Mục lục
Vợ Của Vua Địa Ngục Chồng Ma Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 273: Si Mi *Si Mị: loài quỷ trong núi sâu.

Đây chính là cái gọi là làm theo lời hứa.

“Ba béo!” Ma nữ tóc dài và gã răng nanh nhào tới, nhưng họ chỉ có thể năm lấy một vốc thịt nát đã biến thành bụi phấn.

“Anh dám không giữ lời! Anh dám lừa chúng tôi!” Ma nữ tóc dài gào khóc xông về phía người đàn ông bên cạnh tôi.

Nhưng người đàn ông đó chỉ hơi xua xua tay, cô ta đã bị đập bộp xuống đất, mặt đất lõm xuống tạo thành một cái hố, cô ta lại găng gượng đứng dậy, sự kiên nhân của người đàn ông đã đạt tới giới hạn, lòng bàn tay anh ta xuất hiện một luông khí màu tím than.

Ma nữ tóc dài chắc chăn sẽ chết!

“Đủ rồi đấy!” Tôi gào lên với ma nữ tóc dài.

Thân thể xông tới trước mặt tôi đột nhiên dừng lại, người đàn ông kia nhìn tôi, luồng khí trên tay anh ta cũng vì tiếng quát của tôi mà tan biến.

Tôi tiếp tục quát ma nữ: “Cô nhìn thấy chưa! Đây chính là cái giá phải trả cho sự ngu dốt của cô đấy! Cô còn muốn thế nào nữa! Cô tưởng mình lợi hại lắm à?! Lợi hại đến mức có thể đánh lại bọn chúng sao!

Lại còn không mau cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này nữal”

Tuy đã bị bán đứng, nhưng dẫu sao đám ma nữ tóc dài cũng là bạn của Lão Quỷ, cái chết của đười ươi đã khiến Lão Quỷ đau đớn đến mức phải ngồi thụp xuống đất rồi, bạn của Lão Quỷ… không thể mất thêm người nào được nữa.

Nhưng ma nữ tóc dài căn bản không nghe ra hàm ý trong lời nói của tôi, cô ta dụi mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng lầm liệt: “Tôi xin lỗi, tôi đã bán đứng các cô, dù thế nào cũng phải để chúng tôi bù đắp! Tuy thực lực của chúng tôi yếu, nhưng… nhưng chí ít… chí ít cũng cố thể giành lại chút thời cơ cho-các cô, nhất định phải cứu được ông Chuyên đấy, cầu xin côi”

Dứt lời, ma nữ tóc dài và gã răng nanh lập tức định biến thân.

Tôi không muốn quan tâm tới bọn họ nữa, thật đấy.

“Phì” Người đàn ông bên cạnh thấp giọng cười: “Cô gái à, gan của cô to thật đấy, dám giở trò mèo trước mặt tôi, cô kéo trí thông minh của tôi xuống tầng hạ đẳng như bọn chúng rồi à?”

Tôi trầm mặc không nói thêm gì.

Mà lúc này đây, ma nữ tóc dài và gã răng nanh vẫn còn định biến thân thà chết không từ nữa chứ!

Người đàn ông lại vung tay lên một lần nữa.

“Khoan đã!” Tôi bắt lấy cánh tay anh †a: “Trí thông minh của bọn họ thấp vậy cơ mà, họ chẳng có gì uy hiếp anh hết, anh hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy?

Tôi dùng một thứ giống thế để đổi lấy tính mạng của bọn họ!”

“Ô?” Anh ta nhìn tôi với vẻ hứng thú.

Tôi cắn răng, rồi tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, đó là chiếc vòng tôi và Lãnh Mạch mua lúc đi dạo phố, trên chiếc vòng khắc chữ cái LM, tôi chỉ có thể lấy nó ra để xem liệu có lừa được người đàn ông này hay không thôi: “Chiếc vòng này có thể thông tới địa phủ Minh giới, đến thẳng tới nơi sâu nhất của Minh giới, dân theo bao nhiêu người cũng được, nhưng có điều kiện hạn chế, anh bắt buộc phải đi tới nơi thông với cổng địa phủ ở Phong Đô thì mới có thể sử dụng được, vả lại số lần sử dụng có hạn, chỉ được sử dụng ba lần. Đối với tôi mà nói nó chẳng là gì, nhưng đối với anh mà nói, có lẽ rất hữu dụng đúng không?”

“Thông tới nơi sâu nhất của Minh giới?” Tôi nhìn thấy đáy mắt người đàn ông đó lóe lên tia do dự.

Có trò hay!

“Đúng, anh tin cũng được mà không tin cũng được, nhưng chiếc vòng này là do bậc đế vương chí tôn của Minh giới – Lãnh Mạch tặng cho tôi, trên đó có khắc tên của anh ta, anh tự nhìn xem” Tôi giơ cao chiếc vòng lên, để lộ ra chữ cái LM.

Anh ta nheo mắt: “Cô và bậc đế vương chí tôn kia có quan hệ gì, tại sao anh ta lại tặng cho cô thứ đồ quý trọng như vậy”

Tôi ngầm nghĩ một lát rồi nói: “Tôi là người rất quan trọng đối với anh ta, các người theo dõi bọn tôi lâu như vậy chắc cũng hiểu đôi chút chứ”

“Hứ, quả nhiên tôi đoán không sai”

Anh ta nói.

Nếu anh ta đã nói vậy thì chắc chăn anh ta đã tin chiếc vòng này đến 80%: “Vậy nên tôi sẽ đưa vòng cho anh, anh buông tha cho hai con quỷ này”

Anh ta không nói gì, mà chỉ xòe tay ra, tôi nhìn lòng bàn tay anh ta, rồi lại nhìn ma nữ tóc dài và gã răng nanh, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý của tôi, họ nhìn tôi với đôi mắt đâm lệ máu, tôi thở dài, đặt chiếc vòng vào tay người đàn ông kia.

Người đàn ông kia cầm lấy chiếc vòng nhìn đi nhìn lại một hồi: “Tôi không cảm nhận được có hơi thở gì đó đặc biệt ở đây, cô không lừa tôi đấy chứ?”

“Tôi lừa anh? Trí thông minh của anh cao như vậy sao tôi có thể lừa anh được chứ? Tôi nói rồi, chiếc vòng này có thể thông với Minh giới, là thứ độc nhất vô nhị trên thế giới này, anh bắt buộc phải tới trước cổng địa phủ ở Phong Đô, nhỏ máu của anh xuống thì mới có thể kích hoạt được nó” Tôi tiếp tục lừa anh ta.

€ó lẽ kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt, hoặc có lẽ vì người đàn ông này có ý đồ khác, nên anh ta cất chiếc vòng đi, vung tay lên một lần nữa, nhìn ma nữ tóc dài và gã răng nanh nói: “Cô từng nói tôi không giữ lời hứa; nhưng lại lựa chọn tin tưởng tôi, trí thông minh của cô cũng bị bọn chúng truyền nhiễm rồi à?”

“Con nhóc thối kia, rốt cuộc cô định làm gì vậy!” Tống Tử Thanh cũng quát âm lên.

Nhưng tôi không hoảng, tôi đã lường trước được người đàn ông này chắc chăn sẽ như vậy, tôi thờ ơ nhìn anh ta: “Tôi biết anh là người không giữ lời, không giữ chữ tín, không có đạo nghĩa, nhưng tốt xấu gì anh cũng là một thăng đàn ông, là một thăng đàn ông mà thất hứa với đám quỷ quái kia đã đành, nhưng giờ anh lại năm lần bảy lượt thất hứa với tôi, chỉ có kẻ yếu đuối mới thất hứa với phụ nữ như vậy, uổng công anh còn là tên thủ lĩnh phong lưu ong bay bướm lượn trong núi sâu nữa chứ. Đám phụ nữ trong cung điện của anh tôi thấy bề ngoài thì tỏ ra thuần phục anh, nhưng trên thực tế thì lại khinh bỉ hành động của anh tới tận đế giày rồi đấy, anh có còn là một thăng đàn ông nữa không hả?”

Tất cả đàn ông đều có một nhược điểm là thích thể hiện trước mặt người khác giới, thái độ quá kiêu ngạo, bị một con người nhỏ bé như tôi hoài nghỉ rằng liệu anh ta có phải là đàn ông hay không, chắc chẳn anh ta sẽ nổi giận.

Quả nhiên, anh ta nổi giận thật, xoẹt xoẹt mấy phát dồn tôi vào bức tường đá bên cạnh, ánh mắt dữ tợn nhìn thẳng vào.

mặt tôi: “Tôi không phải đàn ông? Đồ phụ nữ không biết tốt xấu kia, tôi thấy cô ngứa đòn lắm rồi đấy!”

Lưng tôi bị đập vào tường đá đau đớn khôn cùng, tôi nghiến răng nghiến lợi dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Nếu anh là một thằng đàn ông, vậy thì giữ lại tính mạng cho bọn họ theo như lời đã hứa đi!”

Thực ra tôi cũng rất sợ, tôi cũng đang đánh cược, cược lòng tự tôn của tên thủ lĩnh này.

“Cô muốn chết sao?!” Trong mắt anh †a ánh lên lớp sương màu tím than, “xoẹt”

một phát, chiếc áo T-shirt của tôi thoáng chốc bị anh ta cào rách, tôi hét toáng lên, anh ta há miệng cắn vào vai tôi.

“Xuýt!” Đau quá đi!

Tôi nhìn phía sau anh ta, bóng của Lãnh Mạch đã xuất hiện.

Nhưng anh ta căn tôi một phát liền dừng lại, khóe miệng anh ta còn vương máu của tôi, bàn tay kéo tuột quai áo lót bên trái của tôi xuống, chiếc áo lót tuột xuống một bên, lộ ra nửa bầu ngực, tôi vội vàng che đi, nhưng anh ta đã nhanh hơn một bước, bàn tay to lớn bao trùm lấy đầu ngực tôi: “Chỉ cần tôi đụng nhẹ ngón tay một phát, tim của cô sẽ biến thành bụi phấn luôn”

Lãnh Mạch lại ẩn thân một lần nữa, bây giờ không phải là thời cơ tốt, không thể lãng phí ưu thế của anh ta được.

Tôi cũng không dám động đậy thêm, mà chỉ căn răng nhìn anh ta: “Anh muốn thế nào”

“Đến lúc này rồi mà vần còn bướng như vậy à?” Anh ta ghé sát mặt tới, khoảng cách quá gần, tôi thấy anh ta định hôn mình liền ngoảnh phắt đầu sang một bên, anh ta bóp mặt tôi cưỡng ép tôi quay.

đầu lại, màu đen trong đáy mắt ngày càng trở nên nồng đậm hơn: “Vẫn chưa có người phụ nữ nào mà Sỉ Mi tôi không thu phục được, tôi dám đảm bảo răng chỉ cần cô sung sướng dưới thân tôi một lần thì cô sẽ hoàn toàn yêu tôi.”

Si MÍ?

Cái tên này thường xuyên xuất hiện trong rất nhiều bộ tiểu thuyết yêu quái khác nhau.

Hạt phong ấn Võng Lưỡng…

Sỉ Mị Võng Lưỡng*, anh em trai…

*Võng Lưỡng: loài quỷ trong rừng.

Tôi đột nhiên đoán ra được một điều gì đóI Nhưng đúng lúc ấy, anh ta lại hôn tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK