• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để Hàng Án và Lý Giai Giai dễ ăn, Giang Nhan chọn một nhà hàng mình hay ghé, mua thuốc từ bệnh viên xong là ghé qua.

Vết thương của Lý Giai Giai không nghiêm trọng, bị ngoài da, Hàng Án thì bị ngoại thương, bác sĩ nói bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi.

Giang Nhan nhờ người quen nên được kiểm tra nhanh chóng, đến nhà hàng thì đã gần 8 giờ.

Giang Nhan đưa menu cho họ và nói hai đứa chọn món muốn ăn, Lý Giai Giai hơi xấu hổ: "Cô Giang ơi, em không kén ăn ạ."

"Chọn một hai món yêu thích là được, ăn cùng cô không cần áp lực, cứ xem cô như chị gái là được."

Trong khi nói, Hàng Án đã chọn xong, đẩy menu đến trước mặt Giang Nhan: "Chị ơi, em đã chọn xong, chị cũng xem đi ạ."

Giang Nhan nhìn lướt qua, cậu chọn ba món ăn và một món canh, trong đó có hai món thịt, một món chay, tất cả đều là những món ăn đặc sản ở đây.

Giang Nhan thô sơ giản lược nhìn mắt, hắn tuyển 3 đồ ăn 1 canh, hai huân một tố, đều là chiêu bài đồ ăn.

Rất sành ăn.

Hiện tại Giang An ăn ở đâu cũng không nhìn giá, chỉ cần ăn vui vẻ là được, cô hỏi: "Các em muốn uống nước trái cây nào?"

"Nhà hàng này có nước gì ngon, chị có đề cử nào không ạ?"



Hàng Án đã tỉnh táo sau cuộc ẩu đả, tự nhiên hỏi.

Người lớn thích học sinh hào phóng tự nhiên, dễ hòa thuận hơn, không cần quá quan tâm đến cảm xúc của nhau, Giang Nhan cũng không ngoại lệ: "Tôi thích uống nước ép dưa hấu, rất mát lạnh."

"Vậy em cũng uống một ly nước ép dưa hấu."

"Ít món quá, hai em gọi thêm mấy món đi."

Hàng Án đã chọn xong, có cậu mở đầu, Lý Giai Giai thả lỏng theo, chọn thêm một món.

Những món ăn còn lại đều là Giang Nhan chọn, cô chọn bánh gạo chiên với cua và đầu cá nấu ớt xắt nhỏ.

"Hai em có kiêng ăn gì không?"

Hàng Án và Lý Giai Giai đều lắc đầu.

Giang Nhan gọi người phục vụ đến để gọi món, trong khi chờ món ăn lên, cô tìm chủ đề để trò chuyện với họ, hỏi họ về cuộc sống hàng ngày.

Lý Giai Giai thấy Giang Nhan dễ tính, không có khoảng cách thế hệ, sau khi thả lỏng cô bé đã bắt đầu nói nhiều hơn.

Khi các món ăn được mang lên, Giang Nhan vẫn chưa lấy dụng cụ ăn uống, Hàng Án đã lấy nước trái cây rót cho cô một ly, đồng thời giúp cô xếp chén đũa.

"Để chị tự làm là được rồi."

Hàng Án khẽ mỉm cười: "Chị ngồi đi, chuyện nhỏ thôi, em làm cũng được."

Giang Nhan tùy cậu.

Trong bữa ăn, Giang Nhan luôn cảm thấy có chút kỳ lạ khi Hàng Án thành thục gắp thức ăn, đưa đồ và rót trà cho cô.

Ngày nay nhiều đứa trẻ có EQ cao, nhưng học sinh lớp 11 lại biết làm những việc này trông không giống học sinh chưa thành niên chút nào, so với vẻ ngoài ngoan ngoãn trên lớp khác một trời một vực.

Đi học, đánh nhau, ăn cơm, ba loại tính cách.



Giang Nhan yên lặng quan sát bọn họ.

Lý Giai Giai ăn khá ít, Hàng Án ăn khá nhiều, trông cậu ăn rất ngon, thong thả ung dung.

Lúc 9 giờ rưỡi, Lý Giai Giai nói: "Cô Giang, xíu nữa em sẽ đi xe buýt về nhà, nếu không ba mẹ em sẽ lo lắng."

Ăn gần xong, Giang Nhan cũng chuẩn bị trở về: "Tôi đưa các em về, không biết muộn thế này còn có xe buýt hay không, để em về một mình cô cũng không yên tâm."

"Phiền cô quá ạ."

Hàng Án: "Chị vất vả rồi ạ."

Cậu tri kỷ mà cầm áo khoác và túi sách cho Giang Nhan: "Để em cầm giúp chị."

Giang Nhan nhìn cậu một cái, ngầm đồng ý với hành động này.

Nhà Lý Giai Giai tương đối gần, chỉ có mười phút lái xe đã tới, đưa cô bé đến tận tòa nhà, sau khi dặn dò vài câu Giang Nhan quay về đường cũ: "Hàng Án, nhà em ở đâu? Tôi tra map một chút."

"Chị ơi, em không muốn trở về."

"Vì sao? em sợ cha mẹ mắng sao?"

"Có một chút, khi trở về em phải đối mặt nên muốn trốn tránh một lát. Bút và vở của em cũng đã dùng hết, em muốn đến cửa hàng văn phòng phẩm, chị có thể đưa em đến đó không ạ?"

Gần trung tâm mua sắm có một cửa hàng văn phòng phẩm lớn, Giang Nhan thấy còn nhiều thời gian nên lái xe đưa cậu đến đó.

Vừa mới đỗ xe ở gara của trung tâm mua sắm thì Diêu Chấn gọi điện tới, Giang Nhan do dự một chút, liếc mắt qua Hàng Án rồi bấm nút trả lời.

"Có việc?"

"USB màu đen của anh có ở trong xe của em không? Mấy ngày nay anh tìm không ra, em có thể tìm thử giùm anh được không? Hình như lần trước anh có cầm nó ở trong xe em."

"Không rảnh." Giọng điệu Giang Nhan lãnh đạm, "Về sau không có chuyện lớn thì đừng gọi điện thoại cho tôi."

Cúp điện thoại, Giang Nhan nhìn thấy Hàng Án đang nhìn cô, cười nói: "Tới rồi, xuống xe nào, lát nữa em tự về nhà nhé, tôi không chờ em được, chú ý an toàn."

"Ai vừa gọi cho chị á?" Hàng Án hỏi: "Hôm nay lúc vừa ra khỏi văn phòng em nghe thấy có người gọi chị là bác sĩ, chị học đại học y khoa phải không ạ?"

Quả nhiên vẫn nghe thấy.

Kỳ lạ là cậu ấy cũng không quá kinh ngạc.

Giang Nhan thần sắc thản nhiên: "Đại loại là vậy."

Cô nhìn chằm chú vào mắt Hàng Án, nhàn nhạt nói: "Người vừa gọi là chồng tôi, nói chính xác là sắp tới sẽ trở thành chồng cũ."

Hàng Án ngẩn ngơ: "Chị đã kết hôn sao ạ?"

Giang Nhan gật đầu.

"Sao chị lại ly hôn?"

"Chuyện riêng của giáo viên không được hỏi." Giang Nhan nhắc nhở cậu đã đi quá giới hạn.

Hàng Án cười nhẹ: "Nhưng vừa rồi chị cố ý nói cho em biết, không phải là muốn chia sẻ sao ạ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK