"Chỉ Huyên, sao bây giờ con mới về, ông nội con đã nguy kịch lảm rồi, tối qua sau khi ông Triệu đến thăm, tình hình của ông ấy cũng không ổn định nữa, ngược lại còn chuyển biến xấu đi, nôn ra rất nhiều máu đen... À? Đây là...2"
Một người đàn ông trung niên đi ra, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nghỉ ngờ hỏi Lâm Chỉ Huyên.
"Bác cả, đây là Diệp Hi Hòa, là cháu đặc biệt mời đến chữa trị cho ông nội..."
Lâm Chỉ Huyên giải thích. "Diệp Hi Hòa?" Lâm Văn Hải vừa nghe vậy ngây ngẩn cả người.
Chuyện tối qua đã lan truyền khắp nơi khiến người nghe đều hoảng sợ rợn tóc gáy, ông ấy là đại tiên sinh nhà họ Lâm, sao có thể chưa nghe nói qua chuyện này được chứ?
Vị thiếu gia nhà họ Diệp này vừa về đã biến thành người khác, tiêu diệt nhà họ Tô, nhà họ Mã, Huyết Thủ Bang, thậm chí còn tiêu diệt cả nhà họ Trần.
Cuối cùng, hẳn còn viết một bức thư máu tuyên bố bản thân mình sẽ trực tiếp tuyên chiến với tất cả những kẻ đã từng hãm hại nhà họ Diệp ở Tân Hải, đồng thời ấn định thời hạn ba ngày, để những gia tộc và thế lực đó đều phải đến quỳ xuống sám hối trước nghĩa trang nhà họ Diệp.
Người này là một tai họa, ba ngày sau chắc chắn sẽ phải chết, vậy mà bây giờ cháu gái lớn của ông ấy còn dám dẫn người này về nhà họ Lâm, đây khác nào rước họa về nhà chứ?
"Chỉ Huyên, cháu nói đùa gì vậy? Tối hôm qua bác nói cháu mời ông Triệu về nhà, cháu lại đi cả đêm không về thì ra là dây dưa với người này? Cháu có biết cậu ta rất nguy hiểm hay không?" Lâm Văn Hải tức giận nói.
"Bác cả, cháu biết, nhưng mạng của ông nội bây giờ chỉ hắn mới có thể cứu được..."
Lâm Chỉ Huyên cắn chặt môi nói.
"Nói bậy! Cậu ta chỉ là một tên sát nhân điên cuồng, không biết trời cao đất dày, cậu ta có thể cứu được mạng sống của ai chứ? Đừng khiến cho gia tộc..."
Ông ấy còn chưa nói xong thì Diệp Hi Hòa đã đưa tay tóm lấy Lâm Văn Hải nhấc lên không trung.
Anh nắm Lâm Văn Hải trong tay như nắm một con chó vừa đi đại tiện trên mặt đất: "Chú ý lời nói của ông, nếu không miệng và cả c; u của ông sẽ không bao giờ nói được thêm một lần nào nữa đâu."
“To gan!"
Trong chốc lát, một đám người cung kính chạy ra từ trong nhà họ Lâm, trong đó còn có mấy tên cao thủ, bọn họ lập tức hét lớn với Diệp Hi Hòa: "Ngông cuồng! Mau thả đại tiên sinh rai"
Lâm Chỉ Huyên thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, vội vàng đi lên ngăn cản đám người trong nhà, sau đó nói với Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, rất xin lỗi anh, xin hãy thả bác cả của tôi ra."
"Ông ấy chỉ là hơi thẳng thắn, thực ra ông ấy cũng không có ác ý gì với anh, nhà họ Lâm chúng tôi cũng chưa bao giờ có ý xấu với nhà họ Diệp của anh, điều này hẳn anh là người biết rõ nhất."
"Họa từ miệng mà ra, về sau nói bác cả của cô quản cho. tốt cái miệng của mình, nếu không tôi cũng không ngại mà xé nát nó ra đâu."
Diệp Hi Hòa ném Lâm Văn Hải xuống đất, lạnh lùng nói.
Sau khi Lâm Văn Hải ngã xuống đất, vốn dĩ ông ấy còn muốn nói mấy lời độc ác nữa nhưng cảm nhận được sát ý đáng sợ trên người Diệp Hi Hòa, nên đành dừng lại không nói nữa.
Xem ra lời đồn đó là sự thật, vị thiếu gia nhà họ Diệp này. quả thực khác xa trước kia, gi ết chết Tông sư như đang chơi đùa, huống hồ gì là bản thân ông ấy...
"Bác cả, bác tin cháu, cháu thực sự tìm hän đến để chữa bệnh cho ông nội, mặc dù hắn ngông cuồng thật nhưng y thuật tất giỏi, ông Triệu có thể làm chứng...
Lâm Chỉ Huyên vội vàng thuyết phục bác cả của mình.
"Ngài Lâm, chuyện này là thật, y thuật của cậu Diệp, tôi còn tự thừa nhận bản thân không băng cậu ấy, một chút hy vọng sống sót cuối cùng của ông cụ Lâm đều nằm hết trên người cậu ấy."
Triệu Quy Di vội vàng đi lên, nói. "Mấy người... Haizzz!"
Lâm Văn Hải thấy hai người đều đã nói như vậy, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một hơi: "Được, vậy để cậu ta đi vào đi, dù sao nhà họ Lâm chúng ta nếu là phúc thì không phải họa, nếu là họa thì không thể tránh khỏi, ông cụ nhà chúng ta xảy ra chuyện bất trắc thì vận xui của nhà họ Lâm cũng sẽ đến, chúng ta không sợ có nhiều thêm một tai họa"
Tâm trạng ông ấy rất phức tạp, ông ấy tự mình dẫn đường cho Diệp Hi Hòa và ba người còn lại đi vào biệt thự nhà họ Lâm.
Danh Sách Chương: