“Ông nội…”
Tiêu Lăng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cánh tay của Tô Tố, “Ông nội kêu em nhận thì em cứ nhận đi.”
Tô Tố nhìn Tiêu lão gia, ông động viên nhìn cô, Tô Tố cắn môi. Kiếp trước cô là một cô nhi, không có trưởng bối, kiếp này mẹ cô mất sớm, Tô Đại Khuê thì hận không thể ăn thịt uống máu cô, thực ra cô vẫn luôn không dám nói với người khác, cô rất sợ tiếp xúc với người lớn.
Dù cho là đời ba mẹ hay là đời ông bà thì cô đều sợ.
Bởi vì trước giờ cô không có kinh nghiệm sống chung với người lớn, từ nhỏ đã bị viện trưởng la mắng đánh đập, cô vẫn luôn nghĩ rằng tất cả người lớn đều không dễ tiếp xúc, cho nên lúc nãy khi biết một lát sẽ đi gặp phụ huynh thì cô đã rất căng thẳng. Thậm chí cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu ông nội không chấp nhận cô, cô sẽ rời đi.
Nhưng không tưởng tượng được kết quả sẽ như thế này.
Tô Tố nắm chặt cái hộp trong tay, cúi đầu tròng mắt đỏ lên.
“Còn có một chuyện nữa…”
“Ông nội ông nói.”
Ông có chút ngại ngùng nói, “Hai ngày nữa là quốc khánh rồi, hai đứa trẻ cũng được nghỉ học, ông muốn thương lượng với tụi con một chút, xem có thể đi đổi họ cho con không...đương nhiên rồi, chuyện này thì cũng phải được tiểu nha đầu đồng ý mới được. Thực ra chủ yếu là vậy, thời gian trước khi ông đi đón Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất tan học, vô tình gặp hiệu trưởng trường, hiệu trưởng nói tuy hai đứa trẻ học ở đây, nhưng không có giấy tờ này nọ. Cho nên ông muốn cho hai đứa trẻ vào hộ khẩu trước, luôn tiện đổi họ của tụi nó luôn.”
Tô Tố trầm mặc không nói.
Hộ khẩu vẫn luôn là tâm bệnh của cô, sau khi sinh ra bởi vì hai đứa trẻ không có cha nên căn bản cô không thể đưa 2 đứa vào hộ khẩu được, trước đây Tô Đại Khuê có chút tiền, kỳ thực có thể đưa 2 đứa con vào hộ khẩu, nhưng ông muốn dùng hai con để uy hiếp cô, cho nên không làm vậy, ông ta cũng không muốn uổng tiền để đưa hai đứa nhỏ vào hộ khẩu, cho nên cho đến bây giờ hai đứa nó vẫn chưa có hộ khẩu.
Trước đây khi học ở học viện Xuân Giang, do không phải là trường chính quy, chỉ giống như nơi giữ trẻ, cho nên không cần thiết nhiều giấy tờ, nộp tiền là có thể học.
Trước đó khi cô và Tiêu Lăng đưa con đến trường để ghi danh cô cũng lo lắng hết nửa ngày, sợ người ta hỏi về vấn đề hộ khẩu, ai ngờ hiệu trưởng hỏi cũng không hỏi tới chuyện này, cô nghĩ cứ vậy là xong, ai ngờ bây giờ lại bị hỏi lại.
Hộ khẩu là một vấn đề lớn, cô cũng muốn con cô có thể vào hộ khẩu.
Nếu là trước đây, hộ khẩu của bọn trẻ được thêm ở bên cô là được, bây giờ...bọn trẻ đã tìm được cha ruột, tụi nó cũng nhận cha rồi, cho nên nếu mà vào hộ khẩu, hiển nhiên sẽ nghĩ đến bên của Tiêu Lăng.
Thái độ của ông nội rất rõ ràng, hy vọng 2 đứa nhỏ có thể vào hộ khẩu của Tiêu gia, luôn tiện đổi họ.
Nhưng Tô Tố vẫn chưa nghĩ thông.
Không phải cô nghĩ nhiều, mà cô lo lắng, nếu con thực sự vào hộ khẩu Tiêu gia, sau này vạn nhất cô và Tiêu Lăng chia tay, cô muốn dẫn con cao chạy xa bay cũng không thoát nổi.
Lúc đó cô có khóc hết nước mắt cũng vô dụng.
“Ông nội, chuyện này con sẽ thương lượng với Tô Tố rồi quyết định sau.” Tiêu Lăng thấy Tô Tố đang do dự, nhẹ giọng giải vây giúp cô.
Ông nội khẽ nhăn mày, “Chuyện của con cái là chuyện lớn, hai đứa cần thương lượng đàng hoàng.”
“Ông nội yên tâm, con biết rồi.” Tiêu Lăng cười khổ, “Thực ra con cũng muốn con cái có thể nhận liệt tổ liệt tông, nhưng ông cũng biết, trước đây con làm tổn thương Tô Tố quá nghiêm trọng, không chỉ tổn thương Tô Tố, Cảnh Thuỵ bây giờ không muốn ép nó, để nó hoàn toàn chấp nhận con rồi mới tính đến chuyện hộ khẩu vậy. Còn bên trường học...con sẽ nói chuyện với hiệu trưởng bên đó, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Tiêu lão gia còn tức hơn, chỉ vào mặt Tiêu Lăng lớn tiếng mắng, “Mày còn có thể nói ra được à, nếu không phải tại mày làm việc gì cũng không chắc chắn, Cảnh Thuỵ sẽ không nhận mày sao, không kêu mày một tiếng ba cũng đáng đời.”
Tiêu Lăng bị mắng mặt mày khó xử.
Tiêu lão càng nghĩ càng tức, Cảnh Thuỵ một đứa trẻ ngoan như vậy, nếu không muốn nhận cha, nó cũng sẽ không cùng với Tiểu Thất tiếp cận ông.
Rõ ràng là muốn nhận ba, vốn dĩ nếu không có hiểu lầm, nói không chừng mọi người sớm đã vui vẻ rồi, cũng tại tiểu tử thối này gây ra biết bao nhiêu chuyện, Cảnh Thuỵ vốn là một đứa trẻ có tâm tư rất sâu, bây giờ nhận nhiều tổn thương như vậy làm sao có thể dễ dàng tha thứ.
Tiêu lão gia cảm thấy phiền xua tay với Tiêu Lăng, “Hỗn đản hỗn đản, nhìn thấy mày là phiền, mày hoàn toàn là tự làm tự chịu, Cảnh Thuỵ không tha thứ cho mày cũng đáng đời.”
“Ông nội.”
Tiêu lão gia không quan tâm anh, nhìn sang Tô Tố sắc mặt dịu dàng lại rất nhiều, “Tiểu nha đầu, thực ra ông biết trong lòng con còn lo lắng, không sao, con cứ nghĩ thật kĩ, thực ra ông cảm thấy tốt nhất là con kết hôn với tên tiểu tử đó đã, lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi lo việc hộ khẩu sau, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn.”
Tô Tố cầm chặt hộp thổ cẩm, mím môi nặng nề gật đầu, “Con sẽ nghĩ về chuyện này.”
Sắc mặt Tiêu lão gia càng dịu dàng hơn, nhìn xem nhìn xem, quả nhiên hiểu chuyện hơn tiểu tử thối nhà ông nhiều, khó trách dạy dỗ con cái hiểu chuyện như vậy, ông rất hài lòng xua xua tay, “Được rồi được rồi, thời gian không còn sớm nữa mau đi nghỉ ngơi đi, ông kêu dì Trương thu dọn phòng rồi, tiểu tử thối, là căn phòng trước đây của mày.”
Tô Tố ngây người.
Bọn họ?
Cô và Tiêu Lăng? Chung 1 phòng?
Không đợi cô nói, Tiêu Lăng đã nắm tay cô dẫn cô rời khỏi phòng sách, quay đầu nói với Tiêu lão gia, “Được, ông nội cũng nghỉ ngơi sớm, chúng con về phòng trước.”
“Ông nội ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tiêu Lăng trực tiếp kéo Tô Tố về căn phòng trước đây mà anh ở, anh mở đèn lên, trong phòng được thu dọn rất sạch sẽ, lúc nào cũng có thể ở được.
Tô Tố ngớ người, “Em cũng ở đây, không được tốt lắm phải không?”
“Có gì không tốt, ông nội mong muốn chúng ta ở chung 1 chỗ với nhau, mong muốn chúng ta có thể sinh cháu cho ông.” Suy nghĩ của ông nội Tiêu Lăng biết rất rõ, ông nội cho anh cơ hội như vậy rồi, tất nhiên anh sẽ không lãng phí nó, anh kéo cô vào phòng thuận tay khoá cửa lại, “Anh dẫn em đến phòng tắm, nhanh chóng tắm rồi đi ngủ, ngày mai em còn phải đóng phim không phải sao, luôn tiện mai khi đóng xong xin đạo diễn cho nghỉ mấy ngày. Lễ đính hôn của Mạc Tầm và Bạch Linh là 1 tháng 10, khách mời đều phải đi sớm, cho nên ngày mốt chúng ta cũng nên xuất phát.”
“Nếu đạo diễn không cho thì sao?’ Tô Tố có chút lo lắng, công việc trong đoàn phim có vẻ gấp.
“Không thể nào không cho được, bọn em đã bận đóng phim suốt 1 tháng rồi, đúng rồi, bọn em đóng đến tập mấy rồi?”
“Tập 16.”
“Đóng đến tập 16, bây giờ mới chiếu tập 8, đủ thời gian, kiểu nào cũng đủ để nghỉ mấy ngày, đạo diễn nhất định sẽ cho phép.”
“Anh làm sao biết nhất định sẽ cho phép?”
“Bởi vì Mộ Bạch cũng tham gia hôn lễ của bọn họ, Mộ Bạch là nhà đầu tư lớn của bộ phim này, anh ta nói thì Trịnh Đông dám không cho anh nghỉ sao”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK