Giọng điệu của nhân viên bảo vệ hơi gấp gáp, cô không biết xe bị làm sao nên vội vàng chạy tới xem xét tình huống trước khi Lý Giai Giai kịp nói xong.
Khi tới hiện trường, có 3 bảo vệ, một số giáo viên và một nhóm học sinh đang vây xung quanh xe để hóng hớt.
Ngay lần đầu tiên Giang Nhan lái chiếc xe thể nao này vào trường, thì đã lan truyền khắp khuôn viên trường, từ học sinh đến lãnh đạo trường đều đang thảo luận xem đó là xe của giáo viên mới giàu có nào.
Chiếc xe bị phá hoại, thu hút rất đông người xem.
Giang Nhan nhìn lước qua, nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì bảo vệ nói, và có thể nói là thảm không nỡ nhìn.
Kính chắn gió bể nát, cả 4 lốp xe đều bị chọc thủng xẹp lép, bên trong xe phun rất nhiều sơn và chất lỏng không rõ nguồn gốc, trông giống như đòn trả thù ác ý của kẻ thù.
"Ai làm vậy? Thật quá xấu xa rồi."
"Kiểm tra camera, xem thử là ai làm."
Người vây xem túm tụm mồm năm miệng mười thảo luận, Giang Nhan không có phản ứng gì, bình tĩnh chụp lại mọi góc độ của chiếc xe, sau đó trực tiếp gọi điện báo cảnh sát và gọi công ty bảo hiểm đến.
Trong khi chờ cảnh sát và công ty bảo hiểm đến, Giang Nhan đã yêu cầu bảo vệ cho cô xem lại camera ghi hình.
Bảo vệ là người đã đăng ký biển số xe cho Giang Nhan ở trường, biết thân phận của cô nên ra sức phối hợp.
Đan Khu cũng chạy đến để giúp đỡ, nhìn thấy tình trạng thảm hại của chiếc xe, ông sửng sốt: "Làm sao lại như vậy? Là ai làm đây? Thật quá đáng."
Giang Nhan bình tĩnh nói: "Chờ cảnh sát đến xem thử có thể tìm ra hung thủ hay không."
10 phút sau, cảnh sát và người bên công ty bảo hiểm đến, sau khi cảnh sát chụp ảnh và thu thập bằng chứng, công ty bảo hiểm đã mang chiếc xe đi để sửa chữa.
Giang Nhan và cảnh sát đến phòng giám sát để xem camera, tất cả các camera xung quanh gara đã bị phá hủy, hình ảnh cuối cùng ghi được là bóng người, có 3 người đã hợp tác cùng phá hư các camera.
Giang Nhan lấy camera hành trình ra, người phá hư chính là nhóm người đã phá hủy camera, chúng đều mặc áo đen, quần tây đen, người trùm kín mít, thân hình có vẻ gầy, nhìn giống học sinh.
Cảnh sát nói họ sẽ liên lạc lại nếu có bất kỳ tiến triển nào trong quá trình điều tra, xử lý xong việc này đã 12 giờ đêm, Lý Giai Giai bên cạnh Giang Nhan vẫn chưa rời đi, đang run lên vì sợ hãi.
"Cô Giang, bọn họ có phải là cùng một nhóm người đã chọc thủng lốp xe đạp của em không ạ?" Lý Giai Giai khó hiểu: "Ở trường em không có đắc tội với ai, tại sao bọn họ lại làm như vậy chứ?"
Giang Nhan an ủi cô: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần đợi cảnh sát điều tra sáng tỏ là được.". Ủ𝓷g hộ chí𝓷h chủ 𝘷ào 𝓷gay — T RuMTR𝑈Y𝑬N﹒𝘷𝓷 —
Sau khi xoa dịu cảm xúc của Lý Giai Giai, cô cho cô bé mượn điện thoại gọi bố mẹ đến đón, khi đưa cô bé ra xe, cô nhắc bố mẹ bé bên ngoài đang hỗn loạn, về sau nên đưa đón con đi học cho an toàn.
Sau khi Lý Giai Giai về, Giang Nhan nói với Đan Khu về suy đoán của mình, Đan Khu yêu cầu nhân viên bảo vệ tuần tra xung quanh, chỉ có chiếc xe đạp của Lý Giai Giai bị hỏng.
Ban ngày chỉ là lốp xe bị hỏng, nhưng bây giờ ghế xe cũng bị vẽ bậy.
Vẻ mặt Đan Khu nghiêm trọng: "Chắc chắn là những học sinh đó. Chúng biết bác sĩ Giang đến hỗ trợ điều tra, đã cố ý làm những điều này. Bầu không khí của trường học đã bị những kẻ độc ác này hủy hoại, nhất định phải bắt được chúng.
Sắc mặt Giang Nhan cũng không tốt cho lắm, không phải cô lo lắng về hư hại của xe, mà là manh mối ban đầu có thể đã sai.
"Chủ nhiệm Đan, nếu mục tiêu của chúng luôn là Triệu Cầm, tại sao hôm nay chúng không phá hủy xe đạp của Triệu Cầm mà lại là của Lý Giai Giai? Tôi đoán mục tiêu thực sự của bọn họ có thể là Lý Giai Giai."
Cô bé Triệu Cầm làm người ta ấn tượng không tốt lắm, không phải do cô bé ấy phản bác và chất vấn cô trước lớp, mà tổng hợp từ biểu hiện thường ngày cho thấy bản tính cô bé này không được tốt lắm.
Vì sao cô nhận định mục tiêu của chúng là Lý Giai Giai? Mọi mặt của Lý Giai Giai rất giống với những nữ sinh từng bị bạo lực học đường, đặc biệt là nạn nhân cuối cùng.
Những nạn nhân bị chọn đều có điểm giống nhau.
"Mấy ngày nay bác sĩ Giang có tiến triển gì không?" Đan Khu lo lắng hỏi: "E rằng nếu không tra ra gì, sẽ có học sinh khác bị hại."
"Chúng ta hãy chờ phản hồi cảnh sát, camera và camera hành trình đều ghi hình được. Nếu lần theo manh mối đó, nhất định sẽ tìm ra gì đó."
Điều tra vụ án không phải là điểm mạnh của Giang Nhan, cô cũng không thể giúp được gì hơn, cô am hiểu nhất là thông qua tiếp xúc với nghi pham để suy luận suy luận động cơ và các bước tiếp theo của chúng.
Đan Khu liên tục thở dài.
Trường cấp 3 Minh Đỉnh tốt như vậy, học tập bầu không khí nghiêm túc, quản lý lại nghiêm khắc, lẽ ra tỉ lệ xảy ra chuyên là thấp nhất, nhưng mấy năm nay lại có học sinh tử vong, bỏ học, bỏa lưu, còn có học sinh mắc phải bệnh tâm thần.
Cho đến bây giờ ông cũng không biết nguyên nhân là gì.
***
Trước khi rời trường, Giang Nhan đã gọi điện cho Tưởng Lưu, sau khi chiếc xe bị đập phá, linh cảm không lành của cô ngày càng mạnh mẽ, cô luôn cảm thấy tối nay sẽ xảy ra chuyện nên không dám quay về một mình, đã gọi điện cho một người bạn đến đón mình
Chờ ở cổng trường 20 phút, bạn cô vẫn chưa đến, điện thoại reo lên, giọng nói truyền đến không phải của bạn cô: "Bác sĩ Giang, chào buổi tối."
Tim Giang Nhan như rơi xuống đáy, sắc mặt đại biến: "Bạn tôi đâu?"
"Chúng tôi ở cầu Giang Châu chờ cô."