Chẳng hiểu mấy ngày nay, thái độ của Phương Thế Hào đối với Ôn Thuật Tần rất lạ. Ngay khi nhìn thấy anh, cậu ấy luôn tránh né. Thậm chí không cười nói với anh giống như mọi khi. Hôm nay, Phương Thế Hào lại mắc một lỗi sai nghiêm trọng khiến công ty bị tổn thất không ít. Mặc dù là người trong nhà, nhưng Ôn Thuật Tần là người làm việc có nguyên tắc, anh thẳng thắn phê bình Phương Thế Hào trước tất cả mọi người và cũng đồng thời nhắc nhở cậu nên tập trung cao độ bởi lẽ trong thời gian này, công ty cần phải nâng cao danh tiếng, như thế mới có thể đủ sức để đấu với các công ty đối thủ.
Biệt thự Phương gia...
Kể từ lúc trở về từ công ty, Phương Thế Hào tỏ ra bất mãn. Tuy nhiên anh lại không nói ra. Ôn Thuật Tần quan sát vẻ mặt đầy khó chịu của em trai, bèn lên tiếng:
- "Thế Hào, anh biết phê bình em ngay chính công ty của gia đình mình là không nên nhưng em phải hiểu thời gian này nếu để xảy ra bất cứ sai sót nào thì lợi ích sẽ bị giảm rất mạnh."
Nghe thế, bao nhiêu ấm ức trong lòng của Phương Thế Hào không kiềm chế được nữa. Anh tức giận liền quay người lại, đối diện với Ôn Thuật Tần đáp:
- "Anh thôi lải nhải có được không? Anh làm như em không lo cho Phương Thành chắc."
Giọng điệu có phần hỗn xược của người đối diện khiến Ôn Thuật Tần không hài lòng. Chưa bao giờ Thế Hào cư xử với anh như vậy, liền lập tức anh hỏi cho ra chuyện:
- "Hôm nay em làm sao thế? Khi không lại có thái độ lạ lùng như vậy?"
- "Phải. Là em không thể chấp nhận việc anh điều hành Phương Thành trong khi em chỉ là đứa học việc."
- "Nhưng chúng ta là anh em. Phương Thành dù sao cũng sẽ do em điều hành."
- "Anh nói dối. Chẳng phải Phương Thành là công sức anh bỏ ra để có thể phát triển mạnh như hôm nay. Làm sao anh có thể dễ dàng buông bỏ mà giao lại cho em được."
- "Thế Hào, ý của em là sao?"
Ôn Thuật Tần tỏ ra khó hiểu trước những lời này mà hỏi ngược lại. Liền sau đó, Phương Thế Hào vì chuyện của Thái Oanh mà nói ra hết những suy nghĩ trong lòng, cậu tức giận nhìn người trước mặt nói:
- "Anh vốn dĩ không phải người của Phương gia nhưng gia đình tôi lại đối xử tốt với anh. Xem anh như người thân ruột thịt. Cuối cùng thì sao, ngay cả người con gái mà tôi yêu cũng yêu anh. Tôi làm sao có thể chấp nhận được."
- "Ý em là...Thái Oanh sao?"
Phương Thế Hào không nói, chỉ xoay người nhìn về hướng khác. Cuộc cãi vả giữa hai người bọn họ khiến tất cả những người có mặt tại Phương gia đều chú ý, cả ông bà Phương cũng vì tiếng ồn mà bước xuống lầu xem thử tình hình hiện tại như thế nào.
- "Có chuyện gì sao? Tại sao hai đứa lại cãi nhau lớn như thế?"
Phương phu nhân khó hiểu mà nhìn hai người hỏi. Sắc mặt cả hai hiện tại vô cùng tồi tệ. Ôn Thuật Tần đưa mắt nhìn về phía ông bà Phương liền sau đó quỳ xuống khiến cả hai vô cùng lúng túng.
- "Thuật Tần, con làm gì thế? Sao khi không lại quỳ trước mặt cha mẹ?"
Ôn Thuật Tần dập đầu xuống đất, sau đó trầm giọng đáp:
- "Cha, mẹ. Cảm ơn hai người đã nuôi dưỡng con suốt thời gian qua và đối xử với con giống như người một nhà. Đã đến lúc, con trả lại những thứ không thuộc về mình."
- "Con nói điên rồ gì vậy?"
Phương phu nhân vốn đã xem anh như là con ruột cho nên ngay khi nghe những lời này mà không kiềm lòng được mà bật khóc nức nở. Ôn Thuật Tần nét mặt vẫn không hề thay đổi mà lạnh lùng nói:
- "Kể từ ngày mai, con không còn là người của Phương gia nữa. Con sẽ sớm đến công ty mà từ chức. Sau này, nếu có thời gian, con sẽ đến thăm cha mẹ."
Phương phu nhân bật khóc nức nở mà tựa đầu vào vai chồng. Còn về phía Phương Thế Hào lại cảm thấy vô cùng khó chịu, tựa như anh đã làm một chuyện vô cùng sai trái. Anh không nói gì, chỉ đứng lặng ngay sau khi Ôn Thuật Tần lặng lẽ bước từng bước rời khỏi Phương gia. Món nợ ân tình của anh cuối cùng cũng đã trả hết cho họ. Anh ra đi tay trắng, không lấy đi của Phương gia bất kì một thứ gì.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...