Nhưng mà...
Hãy để tôi nói, bạn thân mến, rằng tranh đấu cho hạnh phúc muôn vàn là chẳng hề sai sót và bộ mặt thiện lương chân thành với mọi sự đôi khi mang lại một ảnh hình hèn nhát và chỉ biết trong ngóng vào may mắn hay người ta.
Con người, tồn tại chính là để tranh đấu.
Muôn đời!!!
_____...____...______...._____
“Anh, nhìn nàng ta xem, đôi mắt đó đang liếc xéo em phải không? A! Hay là anh ta?”
“Cô ta đang làm gì thế kia? Bộ dáng tởm lợm thật ấy!”
“Cô ta trông đáng sợ ghê chưa? Giống như đang ra oai phủ đầu anh nhỉ?”
Tôi rỉ vào tai đám nào đó, từ tốn và nhẹ nhàng, đúng thế, Nguyễn Minh Lãnh Phong... nghe đi, thấm dần đi những triết lý xấu xa của tôi! Nào, nhẹ nhàng thôi! Xa cách từ từ thôi!
Một cách lặng lẽ...
.
.
.
.
.
“Này, tính cách của Thiên và Minh như thế nào nhỉ?”
“Sao mày lại hỏi vụ đó?”
“Không! Đột ngột nghĩ tới thôi! Ba cậu chàng thân thiết ấy chắc cá tính chả khác nhau là mấy nhỉ?”
“Ừm, đại loại vậy! Nhưng Thiên có vẻ dại con nhỏ bồ hơn cả, con Lây Lết ấy!”
“Ồ! Sẵn lòng vì gái đánh bạn sao?”
“Đương nhiên! Hừm, tên ấy khá tin vào cái tình yêu nhão nhoẹt của tụi nó đấy chứ!”
“Ồ!”
“Nhưng Lây Lết hơn à? Con ả cũng mê trai muốn chết!”
“Ba con chó nhiều màu của chúng ta đều kiêu căng ngạo mạn và coi thường mọi sự cơ mà!”
“Hừm, đúng vậy! Trừ ả Xun Ni I biết chút cải trang thì hai ả còn lại diễn non lắm!”
“A! Ra vậy!”
Tôi cười, ha ha, xem ra tảng băng này không khó phá lắm nhỉ?
“Tao cần tụi bây, phối hợp một chút!”
“Làm gì cơ?”
“À.... thì là.... chuẩn bị đạo cụ và kịch bản cho màn xiếc chó sắp tới!”
.
.
.
.
.
.
.
.
Quả nhiên kim nhọn thì có lỗ xuyên, đại dương thì có cá mập mà!
Mọi thứ trên đời này đều như vậy, luôn có khuyết điểm và lỗ hỏng. Kể cả là cây kim hay đại dương sâu thẩm. Tôi nhún người, nhìn Trát Men và lũ bạn cô ả bên ánh hào quang vây quanh, vờ nhỏ giọng.
“Các cậu ấy thật quá đáng, chỗ ấy lẽ ra là phải của Phong, Thiên, Minh mới đúng!”
“Phong, Thiên, Minh thì tuyệt quá rồi, nhưng ba cô nàng này thì....”
Bỏ lưng chừng, tôi nhìn phản ứng của ba người họ. Thú vị lắm! Hư vinh và sĩ diện! Tiếp tục cho nó lớn lên đi! Tiếp tục đem cái trẻ non thiếu trầm ổn của các người phô ra đi nào.
Nhưng chậm thôi, chậm và nhẹ nhàng thôi! Tôi, còn muốn chơi mà!
Ha ha ha!
Tôi giấu nụ cười khinh bỉ thật sâu vào tận đáy tâm hồn, nhẹ nhàng rù rì vài câu khích tướng. Chà, ba cô nàng nào đó bước đến rồi! Các cô, trả chiếc cúp oscar đó lại đi! Bây giờ sân khấu và bức tượng vàng xinh đẹp ấy là của tôi.
“Tránh ra!”- Trát Men nâng giọng, đôi mắt như ủy khuất lắm ấy!
“Đường này là của cô sao?”- tôi mỉm cười-” Xin mời, bên kia hình như còn đường đấy!”
“Im ngay! Vietkye, ai cho cô lên tiếng ở đây?”
Má! Cái quần què gì tao không được nói?
Con ngu!
“Tao.....”- tôi liếc nhẹ qua Phong, xem, chàng trai thân mến, cô gái của cậu như vậy đấy, vô lý như vậy đấy!
Khó chịu đi, khó chịu thêm đi!
“Jasmenya! Im ngay! Cô tùy hứng vừa thôi!”-Phong nâng giọng.
“Anh...? Anh dám lớn tiếng với tôi vì con nhỏ này?”- con ả giơ câi móng chó nhiều màu về phía tôi! Chậc, tôi cá sau lớp sơn móng đó là một màng bẩn đen kịt cho coi...
“Jasmenya, đây vốn là đường chung!”
“Mẹ nó, các người cản đường tôi thì có!”
Tôi mau lẹ cúi đầu mỉm cười, hay lắm! Nóng tánh nữa đi! Cáu gắt nữa đi!
Dồn dập lên, mau thuẫn nữa lên! Để trong lúc rối loạn như tơ vò len rối này, lý trí trở nên nhỏ nhoi và đả kích nhau đi, hùng hặc nhau đi!
Rạn nứt! Tiếp tục rạn nứt nữa đi!
Ngư ông, thì đắt lợi thôi!
“Anh thật quá đáng!”
Ồ, sau khi cãi nhau xong xuôi, cô nàng Trát Men của tôi đã hóa thân hoàn hảo khi vờ khóc lóc đáng thương chạy vụt đi.
Tôi chạy theo, rất nhanh.
Trát Men, cô muốn diễn? Tôi chẳng ngại bồi cô!
Hồ bơi!
Tuyệt!
“Nhục nhã chưa? Tôi còn tưởng ai đó đã nói Phong là của mình cơ!”
“Cô câm ngay cho tôi! Đồ khốn!”
“Ái chà chà! Nóng nẩy chưa kìa? Nhìn cô bây giờ còn là nữ hoàng nữa sao? Con chó đáng thương bị bỏ thì đúng hơn! Chậc chậc!”
“Câm ngay! Ha ha, chó bị bỏ hở? Cô đừng quên... cô đang xài đồ bỏ của con chó đó!”
Ôi, cũ quá rồi! Cô nên cập nhật ngôn từ rồi hẵng mong cãi với tôi nhá!
“Biết gì không Trát Men đáng mến? Người ta lấy phân từ bô để bón cho cây cỏ đấy! Điều đó không có nghĩa tôi xài đồ thừa của cô mà là....”
Tôi cười vui vẻ.
“Cô là cái bô, cái bô phân ấy và tên bồ của cô chỉ là một mớ nhão nhoẹt mà thôi! Ừ, tôi đang dùng đồ thừa, nhưng đừng quên... thằng ấy chỉ đứng dưới chân tôi thôi! Y như cô vậy, rõ chưa?”
“Mày...”
Tiếp tục đả kích đi! Tiếp tục nóng nẩy bồng bột và thiếu cân nhắc đi!
“Mày, mọi người đang tới!”
“A! Cảm ơn mày!”- tôi cười với Tuyết An bên kia điện thoại.Quay sang với cô nàng nào đó.
“Jasmenya....”
“Mày không có quyền gọi tên tao! Mày không xứng!”
“A! Tôi thật ra chỉ muốn nói...”
“...”
Tôi cười nhẹ, nói nhỏ.
“Muốn diễn? Cô còn rất non.... còn nữa, cô... thua rồi!”
Nói đoạn, tôi nhảy ùm xuống nước.
.........................
Nhân vật phụ phản diện, tâm cơ và xảo trá.
Nhưng đừng quên, ai cũng có lý do mà hành động.
Sau mọi điều ta đã trải qua, bạn, thật sự ghét thủ đoạn và âm mưu của nữ phụ sao?
Cô ta, đáng bị ghét như vậy à?