Về vấn đề này, tiểu bằng hữu Hoàng Phủ Tư Duệ suy nghĩ cực kỳ lâu, thủy chung không tìm ra đáp án.
Hắn nghĩ không ra, mẫu phi xinh đẹp, thiện lương, ôn nhu nhu vậy, tại sao lại vừa ý phụ vương, vẫn cùng hắn sinh sống lâu như vậy? Phụ vương này là loại nam nhân ích kỷ, thô lỗ, ngang ngược, không nên có nữ nhân đối với hắn yêu thương mới phải mà.
Ai.
Chẳng lẽ nói, đây chính là truyền thuyết nam nhân không xấu nữ nhân không thương sao? Ngô, thật là phức tạp.
"Duệ Nhi, lại đang suy nghĩ gì đấy?"
Đột nhiên, có giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên tai, tâm can tiểu tử đập mạnh, vội vàng giương mắt, mới phát hiện là mẫu phi đại nhân thân ái của hắn như thế nào đã xuất hiện ở trước mặt.
"Mẫu phi!" Vẻ mặt lập tức xuất hiện bộ dạng sáng lạn tươi cười, hắn duỗi tay nhỏ ra, "Ôm một cái."
Hạ Mộng liền ôm hắn vào trong ngực, một tay xoa mi tâm đang nhíu lại của hắn. "Duệ nhi đang suy nghĩ gì đấy? Ngay cả mẫu phi đến đây cũng không phát hiện?"
"Duệ nhi đang suy nghĩ đến mẫu phi." Nhỏ giọng nói, tiểu tử méo mó đầu, một đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm nàng không rời mắt.
Hạ Mộng chưa phát giác ra bật cười. "Nghĩ mẫu phi sao? Chúng ta không phải là ngày ngày gặp mặt sao?"
"Chính là nghĩ thôi!" Cái miệng nhỏ nhắn nói một câu, tiểu bàn tay nhỏ bé mập mạp của tiểu hài tử đưa tay vòng lên cổ nàng, "Mẫu phi, người tại sao lại vừa ý phụ vương?"
"Éc." Hạ Mộng sững sờ, "Duệ Nhi, như thế nào đột nhiên lại hỏi cái này rồi?"
"Duệ nhi muốn biết vì sao." Tiểu tử nói, thân thể tại trên người nàng cọ cọ vài cái, "Nói đi nói đi mà. Phụ vương hắn khó coi như vậy, dữ như vậy, ai sẽ thích hắn chứ? Mẫu phi, người nhất định cũng là bị hắn đoạt lại, có đúng hay không?"
Ách...
Hạ Mộng không nói gì.
Ngừng một chút, nàng nhỏ giọng hỏi: "Duệ Nhi, lời này là ai dạy cho con?"
"Không có ai cả!" Tiểu tử dùng sức lắc đầu, "Duệ nhi tự mình nghĩ ra."
Chỉ sợ không phải. Hắn chỉ là một tiểu hài tử, sao có thể suy nghĩ nhiều chuyện như vậy được. khóe miệng Hạ Mộng giật nhẹ, nhịn không được nhéo một bên má hồng hào trên khuôn mặt nhỏ của hắn. “Nhanh thành thật khai báo.”
"Thật không có mà" Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên phải cao hơn, tiểu tử lại trên người nàng cọ tới cọ lui, "Mẫu phi nói mau nói mau, người thương phụ vương ở cái gì nha."
"Cái này..." Suy nghĩ một chút, Hạ Mộng cười khổ, "Ta cũng không biết."
"Di?" Hai mắt thật to nháy nháy nháy, tiểu tử vẻ mặt kinh ngạc, "Thật vậy chăng?"
Hạ Mộng nhẹ nhàng lắc đầu. "Thật sự, không biết."
Chuyện tình cảm, ai nói cho chuẩn đây? Đần độn u mê, hỗn hỗn độn độn, bắt gặp hắn, chính là hắn.
“Ngô, mẫu phi người thật đáng thương”. Vẻ mặt trịnh trọng của nàng trong mắt của tiểu tử liền có những liên tưởng khác. Vì vậy, bàn tay nhỏ bé ôm cổ của nàng, cái miệng nhỏ nhắn hôn trên mặt nàng một cái, “Không khóc không khóc nha, Duệ Nhi thương người!”
Khóe miệng Hạ Mộng co lại mãnh liệt.
"Duệ Nhi, mẫu phi không đáng thương."
"Thật vậy chăng?" Hai mắt thật to chớp cũng không chớp nhìn nàng, tiểu tử trên mặt tràn ngập không tin.
“Con…” Hạ Mộng đột nhiên cảm thấy thật đau đầu. Chuyện như vậy, nàng nên giải thích thế nào cho con trai nghe đây? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói như vậy, “Dù sao, chuyện của người lớn, con là tiểu hài tử sẽ không hiểu. Chờ con trưởng thành, con sẽ tự biết thôi.”
"Còn phải chờ lớn lên sao?" Gãi gãi cái đầu nhỏ, trên mặt tiểu bằng hữu vẻ mặt biến thành phức tạp.
Tiểu gia hỏa này!
Thấy thế, Hạ Mộng không nói gì cười nhẹ. Còn nhỏ tuổi, hắn ngược lại với vẻ mặt muôn màu muôn vẻ, nàng cùng cha hắn đều thấy hắn thật sự là một tiểu cụ ông.
Vén tóc mai rơi rơi của hắn. "Nói đi, như thế nào đột nhiên lại nhớ tới hỏi vấn đề này?"
“Chính là… Chính là nhìn phụ vương thật hung dữ, đối với ai cũng như vậy.” Trước mặt mẫu thân, tiểu bằng hữu thành thật khai báo.
Hung sao? Ừ, tên kia là rất hung. Bất quá, mấy năm nay hắn không phải là đã sửa lại rất nhiều sao?
Lại cười một tiếng. "Con nhìn thấy lần nào?"
“Là lần đó a, Lý thúc thúc không biết nói gì đó với hắn, hắn liền nổi giận. Thật tức giận, dọa cho Lý thúc thúc chạy thật nhanh. Duệ Nhi ở bên cạnh nhìn lén bị hù chết.” Nhỏ giọng nói, nhớ tới tình hình lúc đó, tiểu tử cũng rùng mình một cái.
Hắn nói hẳn là lần đó Lý Như Phong đột nhiên động kinh tới đây nói chuyện muốn giới thiệu cho hắn vài người tiểu thiếp. Hạ Mộng cười cười, đây không phải là tìm đánh sai? Hoàng Phủ Nam Ninh mắng hắn là đã nể tình cảm huynh đệ nhiều năm rồi.
"Con nha." Nhịn không được vỗ vào ót của tiểu hài tử, "Ai bảo con nghe lén phụ vương bọn họ nói chuyện?"
“Duệ Nhi không có muốn nghe lén. Duệ nhi chỉ là…Chỉ là ở trong hoa viên chơi, đã nhìn thấy phụ vương cùng Lý thúc thúc tới, phụ vương dữ như vậy, Duệ nhi mới không để cho hắn mắng đâu, cho nên liền trốn đi. Đúng lúc, lúc đó phụ vương thật hung so với mắng Duệ Nhi còn hung hơn.” Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, vẻ mặt ủy khuất.
“Được được được, Duệ Nhi của chúng ta chịu ủy khuất rồi, là mẫu phi không đúng, mẫu phi nhận lỗi với con, được không?” Vội vàng sờ sờ đầu của tiểu yêu quái, cho hắn thuận theo.
Quả nhiên, tiểu tử an tĩnh, úp sấp đầu vai của nàng."Mẫu phi, nói cho người nha, Duệ nhi còn gặp qua phụ vương đối với hoàng đế bá bá phát giận đấy. Còn có hoàng nãi nãi. Hắn cũng không quá nghe lời, trưởng bối cũng không tôn trọng, Duệ nhi khinh bỉ hắn." (anh đã bị con khinh bỉ *cười gian*)
Tốt tiểu tử, ngươi còn dám cáo trạng phụ vương ngươi. Hạ Mộng vừa bực mình vừa buồn cười. “Duệ Nhi, loại chuyện như vậy, con không nên nói lung tung. Phụ vương con tức giận nhất định có nguyên nhân.”
"Nhưng mà, phụ vương hắn chính là rất hung." Miệng mím lại, tiểu tử lại ai oán lên, "Mẫu phi, người có hay không bị phụ vương hung qua?"
Ách...
Như thế nào nói tới nói lui, đề tài lại bị kéo về vậy. Hạ Mộng nhún vai."Chưa."
Lần này, tiểu tử không lên tiếng, chỉ lấy một đôi mắt bồ câu nhìn nàng. Bất quá, ở đó song thủy quang bắt đầu khởi động trong con ngươi, viết rất rõ ràng ‘người gạt người’ ba chữ thật to.
Ai, hài tử này đáng thương, hắn đoán chừng là bị phụ vương hắn tới nay đều dùng hung ác để nuôi lớn đây mà.
Nhắc tới cũng kỳ, Hoàng Phủ Nam Ninh cùng đứa bé này, bọn họ hai cha con vẫn luôn đối nghịch nhau, Kể từ khi hài tử sinh ra, hắn chỉ nhìn một cái rồi bỏ qua. Về sau nàng được cha đón về Bộ phủ, nuôi nửa năm, mặc dù hắn đều có ở lại Bộ phủ qua đêm, cơ hồ cũng không nhìn qua con trai mình. Sau này, mẹ con bọn họ được hắn đón trở về vương phủ, ánh mắt hắn cũng vẫn nhìn chằm chằm nàng, cùng trên bụng nàng đảo quanh, khi con trai đã bắt học bò xong, hắn cũng không quá chú ý. Có lúc khi tiểu tử này quấn nàng hắn còn tức giậc, ác thanh ác khí đem con trai đuổi đi, mặc kệ nàng giải thích như thế nào cũng vô dụng.
Người nào cũng biết, tiểu oa nhi yêu mẫu thân, đây là loại chuyện quá bình thường. Nhưng mà, mặc kệ con trai khóc hô muốn mẫu phi như thế nào, hắn đều không để ý, thậm chí còn dùng thái độ hung ác mà đối đãi, không trách trong lòng con trai ấn tượng về hắn thập phần hung ác. Hiện tại thì tốt rồi, con trai cho hắn đối với toàn bộ thế giới điều hung ác.
Hoàng Phủ Nam Ninh, đây là tự chàng chuốc phiền!
Lại tiếp tục sờ ót của con trai. “Tốt lắm Duệ Nhi, những chuyện này con cũng đừng có suy nghĩ nữa, hãy ngoan ngoãn ăn cơm, mau mau lớn lên. Chờ con trưởng thành rồi cưới vợ, rất nhiều chuyện sẽ tự nhiên minh bạch thôi.”
Con mắt tiểu bằng hữu lập tức mở càng lớn. "Nàng dâu. Có thể ăn sao?"
Phốc.
Hạ Mộng bật cười. Quả nhiên, bảo bối vẫn còn là một tiểu oa nhi nha! Rất nhiều chuyện cũng không hiểu đấy!
Ôm hắn đi ra ngoài, điểm một cái trên trán của hắn. “Nàng dâu là không thể ăn. Nàng dâu là phải nâng niu trong lòng bàn tay, dụng tâm che chở mới đúng.”
"A." Chu cái miệng nhỏ, tiểu tử vẻ mặt rất vô tội, "Tại sao phải che chở?"
"Bởi vì nàng dâu sẽ là người bạn cùng con nhất sinh nhất thế.”
"Nhất sinh nhất thế?" Lại lệch nghiêng cái đầu ngẫm lại, tiểu oa nhi lại xem một chút nàng, "Giống như mẫu phi và Duệ Nhi sao?"
"Có thể nói như thế." Hạ Mộng gật đầu.
"Tốt lắm" Lập tức, con mắt tiểu tử trở nên sáng trong, "Duệ Nhi muốn kết hôn với mẫu phi.”
Sao thế này? Ách...
Trên đỉnh đầu rơi xuống ba vạch hắc tuyến, khóe miệng Hạ Miệng co quắp vài cái, thật vất vả mới trở về thanh âm của mình. “Duệ Nhi, cái này không thể được.”
"Tại sao vậy?" Mắt to nháy mắt, ánh mắt tiểu bằng hữu thật sự là nhiều vô tội thật nhiều vô tội.
"Bởi vì, mẫu phi đã là nàng dâu của phụ vương!"
"A!" Cái miệng nhỏ nhắn lập tức mở đến mức càng lớn.
Hạ Mộng gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói cho hắn biết đây đều là thật sự.
Tiểu bằng hữu uất ức, khuôn mặt nhỏ nhắn đều xụ xuống.
"Mẫu phi." Bất quá, lập tức trên mặt của hắn lại hào quang nở rộ, "Người hãy ném phụ vương đi. Cùng Duệ nhi được không?"
Ách ách ách...
Hắc tuyến tráo đỉnh, Hạ Mộng không phản bác được.
“Ừ cứ như vậy.” Tiểu bằng hữu càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất được, vội vàng ôm lấy cổ của nàng, “Mẫu phi, người liền ném phụ vương đi. Hắn xấu như vậy, dữ như vậy, còn không có người thích, hắn khẳng định không tốt bằng Duệ Nhi. Người cũng đừng có theo hắn nữa, đi theo Duệ Nhi đi. Ngươi làm nàng dâu của Duệ Nhi, Duệ Nhi sẽ nâng niu người trong lòng bàn tay cả đời.”
"Duệ Nhi." Nghe vậy, Hạ Mộng thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười, "Ta là mẫu phi con, không thể là vợ của con được."
"Tại sao vậy?" Lại là câu câu hỏi này, tiểu tử thẳng tắp nhìn ánh mắt của nàng.
"Là không thể." Hạ Mộng trầm giọng nói.
“Tại sao lại không được?” Tiểu bằng hữu trên mặt thể hiện sự suy sụp, hắn ôm cổ nàng và bắt đầu làm nũng, “Mẫu phi, người không cần phụ vương nữa có được hay không? Người cùng Duệ Nhi sống cùng nhau, chờ Duệ Nhi trưởng thành, Duệ Nhi nhất định đánh ngã phụ vương, đuổi hắn qua một bên. Người coi như là nàng dâu của Duệ Nhi, có được hay không vậy? Có được hay không vậy?”
“Không được.” Không đợi Hạ Mộng đáp lại, một âm thanh hổn hển vang lên, “Tốt lắm. Tên tiểu này, dám to gan lớn mặt muốn cướp nữ nhân của ta, ngươi không muốn sống nữa phải không? Nhìn ta đánh chết ngươi.”
Một bên nói chuyện, một bên bước lên, một bên còn vòng tay quanh áo, Hoàng Phủ Nam Ninh vẻ mặt âm trầm, tiến thẳng đến bên này.
"A, phụ vương."
Phát hiện ra hắn, thân thể tiểu tử cứng đờ, vội vàng giãy dụa rồi từ trong ngực Hạ Mộng nhảy xuống. Khi thấy Hoàn Phủ Nam Ninh, liền như một làn khói chạy trốn thật xa.
“Tiểu hỗn đản, ngươi đừng chạy. Nhìn xem ta có dám đánh chết ngươi hay không?” Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức xoay người, hùng hổ đuổi tới.
Hắc.
Thấy thế, khóe miệng Hạ Mộng nhếch lên, nở nụ cười.
Đây đối với phụ tử, kỳ thật cũng rất thú vị không phải sao?