm thấy việc này chắc chắn không thể nào không có chút liên quan đến Chu Yến Hà kia, trùng hợp là nhà mụ ta lại cũng ở gần đây, nói không chừng thật sự có thể tìm ra chút gì đó.
Cao Tán thuê một chiếc xe van, dứt khoát đưa ba người bọn họ tới thôn Thanh Đồng chỗ nhà Chu Yến Hà.
Thôn Thanh Đồng lớn hơn thôn Hương Thủy một chút, nhưng lại hoang vu hơn thôn Hương Thủy khá nhiều, đi loanh quanh lòng vòng thêm mấy dặm đường núi mới tới.
Đường Mộng nghĩ, nếu có một ngày cô bị bắt cóc tới thôn Thanh Đồng này, đoán chừng đường ra cũng không thể nhớ nổi.
Từ lúc đến đầu thôn Đường Mộng đã bắt đầu hỏi nhà Chu Yến Hà ở đâu, nhưng hỏi qua vài người, bọn họ đều ấp úng không nói, còn nhìn họ với ánh mắt cảnh giác.
Nếu không phải trông Cao Tán cao to, chắc có lẽ mấy người bọn cô đã bị đuổi đi rồi.
Nhưng càng vậy, bọn cô lại càng thấy kì quái.
Chỉ hỏi đường thôi mà, sao bọn họ ấp úng không chịu nói, còn hỏi bọn cô đang làm gì, tới đây để làm chi.
Đường Mộng nói mình là họ hàng của Chu Yến Hà kia, tới đây tìm bà ta có việc, còn nói hẳn bản thân mình họ “Đường”.
Mấy năm nay, Chu Yến Hà xem như bám víu được Đường gia, dựa theo tính cách của mụ ta, không có lý do gì không khoe với cả thôn, đoán chừng có lẽ người dân cả thôn này đều biết bây giờ mụ ta làm bảo mẫu ở nhà của họ hàng giàu có mang họ Đường.
Dân làng vừa nghe cô gái trước mắt là cô út họ Đường, lại thấy cô trông có vẻ văn nhã, quần áo không giống người bình thường, tức khắc nhìn Đường Mộng với ánh mắt khác hẳn.
Mỗi lần Chu Yến Hà về nhà đều khoe khoang họ hàng họ Đường nhà bà ta rất giàu, người trong thôn đều biết, từ lúc bám víu vào họ hàng giàu có bà ta cũng trở nên khác hẳn, xây nhà mới, mấy đứa con trai vô dụng của bà ta cũng tìm được công việc, bà ta cũng thường xuyên gửi đồ đạc về nhà, bảo là Đường gia tặng cho mình, gia đình bọn họ mấy năm nay được sống rất thoải mái.
Bây giờ nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt cũng họ Đường, bọn họ cũng thân thiện hơn nhiều, chỉ đường cho các cô: “Chỗ kia kìa, căn nhà đẹp nhất là nhà Chu Yến Hà, mấy người tự mình đi qua đi!”
Đường Mộng nói cảm ơn rồi cùng Cao Lộ và Cao Tán tới đó.
Khi đi được một nửa, một hòn đá không biết từ chỗ nào bay tới đập vào chân của cô.
Đường Mộng nhìn một vòng, phát hiện có một người phụ nữ khoảng chừng hơn 30 đứng trong rừng trúc nhỏ bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt sáng ngời.
Nếu bây giờ không phải là thanh thiên bạch nhật, cô chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp.
Người phụ nữ giống như đặc biệt đến tìm cô, cứ không hề chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm.
Đường Mộng gật đầu với chị ta rồi thả chậm tốc độ, đến lúc tới chỗ không có ai, mới dẫn theo Cao Tán và Cao Lộ quẹo vào rừng trúc kia.
Người phụ nữ quả là đang đợi cô, Đường Mộng chạy nhanh lại: “Chị à, có phải chị có gì muốn nói với tôi không?”
Người kia cảnh giác mà nhìn cô, không lập tức trả lời mà cẩn thận hỏi lại: “Cô thật sự họ Đường?”
Đường Mộng gật gật đầu: “Thật, không tin thì chị nhìn chứng minh thư của tôi.”
Cô móc chứng minh thư đưa cho chị ta xem, người phụ nữ biết được, nhìn xong hốc mất liền đỏ lên.
Đường Mộng lấy khăn giấy đưa cho chị ta lau nước mắt: “Chị, chị đừng khóc, có phải chị có gì muốn nói với tôi không?”
Người phụ nữ liền lau khô nước mắt: “Chị là Mạc Tú Lan, con dâu Chu Yến Hà, nếu em muốn biết chuyện đứa nhỏ nhà em bị bế nhầm thì nhanh chóng tới chỗ ven núi tìm một người tên là Phùng Lập Chi.”
Đường Mộng nắm tay chị gái kia thật chặt: “Chị Tú Lan, có phải chị được biết năm đó đã xảy ra chuyện gì? Người tên Phùng Lập Chi có phải mẹ ruột của đứa trẻ kia không?”
Mạc Tú Lan lắc đầu: “Chị cũng không rõ lắm, nhưng mười mấy năm trước Chu Yến Hà có bế một đứa bé về nhà, không lâu sau đứa bé đó được Phùng Lập Chi ôm đi mất, chị chỉ biết mỗi vậy, chị không thể ở đây quá lâu, lát nữa bọn họ phát hiện không thấy chị có thể liên lụy đến bọn em, bọn em còn muốn biết gì nữa thì tối nay chị ở đây chờ em.”
Nói xong, Mạc Tú Lan liền vội vàng chạy đi.
Đường Mộng, Cao Lộ và Cao Tán nhìn nhau, lập tức rời khỏi thôn Thanh Đồng, đi đến chỗ ven núi mà Mạc Tú Lan nói.
【Truyện được edit và đăng tại wordpress Tiệm Donut Chanh Bơ của Mèo Con, vui lòng click vào link này để đọc ủng hộ công sức editor https://wp.me/pcltUN-17S】♥
Ven núi cách chỗ này không xa, Cao Tán thuê xe van, rất nhanh đã tới nơi.
Lúc tới nơi trời đã nhá nhem rồi, ba người dựa theo sự chỉ dẫn của người dân trong thôn tới nhà Phùng Lập Chi, nhìn thấy trước một ngôi nhà ngói một bà cụ đang bế đứa bé chưa biết đi ở trước cửa hóng gió.
Thấy có người đi tới, bà cụ mở miệng hỏi: “Các cháu tới tìm ai?”
Cao Tán đi lên trước: “Chúng cháu tìm bà Phùng Lập Chi.”
Bà cụ nhìn bọn họ: “Tôi chính là Phùng Lập Chi đây, các cháu là ai vậy?”
Đường Mộng hít một hơi thật sâu rồi đi lên.
Mặc dù tuổi tác bà cụ này hơi khác với mẹ ruột Đường Y Y trong tưởng tượng của cô, nhưng căn cứ theo lời Mạc Tú Lan, Phùng Lập Chi chắc chắn có liên quan đến sự việc năm đó, cũng chắc chắn có quan hệ với nhỏ Đường Y Y.
Một khi đã như vậy, không cần thiết phải giấu giếm làm gì.
Đường Mộng dứt khoát mở miệng nói: “Cháu họ Đường, tên Đường Mộng, mười mấy năm về trước Đường gia có bế nhầm con gái, bác biết việc này chứ?”
Vẻ mặt hồi nãy của bà cụ vẫn có chút nghi hoặc, nghe xong một chữ “Đường”, sắc mặt liền lập tức thay đổi, phủ nhận theo bản năng: “Con gái gì? Đường gia gì, tôi không biết, cũng không liên quan gì đến tôi, đi đi mau, đừng có tới tìm tôi!”
Chỉ cần nhìn phản ứng của bà ta, Đường Mộng liền biết chính là bả.
Có điều xem ra bà ta vẫn chưa biết Đường Giai đã được tìm trở về, có khi còn không biết Đường Giai được nhặt về nuôi dưỡng, cho rằng cô bé đã chết rồi.
Nếu thật vậy, xem ra không đơn giản!
Đường Mộng lập tức mở miệng nói: “Cháu nói thật với bác, mấy hôm trước anh cả cháu phát hiện đứa con gái nuôi dưỡng nhiều năm nay không phải con của mình, con ruột lại không biết ở đâu, bọn cháu có điều tra, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì năm đó đứa trẻ nhà chúng cháu bị bế nhầm với đứa trẻ nhà bác, phiền bác Phùng cho cháu gặp đứa trẻ của nhà cháu.”
Sắc mặt Phùng Lập Chi như hoàn toàn sụp đổ.
Có đánh chết bà ta cũng không ngờ có một ngày Đường gia tìm tới cửa hỏi con, bà ta đâu còn giữ đứa trẻ nào nữa chứ, mười mấy năm về trước bị nhà bà vứt rồi, đoán chừng đã sớm chết.
Phùng Lập Chi run lẩy bẩy phủ nhận: “Không có, không có, chắc chắn các người đã nhầm rồi, chuyện này không liên quan đến nhà của chúng tôi, chúng tôi không hề biết chuyện đứa trẻ nào hết!”
Đường Mộng lại mỉm cười: “Bác không nhận cũng được, dù sao chúng cháu cũng điều tra rõ rồi, nếu hôm nay bác không giao đứa trẻ của nhà cháu ra đây, đừng ai hòng được yên, bác biết Đường gia nhà cháu chứ, có tiền lại có thế, nếu chúng cháu mà không muốn bỏ qua, sau này nhà các người cũng đừng mong yên ổn! Bác gái Phùng, bác vẫn không định nói sao ạ?”
Làm sao Phùng Lập Chi có thể không biết được Đường gia là gia đình thế nào, nếu không năm đó bà đã không đồng ý chuyện này.
Đường gia không để nhà bà yên, chỉ cần động ngón tay là được.
Phùng Lập Chi sợ hãi: “Tôi nói, tôi nói còn không được hay sao!”