“Gia chủ, ngài..."
“Câm miệng.
Lâm Trường Dần lạnh lùng gầm lên, nói: “Lần này là bản thân Chỉ Huyên tự muốn qua đó chăm sóc cho em gái của Diệp thiếu thay cho Tống cung phụng!”
“Mà chuyện này, cũng là ý định của tôi!”
“Nếu như các cậu có ai dám có dị nghị với quyết định bảo vệ Diệp thiếu của tôi thì từ giờ phút này trở đi phải cút khỏi nhà họ Diệp này, nhà họ Diệp không cần loại ăn cháo đá bát, tham sống sợ chết này!”
Những người trong dòng họ nghe thấy câu nói này của Lâm Trường Dần thì mới không dám mở miệng nữa, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như cũ.
Mà nhị gia Lâm Ngọc Sơn thì không hề mở miệng từ đầu đến cuối.
Ông ta biết đại ca mình rất cảm kích khi Diệp Hi Hòa cứu ông ấy, nhưng với tình huống ông ấy ủng hộ Diệp Hi Hòa vô điều kiện, thậm chí còn cược cả dòng họ lên người Diệp Hi Hòa thì ông ta cũng không dám cam đoan chuyện đó hoàn toàn là đúng.
Hiện tại ông ta không thể nói cái gì, bởi vì ông cũng không thể nhìn thấu sức mạnh của Diệp Hi Hòa.
Đúng lúc mượn cơ hội lần này để xem biểu hiện của thiếu gia nhà họ Diệp, nếu như hắn thật sự có thể giết tất cả mọi người trong Huyết Đao Môn, vậy thì sau này chuyện lấy lòng hắn vô điều kiện của nhà họ Lâm là hành động sáng suốt!
Rất nhanh, ba mươi phút sau, đoàn xe phóng nhanh như chớp rời khỏi vùng ngoại ô Tân Hải, đi tới một ngọn núi.
Ngọn núi này có cảnh vật nguyên thủy, chưa từng bị khai phá nên đường lên núi cũng chỉ có một đường.
Sau khi đoàn xe chạy lên núi thì nhanh chóng thấy sơn môn đứng sừng sững ghi ba chữ “Huyết Đao Môn” †o oạch ở giữa sườn núi!
Ba chữ này có màu đỏ như máu, xem ra có người đã dùng đao pháp khắc lên, để cho người ta có cảm giác cực kỳ hùng hồn và ngang ngược, tràn đầy áp bức!
Theo việc đoàn xe dừng lại thì vài đệ tử trong Huyết Đao Môn lập tức hiện thân, đi ra ngoài.
“Kẻ nào vậy? Dám lỗ m ãng với Huyết Đao Môn bọn tao? Chán sống rồi sao?”
Diệp Hi Hòa không nói hai lời, trực tiếp xuống xe, tát một cái lập tức biến những người đó thành máu thịt, chỉ chừa lại một người!
“Bảo chưởng môn mấy người cút ra đây gặp tôi! Không phải bắt hai người phụ nữ của tôi để tôi tới đây à? "Thả người ra ngay lập tức, Diệp Hi Hòa này đến rồi!”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
Đệ tử còn sót lại của Huyết Đao Môn sợ hãi tè ra quần.
Gã vạn lần không nghĩ tới Diệp Hi Hòa sẽ ra tay ác như vậy, đập bay sáu sư huynh sư đệ vừa đối mặt với hắn không còn sót lại hạt bụi.
“Anh, anh chính là Diệp Hi Hòa?”
Tên đệ tử này hoảng sợ lùi về sau hai bước, lập tức. mạnh mồm: “Tốt! Anh chờ ở đây, tôi đi báo cáo với chưởng môn!”
Nói xong, gã tè ra quần trốn vào sơn môn.
Lúc trước khi sư huynh béo và sư huynh gầy quay về, đúng là đã nói Tân Hải có một người tên là Diệp Hi Hòa có thể sẽ đến tìm môn phái này.
Nhưng bọn họ cũng đã nói có thể hắn không tới được, dù sao dương như quân đội đã điều động lệnh bắt giữ hẳn.
Không ngờ Diệp Hi Hòa đã tới đây trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa vừa đến đã cho gã thấy bản lĩnh giết người không chớp mắt cực kỳ kh ủng bố!
“Diệp thiếu, ngài đang rung cây dọa khỉ sao? Nhưng Huyết Đao Môn này tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao tiểu thư và Diệp tiểu thư ra đâu...” Tống cung phụng đi lên lo lăng nói.
“Anh nhớ kỹ rằng hôm nay tôi sẽ tàn sát cả Huyết Đao Môn, ngay cả chó gà cũng không tha”
Cả cơ thể Diệp Hi Hòa phun trào sát khí khắp trời!