Chương 506: Nước độc
Tôi và Tống Thiên Ngân bước ra khỏi khiên băng trước, Lãnh Mạch là người đi ra cuối cùng, anh vừa hủy khiên băng thì dòng khí liên vọt lên.
Con cổ trùng mà Lưu Nguyệt cho tôi vẫn còn đang gặm mấy xác chết ở dưới kia, trên xác chết vân còn bốc ra khí ngùn ngụt, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới dòng khí kia.
Chúng tôi cách cổng dịch chuyển không xa, hơn nữa cổng cũng đã được mở ra rồi, chắc là do Ác Ma vương để lại, ba người chúng tôi bước vào trong, cổng dịch chuyển liền khởi động, đưa chúng tôi rời khỏi huyệt động bí mật này.
Chúng tôi được dịch chuyển về trên lầu hai của nhà Ác Ma vương.
“Lục Quy, Ác Ma vương, chúng tôi về rồi đây”
Tôi đứng trên lầu hai kêu lớn.
“AI” Đột nhiên chúng tôi nghe được tiếng la to của Ác Ma vương từ dưới lầu truyền lên.
“Nguy rồi! Đã có chuyện rồi!” Tôi hoảng hốt, tôi nghĩ Ác Ma vương sẽ không tấn công Lục Quy, nhưng mà ai dám cam đoan trăm phần trăm chứ?
Tống Thiên Ngân chạy vọt xuống dưới trước, tôi cũng nhanh chóng chạy theo sau, Lãnh Mạch đi ở cuối cùng, bọn tôi chạy vọt vào trong phòng Tiểu Long.
Lục Quy và Ác Ma vương đều đang ở trong phòng trẻ con, Ác Ma vương đang lau nước mắt, ông ta lại là người đang khóc.
Khuôn mặt Lục Quy vô cùng nghiêm trọng nhìn về phía cục cưng năm trên giường.
“Lục Quy, đã có chuyện gì xảy ra?” Tôi vội vàng chạy tới nằm lấy Lục Quy: “Không có việc gì chứ?”
Lục Quy nhìn sang tôi: “Cô Đồng, cám ơn cô đã quan tâm, tôi không sao, có điêu bé con…gặp chuyện rồi”
“Cục cưng gặp nguy hiểm?” Tôi nhìn về phía Tiểu Long đang nằm trên giường, hai mắt cục cưng nhắm nghiền lại, hai chân mày nhíu chặt với nhau, thân hình trắng hồng mũm mĩm của đứa nhỏ bây giờ biến thành màu tím, Tiểu Long hít thở có vẻ rất khó khăn, đứa nhỏ thở từng hơi từng hơi nặng nhọc, cảm giác rất yếu, bọn tôi ôn ào nãy giờ đã lâu như vậy nhưng đứa nhỏ vẫn không bị đánh thức, nhìn bộ dáng đau đớn của đứa nhỏ, tôi hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tiểu Long bị sao vậy? Vì sao bọn tôi vừa mới rời đi một tí thì Tiểu Long đã yếu tới mức như vậy rồi?”
“Là do tôi, đều là lỗi của tôi” Ác Ma vương bây giờ đã không còn là vua quái thú biến thái mà lúc trước chúng tôi gặp nữa rồi, ông ta đứng ở bên vừa khóc vừa lau nước mắt, bộ dạng ông ta như thế làm cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.
“Ác Ma vương, ông bình tĩnh một chút, ông nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra đã” Tôi an ủi ông ta.
Ác Ma vương khóc nấc nói không nổi, Lục Quy đành phải nói hộ ông ta: “Lúc nấy tôi và Ác Ma vương đang bàn xem nên cho Tiểu Long uống thuốc gì, ai ngờ vợ của Ác Ma vương tới, bắt lấy Tiểu Long, chờ tới khi tôi và Ác Ma vương đuổi kịp bà ta thì Tiểu Long đã bị bà ta ném vào trong dòng sông tím”
“Cái gì? Ném vào trong dòng sông tím sao?
Nhưng mà không phải nước ở sông tím có thể ăn mòn tất cả mọi thứ sao? Nhưng mà Tiểu Long…”
Rốt cuộc vợ của Ác Ma vương là ai mà lại có thể ác độc đến vậy?
“Tộc bọn tôi có thể chất khác biệt” Ác Ma vương trả lời tôi: “Sông tím lại ở gần nhà chúng tôi, độc tính ăn mòn của sông tím không có tác dụng gì đối với chúng tôi, nhưng chỉ có người trưởng thành mới được miễn dịch mà thôi, còn Tiểu Long vẫn còn bé quá..”
“Đúng vậy” Lục Quy lại tiếp tục lời của Ác Ma vương: “Tiểu Long còn quá nhỏ, mặc dù đứa bé không bị chất độc của nước sông ăn mòn nhưng mà nó lại bị trúng độc, loại chất độc này có thể so sánh được với chất độc mà ngài Lãnh Mạch trúng phải, còn thuộc về chất độc nhiệt cao, người của Tiểu Long lúc trước đã rất nóng rồi, đối với thể chất của tộc Ác Ma vương mà nói thì nhiệt độ cao rất nguy hiểm, bây giờ muốn chế tạo ra thuốc giải rất khó, cần rất nhiều các vị thuốc, mà bọn chúng lại nằm cách nhau rất xa, trong khi đó Tiểu Long chỉ có thể sống được nửa tiếng nữa mà thôi, chúng ta, không có thời gian.”
“Nếu được thì tôi đồng ý chết thay Tiểu Long.
Ai đó làm ơn hãy cứu con của tôi..” Ác Ma vương ngửa mặt lên trời khóc rống lên.
Ông ta quả thật là một tên biến thái còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần Minh Vương, nhưng bây giờ lại ở đây khóc khổ sở như vậy, quả nhiên trên thế gian này, chỉ có tình thương của cha còn cao hơn núi, cho dù có mạnh tới đâu thì nếu con cái của mình gặp nạn thì cũng sẽ biến thành một người cha bình thường mà thôi, chỉ hy vọng con của mình có thể khỏe mạnh bình an, cho dù phải trả bằng sinh mạng của bản thân.
Ông ta làm tôi nhớ tới Lão Quỷ, gặp phải hoàn cảnh như vậy, hốc mắt tôi cũng đỏ lên, tôi hít hít mũi nói: “Không biết nội đan của Bạch Hùng vương có thể giúp được Tiểu Long hay không nữa?”
Thật ra tôi chỉ buộc miệng nói như vậy thôi, ai ngờ Lục Quy lại nhảy bật dậy tới trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi: “Cô Đồng, cô vừa nói cái gì? Cô có nội đan của Bạch Hùng vương sao?”
Tôi giật mình: “Đúng thế, sao vậy?”
“Nội đan của Bạch Hùng vương chính là một vị thuốc hiếm cao cấp. Hơn nữa trùng hợp là nội đan của Bạch Hùng vương lại là một vị dược có thuộc tính lạnh vô cùng, có lẽ nó có thể giúp Tiểu Long giải được chất độc của nước sông tím”
“Cái gì?” Ác Ma vương nghe nói như vậy thì liền lập tức vui mừng: “Nội đan đâu?”
Nghe nói có thể cứu được Tiểu Long, tôi đương nhiên vô cùng bằng lòng giúp đỡ, tôi vừa định thả ba lô xuống để lấy nội đan thì Lãnh Mạch đứng ở sau lưng tôi đã mở ba lô của tôi và thò tay vào lấy, anh cầm nội đan đem ra ngoài.
Lúc Lãnh Mạch đưa tay định đem nội đan đưa cho Lục Quy thì Tiểu Long vốn còn đang hấp hối gần chết đang nằm trên giường đột nhiên bật dậy, dung răng nanh bén nhọn căm chặt vào mu bàn tay của Lãnh Mạch.
“Lãnh Mạch!” Không ai có thể ngờ tới sẽ có chuyện xảy ra, tôi la to lên, vội vàng chạy tới.
Lãnh Mạch đưa tay lên ngăn không cho tôi tới.
Răng nanh của Tiểu Long còn chưa phát triển hết hoàn toàn nên cũng không bén nhọn lắm, chỉ đủ để làm một lỗ nhỏ không sâu trên mu bàn tay Lãnh Mạch, máu của Lãnh Mạch cũng dần dần chảy ra, mắt Tiểu Long vẫn còn đang nhắm nghiền lại, nhưng miệng lại mút máu từ tay Lãnh Mạch vô cùng nhanh, cứ như là bị đói khát lâu ngày vậy, hơn nữa, điều làm cho người ta ngạc nhiên hơn là khi Tiểu Long hút máu của Lãnh Mạch thì vết độc màu tím trên người nó dần dần rút lui.
Hút được một lúc thì Tiểu Long hết sức, nó đành thả tay của Lãnh Mạch ra, sau đó quay về giường nằm tiếp, nhưng sắc mặt nó đã tốt hơn rất nhiều.
“Thì ra máu của ngài Lãnh Mạch có thể giải được độc trong người của Tiểu Long” Lục Quy nói: “Chỉ cần dùng thêm nội đan của Bạch Hùng vương nữa, Tiểu Long được cứu rồi”
Không ai có thể ngờ rằng máu của Lãnh Mạch lại trở thành thuốc giải cho Tiểu Long.
Trong lúc này, mọi người đều nhìn Lãnh Mạch, chỉ có riêng mình tôi là nhìn về phía Ác Ma vương.
Nếu như máu của Lãnh Mạch thật sự có thể cứu được Tiểu Long, như vậy thì Ác Ma vương rất có khả năng sẽ ra tay, hơn nữa bây giờ Lãnh Mạch còn đang bị trúng đọc, không biết cần phải tốn bao nhiều máu của anh mới có thể cứu được Tiểu Long, mặc dù tôi cũng rất lo lắng cho Tiểu Long nhưng mà nếu như phải dùng mạng của Lãnh Mạch đến để cứu nó thì tôi sẽ không bao giờ đồng ý.
Ác Ma vương dường như cũng nghĩ giống tôi, đáy mắt ông ta dần dần tụ khí giết chóc, tôi còn đang định la to bảo Lãnh Mạch cẩn thận thì lại có chuyện xảy ra khiến mọi thứ lại bị đảo lộn.
“Được, muốn bao nhiêu máu của tôi?” Lãnh Mạch mở miệng hỏi.
Đôi mắt của tôi và Tống Thiên Ngân trừng to như muốn rớt ra ngoài.
Ác Ma vương đương nhiên cũng không nghĩ tới Lãnh Mạch sẽ làm thế, ông ta cũng ngẩn người, khí giết chóc trên người ông ta cũng tan đi.
“Ông không cần đoán mò” Lãnh Mạch thản nhiên nhìn Ác Ma vương nói: “Tôi đã nói nhất định sẽ đưa cô ấy rời khỏi đây, nếu như tôi không cứu Tiểu Long của ông thì tôi tin chắc ông cũng sẽ không để cho chúng tôi rời đi”
Ác Ma vương nói: “Nếu như cậu không đồng ý dùng máu cứu con của tôi, tôi chỉ có thể giết cậu, nhưng tôi có thể thả bọn họ đi, dù sao thì bọn họ cũng là bạn của bác sĩ. Vậy, cậu có còn ý định dùng máu của mình để cứu con của tôi không?”
Tôi vô cùng hồi hộp nắm chặt hai nắm đấm tay mình, chỉ cần Lãnh Mạch nói không đồng ý, tôi nhất định sẽ liên hiệp cùng với anh đối kháng lại Ác Ma vương.
Lãnh Mạch im lặng nửa giây, sau đó anh nhìn về Lục Quy mà nói: “Cần phải lấy bao nhiêu máu?”