• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Mộc Văn hiện giờ đã hai mươi tám tuổi, rời nhà mười hai năm, từ bốc đồng không để ý đến hai vị phụ thân quyết định từ hôn rồi bỏ đi, bảy năm trước, lễ mừng năm mới hằng năm hoặc tháng chạp đều có trở về một chuyến, đều không ngoại lệ, mỗi lần đều bị hai vị phụ thân do hắn tùy hứng trốn đi mà đuổi ra khỏi nhà.

Mà năm năm sau này, mọi việc quấn thân, lại thêm thân thể không tốt, còn có đứa nhỏ cần chăm sóc, mới nhoáng một cái, đã là thời gian năm năm.

Khi hai vị phụ thân chết bệnh, hắn đang nằm ở trên giường không dậy được. Đừng nói vội vàng trở về tẫn hiếu, hắn ngay cả rời giường cũng không được. Trong lòng không phải không khó chịu qua, nhưng mà, hắn cũng chưa từng hối hận đối với lựa chọn của chính mình.

Chính là từ đáy lòng luôn cảm thấy áy náy.

Hắn là đứa con nhỏ nhất ở trong nhà, lại là công tử, không chỉ có hai vị phụ thân thương yêu, cho dù là hai vị ca ca, cũng thương hắn đến tận xương tủy.

Mà hắn tùy hứng, không chỉ tổn thương hai vị  phụ thân, lại làm cho hai vị phụ thân chịu chỉ trích từ Lưu gia, cùng với nhàn ngôn toái ngữ của thôn dân.

Hắn áy náy, cũng tự trách, cho nên cho dù mỗi lần trở về bị chỉ trích, bị đánh, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cầu hai vị phụ thân có thể nguôi giận, khỏe mạnh.

Chính là thế sự vô thường.

“Được rồi, đừng khóc, Mộc Văn, ngươi xem để cho bọn nhỏ chê cười rồi.” Lí Á La kéo tay An Mộc Văn, lau nước mắt trên mặt chính mình, tươi cười nói.

An Mộc Văn cũng ý tứ lau mặt, ánh mắt nhìn An Á Phi ôn hòa mềm mại, “Vị này chính là phu quân của tiểu Phi sao?”

Lí Á La cười gật đầu, « Đến đây, Hàn Tình, lại đây gặp tiểu thúc ngươi.” Đối với nhân tế này, Lí Á La rất vừa lòng, bởi vậy trên mặt tươi cười không có chút nào che dấu.

Lục Hàn Tình đứng ở bên người An Á Phi, tươi cười ôn hòa, vẻ mặt cung kính, “Hàn Tình gặp qua tiểu Thúc, tiểu thúc phụ.”

An Mộc Văn cùng Cố Dũng Hạo cười gật đầu, An Mộc Văn quay đầu nhìn về phía đại ca nhà mình, cười nói: “Đại ca tìm được một nhân tế thật tốt.”

An Mộc Văn đối với Cố Dũng Hạo ở một bên còn có chút bất mãn, bởi vậy sắc mặt không coi là đẹp, nhìn tiểu đệ hoàn hảo trên mặt không che dấu hạnh phúc, cuối cùng cũng thở dài ở trong lòng, năm đó đối với tiểu đệ hắn thương yêu đến tận tâm can này làm ra hành vi tùy hứng, hắn cũng là tức giận một đoạn thời gian dài, thậm chí khi hai vị phụ thân còn khỏe mạnh, đối với tiểu đệ hằng năm trở về bị đánh bị mắng đều bàng quan.

Chính là sau đó xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, tức giận ở trong lòng hắn cũng giảm bớt, tuy rằng bất mãn tiểu đệ nhà mình tùy hứng, tức giận càng nhiều là đối với tên nam nhân đã bắt cóc tiểu đệ nhu thuận nhà mình.

Tiểu đệ nhà mình từ nhỏ đã nhu thuận, tuy rằng được bọn họ thương yêu có chút tùy hứng, nhưng chưa bao giờ làm ra chuyện quá đáng gì. Nào biết mới quen biết nam nhân không quá hai ngày, liền làm ra chuyện bốc đồng ngỗ nghịch như vậy.

Hại người một nhà bị người thôn phụ cận nói ra nói vào, lại làm cho nhị đệ qua đời đả kích khiến sóng thân bệnh thêm.

Hắn lại như thế nào đối với đệ phu hòa nhã.

Chính là hiện tại nhìn thấy đệ đệ duy nhất, hắn cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Song thân không còn, nhị đệ không còn, hiện giờ, ngoại trừ phu lang nhà mình cùng hai đứa con, hắn cũng chỉ còn tiểu đệ này là người thân. Nếu lại cáu giận, hắn cũng không còn người thân nào nữa.

An Mộc Hữu cứng ngắc tươi cười,  nâng tay giống như trước đây, xoa xoa đầu của hắn, “Tiểu Văn cùng Tiểu Phi giống nhau, đều là người có phúc khí.”

Tuy rằng trong lòng bất mãn hành vi của đệ phu lúc trước, chính là không thể không thừa nhận, người nọ thực sự thương yêu tiểu đệ của hắn. Như thế, coi như có chút an ủi.

Cảm thụ được đỉnh đầu có đụng chạm sủng nịnh đã lâu, nước mắt vừa mới biến mất, lại rớt xuống như mưa. An Mộc Văn nhào vào trong lòng đại ca nhà mình, khóc bất lực giống như một đứa trẻ.

Áy náy mười hai năm, năm năm ly biệt, hắn cho dù trải qua hạnh phúc, vừa ý, cũng không vơi đi áy náy cùng tưởng niệm với người nhà.

An Mộc Văn đã hai mươi tám tuổi, ở trong lòng ngực đại ca nhà mình khóc khản cả giọng, giống như một đứa nhỏ.

An Á Phi đứng ở bên người a cha nhà mình, vững vàng đỡ hắn, sợ a cha nhà mình xúc động quá mức mà ngã xuống.

Một nam nhân hai mươi tám tuổi khóc như một đứa nhỏ, có lẽ trước kia hắn sẽ cảm thấy buồn cười, thậm chí có chút cảm thấy chán ghét. Chính là hiện tại, đang ở trong đó, trong lòng hắn chỉ tràn đầy cảm thán.

Giống như lời bài hát đã viết, nam nhân khóc đi khóc đi không phải tội.

Hắn không có cách nào hiểu được cảm thụ của tiểu thúc, đương nhiên cũng không có cách nào đi cảm thông cho tâm tình của hắn hiện giờ. Chính là, nếu đem sự tình đổi trên người hắn, hắn lại cảm thấy một chút nhẹ nhõm.

Lục Hàn Tình đứng ở một bên ôm lấy tiểu Khả Khả không biết làm sao, vuốt đầu của hắn trấn an.

Giữa trưa mọi người cùng ngồi một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên, Lí Á La liền sắp xếp cho An Mộc Văn cùng Cố Dũng Hạo chạy lâu như vậy trở về đi nghỉ ngơi thật tốt.

Người đã trở lại, có cái gì muốn nói, cũng không cần phải vội vàng.

Lôi kéo Lục Hàn Tình ngủ trưa, buổi chiều An Á Phi liền ở lại trong nhà.

Tiểu thúc rời nhà mười hai năm, năm năm chưa từng gặp qua đã trở lại, hắn là vãn bối, như thế nào cũng không thể đi ra ngoài. Tuy rằng cùng tiểu thúc này rất xa lạ, tạm thời cung không phát hiện có tiếng nói chung gì, nhưng tính tình tiểu thúc ôn hòa, bên cạnh còn có a cha nhà mình cùng Lục Hàn Tình, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, đề tài cũng không bị dán đoạn.

Rất khó tưởng tượng một người tính tình ôn hòa như vậy, lúc trước lại làm ra hành động vĩ đại như thế.

Đào hôn, nếu ở hiện đại sẽ không coi là chuyện lớn gì. Nhưng ở tại cổ đại khuôn phép này, đây có thể là chuyện khác biệt. có lẽ, đúng như người ta nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Về phần tiểu thúc phụ ở bên cạnh hơi hơi có phong độ của một đại tướng, thời điểm ở giữa trưa, hắn liền nghe Lục Hàn Tình nói qua, người nọ là tướng quân bình định của Đại Yến quốc. Tổ tiên nhiều thế hệ đều là tướng quân của Đại Yến quốc, người Cố gia đơn bạc, tuy nói không đến mức độc đinh, nhưng cũng không giống như những nhà khác, con cháu cả sảnh đường.

Cố gia cùng đồng lứa với Cố Dũng Hạo, cũng chỉ có hắn cùng với ca ca hắn. Hai vị phụ thân cũng đã sớm qua đời, trong nhà hiện giờ là do ca hắn làm chủ, hành vi lúc trước, kỳ thật nói trắng ra, cũng chỉ là hai người là mối tình đầu, còn trẻ hết sức lông bông.

Chẳng qua chỉ là bất chấp tất cả, hai người tuy rằng làm việc hết sức lông bông không nghĩ tới hậu quả, nhưng cũng may hai người cho tới bây giờ cũng vẫn ân ái, cũng coi như không cô phụ tràng chuyện tình phản bội kia.

An Á Phi không nghĩ tới tiểu thúc phụ của hắn thế nhưng lại có thân phận cao như vậy, tướng quân. Đây chính là nam tử hán chân chính. Về phần lúc trước tại sao lại làm ra chuyện như vậy, khụ, kỳ thật hắn cũng có thể hiểu được, ai chưa từng có thời còn trẻ lông bông, ý nghĩ nông nổi.

Thế nhưng khi nhìn thấy tiểu thúc phụ cười rộ lên sang sảng, hắn cũng khó tưởng tượng hai người năm đó lại làm ra chuyện quyết tuyệt như vậy.

Người chạy theo nam nhân kia của An gia đã trở lại, tin tức này thật giống như gió làm cho mấy người ở thôn trấn chung quanh điên cuồng truyền đi bốn phía.

Chỉ cần vừa ra khỏi cửa, liền có thể thấy bốn năm nhóm thôn dân tụ lại cùng một chỗ nói nhỏ. An Á Phi có chút bất đắc dĩ khi có mấy ánh mắt nhìn lên người chính mình.

“Ngươi nói bọn họ rốt cuộc nhàn rỗi bao nhiêu.”

Lục Hàn Tình lạnh nhạt cười nói: “Hiện giờ đúng là thời điểm nông nhàn, mọi người đương nhiên là nhàm chán.”

An Á Phi bĩu môi,  hắn thật sự không phải tức giận với những người thích bát quái này, chỉ là cảm thấy bị ánh mắt nhiều người nhìn như vậy cũng có chút không kiên nhẫn. “Không biết tiểu thúc thúc sẽ ở đây bao lâu.” Nếu ở lâu,  kế hoạch đi ra ngoài của bọn họ có khả năng sẽ dời đến sang năm.

“Như thế nào cũng sẽ không đi liền được.” Lục Hàn Tình kéo tay hắn quẹo qua một bên, “Như thế nào, Phi nhi lo lắng không thể ra ngoài đi sao?”

An Á Phi gật đầu, “Có chút, thế nhưng không đi sớm được cũng không có gì đáng tiếc, dù sao thời gian sau này cũng còn nhiều.”

Lục Hàn Tình cười nói: “Phi nhi nếu muốn đi, thì chúng ta liền đi. Nhóm tiểu thúc có nhóm cha tiếp đón là được rồi.”

An Á Phi cười lắc đầu, “ngươi không biết, ở nơi chúng ta có một ngạn ngữ, cha mẹ luôn ở đây và nếu bạn rời xa, bạn phải tự bơi.”

Cẩn thận thưởng thức một phen, Lục Hàn Tình không khỏi nhếch mày, “Những lời này không phải không có đạo lý.”

An Á Phi ngẩng đầu liếc mắt một cái, trước kia đối với những lời này hắn đều không để ý nhiều, thế giới hiện đại phát đạt, điện thoải, tin nhắn, vi tính, thư điện tử, xe lửa, phi cơ, đều giống nhau là có thể làm cho đôi bên biết được tin tức của nhau, căn bản là không có gì phải lo lắng xa gần, không thể đúng lúc cùng đối phương liên hệ.

Chính là hiện giờ đang ở cổ đại, giao thông đi lại chỉ cơ bản, liện hệ cũng chỉ dựa vào viết thư, đi xa nhà một chuyến, liền có rất nhiều chuyện không thể biết được.

Nếu vài ngày trước hắn còn nghĩ nên đi ra ngoài kiến thức một chút, chính là hiện tại, nhìn tiểu thúc khóc ngã vào mộ của hai vị ông nội, hắn liền không muốn đi một nơi rất xa như vậy.

Hắn sợ tại cổ đại này, nếu hắn đi xa quá, sẽ xảy ra chuyện gì khiến cho người dưỡng dục ra mình ăn năn.

Lục Hàn Tình xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: “Phi nhi không cần phải nghĩ nhiều như vậy, chúng ta có thể có kế hoạch du lịch, mỗi lần đi du lịch đều chọn nơi thật tốt, định thời gian thật tốt. huống chi, thân thể các a cha khỏe mạnh, Phi nhi thật sự không cần lo lắng những chuyện này.”

An Á Phi nói: “Ta đương nhiên biết, chính là, nhìn thấy tiểu thúc, ta lại không thể không nghĩ nhiều.” Đã có vết xe đổ, ở cổ đại này cái gì cũng lạc hậu, nếu đi ra ngoài không cẩn thận bị cảm? bị người làm gì, vậy thực không phải là hắn muốn nghĩ nhiều, mà ở thời đại này nhất định sẽ có một chút chuyện gì đó xảy ra.”

Người một khi vướng vào người hoặc chuyện gì đó, sẽ trở nên yếu đuối, đương nhiên cũng sẽ trở nên cứng cỏi.

Nhưng mà hiển nhiên, hắn hiện tại là trở nên yếu đuối.

“Nếu như vậy, Phi nhi nếu muốn đi chơi, chúng ta sẽ không đi quá xa.” Lục Hàn Tình bất đắc dĩ nở nụ cười, “Rau mọc thật là tốt.”

Nhìn thấy một khối đất trồng rau ở trước mắt, An Á Phi gật đầu cười, đột nhiên nói: “Hàn Tình, ngươi là không phải thực thích cuộc sống như vậy?” hắn nghĩ tới phiến đất trồng rau trong Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu.

“Trước kia là muốn hướng tới, mà nay, là thích.” Thân là con cả của Lục gia, nhất định ngay từ thời khắc sinh ra, trên lưng đã đeo rất nhiều thứ. Tuy rằng hắn cũng không để ý loại trách nhiệm trầm trọng này, chính là, hắn cũng rất hướng tới loại cuộc sống mặt trời mọc thì làm mà mặt trời lặn thì nghỉ này.

Hiện tại, sau khi thực hiện, trong lòng của hắn liền thích.

Không có gánh nặng, không có trách nhiệm thủy chung đè nặng, thật là một chuyện nhẹ nhàng. Tuy rằng trên người còn có trách nhiệm cả đời đều không bỏ được, chính là đã hơn với trước kia, đã thoải mái hơn rất nhiều, hắn đã thực thỏa mãn.

An Á Phi quay đầu cười nhìn hắn, ánh mắt trong suốt, “Hàn Tình, những ngày như vậy ta cũng thực thích, hơn nữa, chúng ta sẽ có thời gian cả đời để qua.”

Trước kia hắn hướng tới cuộc sống như vậy, với thân phận thiếu gia An gia những ngày như vậy chỉ có thể nghĩ mà thôi. Nhưng mà hiện tại, tất cả đều có thể chạm vào, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, chính mình có một ngày cũng có thể cùng người nhà qua những ngày như vậy, có ái nhân, có cuộc sống điền viên.

Ánh mắt Lục Hàn Tình ôn nhu, tình ý lưu luyến nhìn lại hắn, “Ừ, Chúng ta có thời gian cả đời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK