“Ta đã nói không đi.” An Á Phi bị lôi kéo đi phía trước, trên mặt quả thực là đau khổ. Nào lại có người như vậy, ỷ vào bản thân có võ công cao cường, là có thể kiên quyết lôi kéo người ta đi sao ?
« Có ta ở đây, Phi nhi không cần sợ hãi. » Lục Hàn Tình cười híp mắt nhìn hắn, bước chân không ngừng.
An Á Phi muốn khóc, đại ca, kia không phải là vấn đề sợ hãi có được hay không, tưởng tượng những đồ chơi kia mềm mềm nằm úp sấp có khả năng rơi trên người mình, cả người hắn đều nổi da gà.
Nhưng mà nếu không đi, cánh tay cũng sẽ bị người ta tóm lôi đi, An Á Phi vẫn là bị tha đi rồi.
Rừng cây mùa thu, thổ sản vùng núi rất là phong phú, không chỉ hạt dẻ hắn trước kia nhìn thấy đã hái được, ngay cả quả táo, ô liu, toàn bộ đều có thể hái. Mặc dù còn có một ít còn chưa có chín kỹ, nếu hái đi để thêm một hai ngày, cũng có thể chín hoàn toàn.
Trên lưng Lục Hàn Tình có một cái giỏ trúc không phù hợp với hình tượng, trong tay còn cầm một cái rổ, bên trong rổ đã tràn đầy rau dền, nấm hương.
« Phi nhi, những thứ này đều có thể ăn ? » Lục Hàn Tình đi theo An Á Phi cùng nhau kiếm hạt dẻ rơi trên mặt đất bỏ vào trong giỏ trúc, một bên nghi hoặc hỏi.
« Có thể ăn. » An Á Phi giờ phút này trong lòng tràn đầy vui mừng, trong rừng này có một cây hạt dẻ, nhưng lại kết rất nhiều hạt dẻ. Tuy rằng tạm thời không thể ăn hạt dẻ hầm gà, nhưng lấy hạt dẻ đến kho với thịt heo, hương vị cũng không tồi. Cho dù không lấy nấu ăn, lấy đến luộc ăn, hoặc là rang ăn, hương vị kia cũng khiến cho người ta chảy nước miếng.
Lục Hàn Tình buồn cười nhìn hắn một cái, vừa nói đến ăn hai mắt liền sáng lên, thật đúng là đáng yêu. Khóe mắt nhìn thấy một con sâu xanh đậm còn có lông, nâng tay một viên đá bay qua liền văng xa.
Cách cánh rừng không xa, có ba cây sơn tra không lớn. Trên cây sơn tra nặng trịu, có nhiều trái bị chim mổ rơi xuống trên mặt đất.
An Á Phi cảm thấy rất đang tiếc.
Giỏ trúc có hạn, hắn cũng chỉ hái được một ít, về nhà làm sơn tra dầm, cùng bánh sơn tra còn có sơn tra đóng hộp. Qủa táo chỉ có thể ngày mai lại đến.
Trước khi đi, lại cắt đứt một mảnh mộc nhĩ nhìn thấy ở trên cây, An Á Phi vui sướng đem toàn bộ hái xuống, hơn nữa còn chỉ huy Lục Hàn Tình bên người cùng nhau ra tay.
Từ khi hiểu rõ tâm ý của chính mình, Lục Hàn Tình đối với sự chỉ huy của An Á Phi, thật ra không có chút oán hận, ngược lại cảm thấy người này tại thời điểm hiện lên vẻ mặt này, thật sự là làm cho người ta nhìn thật thoải mái.
Loại rừng rậm tinh khiết nguyên thủy này chính là bảo khố, thời điểm mùa hạ còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng vừa đến mùa thu thu hoạch, quả nhiên là người đến nhìn ngoại trừ ăn chỉ có ăn.
Trên đường An Á Phi trở về, không chỉ tìm được vài loại rau dại, lại tìm được một mảnh nhỏ ớt. Tuy rằng đất nhà mình bởi vì hắn thích ăn cũng đã thành công trồng được một ít, chính là, loại không cần lao động mà được này, cảm giác đương nhiên là không giống.
« Vươn rau ở trong phủ của ta, cây ớt cũng ra không ít, Phi nhi khi nào có thời gian thì đến nhìn xem. » Lục Hàn Tình tiếp nhận ớt ở trong tay hắn bỏ vào trong giỏ trúc, một bên nói.
« Thế nhưng sống ? » An Á Phi thực ra có chút kinh ngạc, ớt ở trong đất nhà mình là a cha trồng, hắn thật sự không biết là a cha trồng như thế nào, mảnh ớt ở trong phủ Lục Hàn Tình kia, hắn chẳng qua là thử trồng, lúc ấy căn bản là không nghĩ tới sẽ sống.
« Ừ. » Lục Hàn Tình ép đồ trong giỏ trúc, mảnh ớt nhỏ kia là chính hắn tỉ mỉ hầu hạ, nếu còn không thể sống, vậy thì đã uổng công bận rộn sao.
« Chờ trong nhà bận rộn xong. » An Á Phi cũng muốn đi xem mảnh ớt mà mình thử nghiệm trồng, « Đúng rồi, mấy vại dưa chua ta muối có tốt không ? Có ăn qua chưa, hương vị giống không. »
Nếu không nói tới cây ớt, hắn liền quên mất mấy vại dưa chua thời điểm trước khi đi cố ý muối kia, tính tính thời gian, hiện tại cũng là thời điểm ăn ngon nhất.
Nói tới đây tâm tình Lục Hàn Tình liền sung sướng không ít, « Nếm qua, những cái khác thì ngon, chính là dưa chuột quá chua. Nhất là đậu đũa, đầu bếp béo dùng để xào thịt, còn cho thêm ớt vào, ăn với cơm cũng không tồi. »
An Á Phi nói : « Dưa chuột khẳng định là thời gian muối lâu, những cái lọ kia muối bốn năm ngày là có thể ăn, quá lâu, sẽ giống như dưa chuột kia, mà vị chua sẽ càng nặng, lúc ăn đương nhiên sẽ không còn vị giòn, nhưng là rất chua. »
Lục Hàn Tình gật đầu, « Rau ở trong vườn thu hoạch cũng không sai biệt lắm, ngươi muốn đem những loại rau này về làm dưa chua sao ? »
« Không cần, thêm hai ngày nữa đi, không phải có hầm sao, để trong đó trước, chờ ta chuẩn bị xong, đừng đến lúc mà không chuẩn bị xong thì coi như là công cốc. » Dù sao chuyện đi Lạc thành khẳng định là không chạy được, trước khi đi đem những đồ ăn này chuẩn bị một chút cũng không có vấn đề gì.
« Được. » Lục Hàn Tình đứng dậy, « Phi nhi, đi trở về, sọt trúc cùng rổ đều đã đầy. »
An Á Phi đem nắm hành dại ở trên tay cho vào rổ, nhìn thấy sọt trúc đều đã đầy, cười nói : « Ngày mai còn phải đi nữa. »
Lục Hàn Tình nhếch mi, « Phi nhi hái trái lông này là muốn làm gì ? » Sơn tra kia thì hắn biết, có thể làm một ít điểm tâm nhỏ, nhưng những trái có lông này, có thể làm cái gì ăn sao ?
Bộ dạng An Á Phi ngươi không nhìn ra được liếc qua, « Cái gì mà trái lông, thứ này gọi là hạt dẻ. Đừng nhìn bề ngoài không hấp dẫn, ngươi không thấy bên trong còn chia nhánh ra sao, chỉ cần lột đi lớp bên ngoài bên trong sẽ lộ ra một đống hạt dẻ, lấy đến nấu thịt, nấu gà, hương vị rất ngon. »
« A, thứ này còn có thể làm ra nhiều món ngon như thế, thật là làm cho người ta kinh ngạc. » Lục Hàn Tình cười nhìn tiểu bộ dạng đặc sắc của hắn, giơ tay xoa xoa đầu hắn.
An Á Phi gạt đi cái tay trên đầu, vỗ vỗ bùn đất trên tay, « Đi thôi, đi trở về. » Hôm nay thu hoạch như vậy cũng đã đủ rồi.
Khi hai người đi trở về, hai phu phu Lí Á La còn trưa trở về, chỉ có một mình tiểu Khả Khả ngoan ngoãn ở trong nhà ăn điểm tâm, An Á Phi thiết kế cho hắn một cái xe đầu gỗ chơi. Đương nhiên, cái xe này khẳng định An Á Phi không làm được, hắn còn chưa có năng lực này. Hắn chỉ là thiết kế hình dạng, còn làm thì là phụ thân hắn làm.
« Khả Khả, đem lồng gà mở ra, cho gà đi ra một chút đi. » An Á Phi kêu Lục Hàn Tình bỏ giỏ trúc ở dưới mái hiên, thuận tiện múc cho hắn một chậu nước rửa tay.
« Vâng. » An Á Khả ngoan ngoan trả lời, liền chạy chậm tới lồng gà.
Lục Hàn Tình rửa sạch tay, lại từ trong nhà bếp lấy ra một cái ghế nhỏ, hỏi : « Bên trong nồi kia là thức ăn cho heo sao ? »
« Ừ. » An Á Phi đem những thứ ở trong giỏ trúc đổ ra, lại lấy mấy cái bỏ vào rổ để lát nữa tách ra. « A cha nói, qua vài ngày nữa người mua heo sẽ đến đây, thừa dịp mấy ngày này liền cho ăn nhiều một chút, đem heo nuôi cho khỏe mạnh chút, cũng có thể bán được thêm chút tiền. »
« Lớp vỏ bên ngoài của hạt dẻ phải cắt ra sao ? » Lục Hàn Tình nhìn quả lông ở trong tay bị mở ra, cẩn thận theo lỗ hổng tách ra hai bên, bên trong liền lộ ra mấy hạt màu nâu.
« Ừ, bên trong là hạt dẻ lấy bỏ vào rổ đi. » An Á Phi đưa qua một cái rổ hơi lớn, chính mình cũng cầm một cái rổ tìm sơn tra.
Chờ đem những thứ ở trong núi hái về sắp xếp thỏa đáng, An Á Phi nhìn sắc trời, kỳ quái nói : « Bây giờ cũng đã trễ, a cha cùng phụ thân làm sao còn chưa trở về ? » nếu là mọi khi, hai người đã sớm trở về nghỉ ngơi.
« Có thể là đang bận rộn ở ngoài ruộng đi. » Lục Hàn Tình cũng biết được ít nhiều, phụ thân An gia đối với việc nhà nông rất là cẩn thận.
« Nếu có bận rộn, bình thường cũng đã trở lại. » An Á Phi nhíu mày, “Không được, ta phải đi xem.” Lúa mì ở ngoài ruộng vốn cũng không còn nhiều, nếu dựa vào tốc độ làm việc của phụ thân cùng a cha, buổi chiều khẳng định đã sớm làm xong đã trở lại.
« Ta và ngươi cùng đi đi. » Lục Hàn Tình ném xe đầu gỗ ở trong tay, kéo tay An Á Phi đi ra ngoài.
« Khả Khả, chơi ở trong nhà, đừng đi ra ngoài.” An Á Phi một bên đi ra ngoài, một bên dặn dò An Á Khả, nhân tiện đem cửa viện đóng lại. Có chuyện bắt người, hiện tại hắn đối với an toàn ở cổ đại cũng cẩn thận nhiều một chút. Thế nhưng mặt trời cũng vừa xuống núi, tin tưởng lá gan của tên trộm người cũng sẽ không lớn như vậy đi ra gây án vào thời điểm này.
Giờ phút này phu phu Lí Á La cùng An Mộc Hữu đang ở ruộng trừng mắt cãi nhau với phu phu Tào gia.
Bên cạnh còn có mấy phu lang cùng các ông, giúp khuyên người cũng có, thế nhưng càng nhiều chính là không muốn gây chuyện. Thôn Phượng Sơn đều biết, phu phu Tào gia có tiếng lợi hại, không chỉ miệng lợi hại, mà sức mạnh dính người cũng rất lợi hại.
Nhà ai nếu bị bọn họ nhìn chằm chằm, vậy thật sự là ăn không ngon ngủ không yên.
« Các người còn có lý lẽ hay không, ruộng này vừa mới gieo lúa mì rõ ràng chính là nhà các người thả gà ra mổ, nhà nào cũng nhìn thấy con gà này, ngươi còn lý sự ? » Lí Á La giờ phút này thật sự là bị tức giận đến nở nụ cười.
« Nhà ai nhìn thấy, kêu hắn đi ra làm chứng. » Phu lang Tào gia Quách Tiền Chính, bộ dạng không sợ hãi đảo mắt nhìn chung quanh, thấy không có ai đi ra nói chuyện, đắc ý nhìn thoáng quá Lí Á La tức giận đến phát run thân thể, « Ngươi không phải nói nhà nào cũng nhìn thấy sao, nhưng chẳng có ai đi ra. »
An Mộc Hữu giúp đỡ phu lang chính mình, vỗ vỗ lưng hắn, « Cho dù có người nhìn thấy hay không, mấy con gà kia đúng là của nhà ngươi đi, nhà khác không ai thấy, chẳng lẽ chúng ta đi nói oan cho ngươi ? Ngươi nghĩ thử xem nếu ruộng nhà ngươi vừa mới trồng lúa mì, nếu cũng bị gà mổ, vậy ngươi lúc đó chịu đựng đi đừng lớn tiếng ồn ào. »
« Hừ, dựa vào cái gì không cho ta ồn ào, lúa mì ở ruộng nhà ta nếu như bị gà mổ, vậy khẳng định chính là nhà ngươi làm đi. » Quách Tiền Chính hừ lạnh một tiếng, đắc ý nói : « À, mọi người đều nghe thấy, nếu lúa mì trong ruộng nhà chúng ta thật sự bị gà mổ, khẳng định là do gà An gia chạy tới. »
Mọi người chung quanh thật sự không nhịn được lên tiếng, « Vất vả trồng lúa mì, nhà ai cũng không dễ dàng, ngươi thả gà ra cho đi mổ lúa mì còn ở nơi này làm ầm ĩ, mọi người ở đây đều nhìn thấy lúa mì của An gia bị gà nhà ngươi mổ, nói hai câu, ngươi còn cáo trạng trước. Không được vậy thì tìm thôn trưởng nói. »
Quách Tiền Chính trừng người lên tiếng, « Ồ, ta tưởng là ai, đây không phải là phu lang Vương nhị sao, như thế nào, tiểu công tử nhà ngươi không trở thành nhân tế của nhà ta, nên nhân cơ hội báo thù sao. »
Phu lang Vương nhị Triệu Chí tức giận trừng lớn mắt, nói không ra lời, bên ngoài liền có một âm thanh thanh thúy tiến vào.