Mục lục
Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao lại thế này?" 

Đương triều tướng gia cùng thái tử Tàng Vu quốc đánh nhau, việc này không phải là nhỏ. Rất nhanh, cao thấp Minh vương phủ đều khiếp sợ, trong thời gian ngắn nhất sự tình đã bị truyền vào trong cung. Vì thế, hoàng đế đương triều khi nghe thấy tin này đã vội vã chạy đến. 

Mà lúc này, hai thanh niên tài tuấn đã sớm đem đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập đã được người hầu đuổi tới tách ra. Làm khi hoàng đế đặt câu hỏi, hai người bọn họ vẫn còn trừng mắt, định dùng ánh mắt để giết chết đối phương. 

Cùng lúc đó, ngay tại một góc sáng sủa của phụ cận, Hạ Mộng đã lôi kéo Nam Vân công chúa nhỏ giọng hỏi: "Vân Nhi, muội bây giờ còn cảm thấy người kia đáng sợ không?" 

Nam Vân công chúa vội vàng lắc đầu. "Không đáng sợ như vậy nữa, hơn nữa, còn... Phốc?" 

Khi nhìn thấy tân thái tử một thân bẩn hề hề, bộ dáng y quan không chỉnh, nàng thậm chí còn nhịn không được nở nụ cười đấy? 

"Nam Vân công chúa?" Ngay lập tức, ánh mắt hoàng đế đảo qua, lạnh lùng quát lớn một câu. 

Nam Vân công chúa vội vàng cúi đầu, lại nhịn không được bả vai run nhè nhẹ. 

Hạ Mộng vỗ vỗ bả vai của nàng. "Trước đừng cười. Hai người kia đều là kiểu người tâm tư rất sâu, nếu để họ nghe được muội cười bọn họ, không chừng về sau trả thù muội đấy". 

"A?" Nam Vân công chúa sửng sốt vô cùng, lại ngẩng đầu nhìn, không nghĩ liền chống lại ánh mắt phóng tới của tân thái tử. 

Tâm không khỏi lập tức run lên. Vừa định sợ hãi cúi đầu, Hạ Mộng lại nhân cơ hội bắt lấy cổ tay của nàng dùng sức, nàng liền cảm thấy như được ủng hộ rất lớn, cằm vừa nhấc, trực tiếp nhìn trở lại. 

Khi thấy vậy, tân thái tử lập tức sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên, quay đầu đi. 

Nam Vân công chúa thấy thế ngây ngẩn cả người. "Tứ tẩu, hắn như vậy là có ý tứ gì vậy?" 

Hạ Mộng bĩu môi. "Không có ý nghĩa, đừng nói nữa, Hoàng Thượng còn ngồi tại kia kìa?" 

"Nga." Ngoan ngoãn cúi đầu, Nam Vân công chúa vãnh tai nghe lời. 

Mà bên kia, hoàng đế bệ hạ một thân long bào màu vàng, đầu đội bảo quan sắc vàng ròng chính là đang vô cùng rầu rĩ. 

"Lí tướng gia, khanh luôn là người làm việc ổn trọng, cũng chưa bao giờ cùng bất cứ kẻ nào tranh chấp xung đột. Sau khi vào triều, trẫm cũng chưa bao giờ nghe nói khanh cùng ai có phát sinh mâu thuẫn, nhưng vì sao hôm nay khanh lại cố tình liền..." Aizz, cùng ai nháo không được chứ, sau lại cố tình cùng thái tử quốc gia khác náo loạn? Như vậy thì hắn biết giúp ai được cơ chứ? 

Lí Như Phong hai tay ôm quyền: "Vi thần biết tội, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!" 

"Ha ha, Lí tướng gia, ngươi có tội gì chứ?" 

Chờ hắn vừa nói xong, lại nghe bên người một chuỗi tiếng cười sung sướng vang lên. 

Mọi người sửng sốt, vội vàng quay đầu, chỉ thấy tân thái tử Tàng Vu quốc đứng ở đó, mặt mang mỉm cười, ngẩng đầu nhận chú ý của mọi người. 

Nếu bình thường hắn nói như vậy, cùng thêm bộ dáng này nhất định vô cùng ngọc thụ lâm phong, làm ngàn vạn cô nương khuynh đảo. Nhưng là, hôm nay, với bộ dáng này của hắn, đám người Hạ Mộng thấy thế nào cũng rất buồn cười. Vội vàng xoay đầu đi, sợ bản thân không khống chế được sẽ cười rộ lên. 

Nghe nói như thế, Lí Như Phong nhướng mày. "Thái tử điện hạ, ngài lời này có ý tứ gì?" 

"Ha ha, nói đúng ra, kỳ thật việc này cùng ngươi cũng không can hệ gì hết không phải sao?" Tân thái tử nói xong, tiến lên từng bước chắp tay, "Hoàng Thượng, kỳ thật, chuyện này đều là cô gây ra. Cô sớm nghe nói vương triều Phượng Tường có một vị Lí tướng gia vô cùng tuổi trẻ tuấn mỹ, hắn không chỉ thành danh khi còn trẻ, tài hoa xuất chúng, ngũ quan ngày thường lại tinh mỹ tuyệt luân, liền ngay cả nữ tử đẹp nhất trên đời đều so không hơn. Vì thế cô vô cùng tò mò, vừa vặn hôm nay may mắn tại Minh vương phủ liền gặp, nên nhịn không được nhiều lời hai câu, cũng hoài nghi hắn rốt cuộc có phải nam nhân hay không, không nghĩ tới, hắn liền tức giận, cùng cô đánh nhau. Chuyện này, kỳ thật là lỗi của cô, Lí tướng gia hắn hội tức giận cũng là tình có thể hiểu, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt cô, không nên trách tội hắn" 

Nghe vậy, mọi người đều vô cùng sửng sốt. 

Khóe miệng Hạ Mộng lập tức nhếch lên —— nam nhân này, lợi hại nha! 

Tuy rằng ai cũng đều biết lời này của hắn là lời nói dối. Nhưng là, cố tình lại khá hợp lí, đều không đề cập tới Nam Vân công chúa nửa chữ, mà cũng có thể bảo toàn khuê danh của nàng. Thậm chí, hắn còn nghĩ đổ hết thảy trách nhiệm lên trên người mình, vì Lí Như Phong giải vây, đại ân tình như thế, cho dù Lí Như Phong vô cùng hận hắn nhưng cũng không thể theo hắn phát tác. Mà hắn thân là thái tử của một quốc gia, Hoàng Thượng tự nhiên cũng phải nể mặt hắn, nhiều nhất tùy tiện nói nặng vài câu, hết thảy liền đều không giải quyết được gì. 

Quả nhiên, sau khi nghe xong lời nói của hắn, đuôi lông mày hoàng đế hơi nhếch lên: "Nếu chính là hiểu lầm, song phương lại không tổn thương gì, vậy thì quên đi được không? Dù gì thái tử điện hạ từ xa tới là khách, mặc dù lời nói có hơi khiếm nhã tí, nhưng khanh thân Tể tướng của một quốc gia, cũng nên độ lượng tốt xấu khoan dung một chút, có thể nào bởi vì lời nói vui đùa này liền nổi giận?" 

"Dạ, vi thần đã hiểu." Lí Như Phong vội vàng cúi đầu nhận sai. 

Hoàng đế liền phóng tầm mắt đảo qua: "Nếu không có việc gì, vậy mọi người liền đều tự động trở về được chứ?" 

"Rõ." 

Biết hắn là có tâm muốn tách bọn họ ra, Lí Như Phong cùng tân thái tử vội vàng hành lễ, liền xoay người lui đi. 

Nhưng mà, khi họ xoay người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nam Vân công chúa, lại nhẹ nhàng đảo qua liền nhìn thấy Hạ Mộng, sau đó lại nhìn đối phương một chút, ánh mắt đều dừng lại ba giây, cuối cùng —— 

Hừ? 

Một tiếng khinh thường hừ lạnh, nhấc chân, cất bước, chính bản thân mình bị tính kế rồi. 

Thật là chơi tốt lắm. 

Hai nam nhân này, về sau chỉ sợ cũng không dễ chọc đâu? 

"Tứ hoàng đệ? Vân Nhi?" 

Sau khi chờ hai người kia vừa đi, sắc mặt hoàng đế lập tức trầm xuống, trầm giọng quát khẽ. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Nam Vân công chúa đều bước lên phía trước. "Hoàng huynh?" 

"Các ngươi còn không biết xấu hổ gọi trẫm là hoàng huynh? Các ngươi đừng tưởng rằng trẫm không biết, việc này rõ ràng là do các ngươi bày ra?" Hoàng đế vẻ mặt âm trầm, tay nắm thành quyền. 

Nam Vân công chúa nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, xấu hổ cúi đầu. Hoàng Phủ Nam Ninh lại khóe miệng nhếch lên: "Nếu phải thì như thế nào? Chẳng phải hoàng huynh cũng muốn sớm một chút nhìn thấy thần sắc phóng túng của Như Phong khi tức lên là bộ dáng gì sao? Hiện tại, còn có thái tử Tàng Vu quốc, huynh cũng được xem rồi đó." 

Trên khuôn mặt tức giận của Hoàng đế cũng xuất hiện một tia nhăn nhó. Nhưng mà, hắn lại lập tức khẽ cắn môi: "Mặc dù là như thế, nhưng cũng không thể như vậy? Ai gọi các ngươi cố ý châm ngòi cho bọn họ đánh nhau? Tùy tiện ầm ỹ hai câu còn chưa tính, các ngươi cư nhiên trực tiếp làm cho bọn họ đánh đối phương? Việc này nếu truyền ra ngoài, phải làm thế nào cho phải?" 

"Truyền liền truyền chứ? Nếu thần đệ tại quốc đô Tàng Vu quốc bọn họ có thể đại náo một hồi, thái tử bọn họ bên này náo một hồi cũng được chứ sao không, cái này gọi là, có qua có lại mới toại lòng nhau." 

"Đệ..." 

Nghe lời này của Hoàng Phủ Nam Ninh, hoàng đế liền càng đau đầu. 

"Quên đi… Trẫm không cùng đệ nói nữa." Khoát tay, "Trẫm hồi cung đây. Mẫu hậu còn chờ trẫm trở về nói lại cho nàng tình huống xảy ra nữa!". 

"Hoàng huynh đi thong thả, thần đệ không tiễn" Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không giữ người lại, trực tiếp chắp tay đưa tiễn. 

Hoàng đế vô lực trừng liếc hắn một cái. Nhìn lại Nam Vân công chúa: "Vân Nhi, muội cũng ra cung vài ngày rồi đấy, cũng cần phải trở về." 

"A? Nhưng là, muội không nghĩ..." 

"Còn không đi? Muội nếu lại không quay về, mẫu hậu cũng sẽ đến dắt muội về đấy." 

"Nga." 

Bất đắc dĩ cúi đầu, Nam Vân công chúa đối Hạ Mộng khoát tay: "Tứ tẩu, muội về đây. Lần khác lại đến nhìn tẩu." 

"Đi thong thả, khi nào nhớ ta thì truyền lời để ta vào cung với muội." Hạ Mộng vội vàng vuốt cằm mỉm cười, thoạt nhìn trước sau như một mềm mại ôn hòa, một bộ nghi gia nghi thất. 

Nhưng là, thái dương hoàng đế lại cảm giác được một trận co rút đau đớn, cảm thấy toàn thân như muốn vô lực lần nữa. 

Chỗ này, không phải là nơi ở lâu được. 

Trong lòng lập tức hiện lên suy nghĩ như thế, hắn xoay người chạy nhanh: "Đi thôi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK