Tôi nghe những tiếng rầm rì nho nhỏ và hứng chịu cơn đau buốt đang nổi lên ở trong đầu. Cả cơ thể như rời rạc mất sức và hình như buồng phổi này cũng chẳng hít thông được bao nhiêu nữa.
“Ào!”
Rất lạnh!
Trong cơn mơ màng vô thức, một thứ lạnh lẽo bao vây lấy tôi làm bản thân choàng tỉnh. Tôi mở vội đôi mắt kèm nhèm ra và xông thẳng vào cánh mũi là mùi ẩm mốc tệ hại.
Jasmenya!
Cô nàng Trát Men thân mến đang đứng trước mặt tôi với nụ cười ngạo nghễ phát bực. Khinh khỉnh nhìn tôi bị ghìm chặt hai tay ra phía sau bằng sợi dây thừng tôi nợ.
“Tỉnh?”
“Không thấy sao còn hỏi? Con hâm dở!”
Tôi hầm hừ coi thường.
“Gan lớn thật, dám ăn nói với tôi bằng giọng điệu đó cơ đấy!”- cô ả Jasmenya cười cười, hai tay sờ bên hông lấy ra một cây súng đen khịt màu đêm.
Ừm, thật ra tôi chẳng rành lắm về súng ống nhưng có lẽ đây là một cây súng lục còn mới cóng í chứ!
Cô nàng dí súng vào đầu tôi, ngay trên mi tâm và thật lạ làm sao rằng tôi chẳng sợ gì cả!
“Có tin không tôi sẽ giết cô?”
“Giết? Trát Men, cô chả tử tế vậy đâu! Tôi cá là trong đầu cô đang chạy theo một dòng nơ ron khác người nào đó!”
“Láo lếu thật!”
Cô ả mỉm cười thu súng vào hầu bao, bấm tay tanh tách ra hiệu cho vài tên áo đen khịt kề bên.
“ Giải quyết cho tốt! Tao muốn nó sống không bằng chết!”
“Làm mày thất vọng rồi!”- tôi cười mỉa mai.
“Vậy á? Ồ, vậy mày cứ chóng mắt lên mà xem... cá là hai cô bạn của mày cũng đang 'vui chơi' gần đây đấy!”
“Ngọc Trân, Tuyết An....”
Nhận ra tôi đang hốt hoảng, ả cười tươi hơn bao giờ hết.
Nụ cười của ác quỷ.
“Sẽ nhanh thôi! Có lẽ bây giờ chúng ban bận hầu hạ vài tên lính của tao đấy!”
“Jasmenya.. mày không phải là con người!”- tôi gầm lên-” Mau thả bạn tao ra! Mẹ khiếp, tao mà thoát được....”
“Thì sao? Hả? Yên tâm đi.... trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi!”- cô nàng liếm cánh môi đỏ máu-” Tôi còn chưa muốn kịch hạ màn đâu!”
“Mẹ khiếp! Trát Men chó cái... đứng lại đó cho tao!”
Quỷ dị để lại nụ cười, Jasmenya bình thản sờ sờ bàn, làm tôi chú ý đến cái máy quay đen nho nhỏ đang ở trên đó.
“Sẵn sàng làm người nổi tiếng chưa cô gái....?”
Mẹ khiếp!
“Tôi phải đi đây.... diễn viên của tôi!”
Jasmenya, mày chẳng phải con người!
Tôi vùng vằng dữ dội với đám đàn em của cô ta, một lũ hôi hám bẩn thỉu đáng khinh. Tôi biết mình chẳng thể hoảng loạn nhưng thật tâm tim tôi như đang được chơi rock & roll đây!
“Em gái, cùng chơi chút nào...”
“Vậy hả?...”- tôi mỉm cười.
Đá thẳng không khoan nhượng vào của quý của một tên gần nhất, tôi nhào đến đá vào mặt tên thứ hai. Tất cả có ba tên kể cả hai kẻ vừa rồi, tôi tung chân đá một cú nữa.
“Phặc!”
Chân tôi bị nắm lại, rất đau. Cảm nhận cái ê ẩm từ mấy nốt sần đang sợ trên tay tên đàn ông bẩn thỉu. Tôi cố vùng vằn và xúi quẩy làm sao, một tên khác sấn tới ôm chặt lấy tôi.
“Hung dữ quá đấy!”
“Mẹ nó! Buông tao ra!”
“Còn chửi được? Tốt! Tao cho mày biết lễ độ!”
Tiếng xé toạc nhanh chóng cất lên và tôi cảm nhận được nỗi nhục nhã tột cùng khi trên người mình chỉ còn độc lại bộ đồ lót bé xíu. Những đôi bàn tay ấy như có chất nhơ, đang chạm mạnh đầy thô bạn vào người tôi.
Tay và chân bị khống chế cùng dưới sự bất lực mệt mỏi, tôi bị kiềm kẹp bởi ba tên đàn ông to, khỏe và nhơ nhuốc bẩn thỉu...
Tôi không khóc, tôi sẽ chẳng bao giờ yếu mềm ngay cả khi đôi bàn tay ấy chạm vài da thịt với những vệt đỏ tởm lợm đi cùng cảm giác nhục nhã, đau đớn và mệt nhoài trong tôi!
Tôi nhớ gã!
Tôi sợ, sợ hiện tại! Và tôi cần lắm gã như mọi lần giang tay ra cứu tôi. Tôi cười khổ trước sự yếu mềm của mình. Cố gắng chống cự đến giới hạn, tôi tin gã sẽ đến...
Tôi tin mà..
“Con chó!”
Tên đàn ông gầm lên khi tôi thành công cho một cú vào yết hầu của hắn. Xoay chân, tôi đang cần một thế cân bằng trước khi cơ thể này xụn ngã... Mẹ khiếp, thay vì yếu ớt, tôi sẽ tranh đấu đến cùng...
Tôi bị xô ngã, lưng ê buốt do cà vào nền xi măng cũ kĩ, có lẽ đã bị thương, tôi giơ đôi tay đang bị kiềm kẹp lên cao, vụt người gạt chân tên gần nhất, sau đó cố chạy ra ngoài.
Điều quan trọng là ra khỏi đây!
“Á!”
Tóc bị giựt lại làm tôi đau điếng, có cái gì đó lành lạnh xẹt qua cổ tôi và để lại một màu đỏ nóng chói mắt. Cố gắng vùng vằng, tôi nghe vài tiếng hoản loạn.
Đánh và đánh.
Một hành động vô thức lúc bản thân đang mất dần kiểm soát và cánh cửa kia bị phá tung ra cùng vài người tiến vội vào...
.
.
.
.
.
.
.
Phía xa xăm nơi đó, vài người còn đang nhàn nhã nhâm nhi tách trà ngon tuyệt. Jasmenya thưởng thức những giọt trà cuối cùng rồi môi lời nhẹ cất tiếng.
“Trò chơi, nên bắt đầu rồi!”
Bây giờ, thợ săn và kẻ bị săn, còn chưa được ấn định!
P/s: chương này ổn chứ mọi người?