"Con gái yêu của mẹ, khi con nhìn thấy bức thư này thì mẹ đã không còn sống trên đời này nữa."
Tô tố nhìn thấy dòng chữ này, toàn thân rung rẩy! Tiêu lăng bèn cầm bình trà ngồi đến bên cô, nhẹ nhàng vịnh vào vai cô, hết sức an ủi và động viên cô, "Tô tố, đừng miễn cưỡng bản thân, em chưa chuẩn bị tâm lý tốt để xem thư đâu."
"Không, em đã chuẩn bị tinh thần rồi ."
Tô tố tiếp tục xem, "Mẹ rất muốn nhìn thấy con lớn, cũng như muốn nhìn thấy con trưởng thành, rồi con kết hôn, và trải qua những tháng ngày thật hạnh phúc, nhưng. . . . . . Có lẽ đây chỉ là hy vọng xa vời. Con ơi, tuy không có mẹ bên cạnh nhưng con vẫn sống hạnh phúc mà, đúng không!"
"Con ơi, cả đời này mẹ đã làm không ít việc sai trái cũng như không ít việc ngu ngốc, duy nhất không hối hận đó là việc đã sinh ra con. Viết bức thư này có nhiều điều khiến mẹ không muốn từ bỏ, mẹ có rất nhiều điều muốn nói với con, cầm bút lên thì nói không nên lời, có lẽ vào thời khắc này, dù có rất nhiều điều muốn nói cũng không có thể biểu đạt hết tâm ý của mẹ. Bây giờ mẹ có vài điều cần nói với con, con nhất định phải nhớ lấy nhé! Đại khái là mẹ có thể đoán được trong tương lai cuộc sống của con sẽ không được thuận lợi, thừa biết Tô Đại Khuê hiện tại đang ở nhà tổ chức tiệc kết hôn, hiện tuy họ chưa làm giấy hôn thú, nhưng họ đã có với nhau một đôi trai gái, và có quan hệ mật thiết với vợ của lão gia, chờ đến khi mẹ mất đi chỉ e rằng lão ta sẽ đưa ba mẹ con họ đến sống tại A Thị, đến lúc đó những ngày tháng sắp tới của con sẽ không được tốt đẹp."
"Con ơi, hãy tha thứ cho mẹ vì thời gian này đã không an bày cho con có được cuộc sống tốt đẹp, con vẫn còn quá nhỏ, khi mẹ chết đi thì mọi quyền hành trong công ty chắc chắn sẽ rơi vào tay Tô Đại Khuê, mẹ đã ở bên văn phòng Luật sư làm thư chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần khi con mười tám tuổi, con có quyền kế thừa cổ phần của mẹ trong công ty. Mẹ thật không biết đến khi nào con mới phát hiện ra những thứ mà mẹ để lại cho con, cũng có thể vĩnh viễn con không phát hiện được. Mẹ chỉ hy vọng con cố gắng chịu đựng, số tiền trong cái thẻ ngân hàng này được mẹ làm sau khi con ra đời và nó được đứng tên con, bên trong là tiền sau này cho con ăn học, tiền không nhiều lắm, nhưng chắc chắn là đủ để con học xong đại học, con hãy nhớ nhé, cho dù cuộc sống có khó khăn cỡ nào, thì nhất định cũng không được bỏ học. Mật mã thẻ chính là ngày sinh nhật của con."
Tô tố hốc mắt đỏ lên, khi mẹ viết bức thư này cũng không biết rằng Tô Đại Khuê đã khiến công ty bị phá sản một cách nhanh chóng như vậy!
Cánh mũi cô khụt khịt và cô tiếp tục xem, "Giấy tờ bất động sản đã được mẹ sang tên cho con, nếu người mẹ kế sau này có đuổi con ra ngoài, con không cần phải lo vì đã có căn nhà của chính mình. Con à, Tô Đại Khuê có thể sẽ không thương yêu con, bởi vì. . . . . . Ông ta hoài nghi con không phải là con ruột của ông ta, Tô Đại Khuê nghi ngờ cũng đúng thôi vì thật sự con không phải là con ruột của ông ta đâu!"
Tô tố kinh ngạc trợn to mắt.
Tô Đại Khuê không phải là cha ruột của cô sao?
Cô tiếp tục xem tiếp phía dưới, "Người cha thật sự của con. . . . . . Ông ta là người đàn ông tốt nhất mà mẹ từng gặp, ông ta thật sự yêu thương mẹ, cũng như thực sự yêu thương con, nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, nên mẹ và ông ấy không thể ở bên nhau, và cũng không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, chuyện này mẹ thực sự xin lỗi con. Hãy nhớ lời mẹ dặn, vạn lần ngàn lần con đừng tìm cha ruột của con, mẹ chỉ hy vọng con có một cuộc sống tốt đẹp, chỉ cần trải qua cuộc sống bình lặng, và con cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi."
"Đợi đến khi mẹ kế của con vào nhà ở, tất cả những dấu vết về mẹ trong ngôi nhà này sẽ dần phai đi, hãy tha thứ cho mẹ vì sự ích kỷ,mẹ không muốn con quên mẹ, cho nên mẹ đã đem tất cả những hình ảnh mẹ chụp với con đều giữ lại hết, con hiện tại cũng chưa hiểu chuyện, mẹ không biết sau này khi con trưởng thành có chút tình cảm nào dành cho mẹ không, mẹ chỉ cầu trời, hy vọng con sau này vẫn nhớ đến mẹ. Con ơi. . . . . . Mẹ yêu con nhiều lắm, thật sự rất yêu thương con, vì con, mẹ có thể chấp nhận bất cứ chuyện gì, mẹ xin con, nhất định nhất định con đừng bao giờ quên mẹ. —— Người mẹ yêu quý của con Tô Cẩn!"
Tô cẩn?
Đây là tên của mẹ mình!
Tô tố như cảm thấy cổ họng bị nhét cục bông vào vậy, cô nghẹn giọng. Đôi mắt cũng nóng lên, chóp mũi như chua đi. Cô che miệng lại, và khóc thầm, cô lớn đến bây giờ, lần đầu tiên cô biết tên mẹ mình.
Mẹ cô cũng họ Tô!
Cho nên, cô đã hiểu vì sao cô theo họ mẹ!
Cô đúng là người con bất hiếu, ngay cả tên mẹ ruột của mình cũng không biết. Trước giờ Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên chưa bao giờ nhắc đến mẹ trước mặt cô, mỗi lần khi cô đến hỏi Tô Đại Khuê, đều bị Tô Đại Khuê mắng chửi, thời gian dần trôi, cô cũng không dám hỏi nữa.
"Tiêu Lăng, em là đứa con gái bất hiếu, vì cho đến bây giờ em mới biết tên mẹ ruột của mình. . . . . ."
Tiêu Lăng lẳng lặng ôm chặt lấy cô, "Không thể trách em được, mẹ em mất khi em còn quá nhỏ, không biết đến mẹ cũng là điều bình thường thôi, hơn nữa Tô Đại Khuê và Lý Ái Liên cũng không nhắc đến mẹ trước mặt em mà, xem như bà ta không tồn tại trên đời này vậy, thì làm sao mà em biết được."
Tô tố vẫn cảm thấy lòng rất áy náy, cô nhìn những nét chữ trong bức thư càng về sau càng hỗn độn, tim cô đau nhói quặn thắt lại, “ Mẹ của em trong thư dường như ray rứt và rất quyến luyến. . . . . . Mẹ rất sợ em quên mẹ."
"Vậy thì em đừng quên mẹ nhé."
Trong lòng Tiêu Lăng có chút xúc động, anh xem rất rõ nội dung trong thư, Tô Tố thật lòng rất yêu mẹ của cô, ngôn từ trong thư toàn lo lắng cho tương lai của cô, nghĩ lại mẹ cũng là người chăm chỉ và chịu đựng rất nhiều cực khổ. Mẹ đã chuẩn bị và sắp xếp mọi thứ cho đứa con gái bé nhỏ của mình, không tiếc công sức đem tờ giấy nhỏ giấu trong hạt châu bằng gỗ, bên trong có tổng cộng bốn hạt châu gỗ, chỉ có một trong bốn cái có đựng đồ, có lẽ mẹ sợ Tô Đại Khuê phát hiện.
Chỉ là không ai nghĩ rằng, vậy mà bức thư này phải sau hơn mười năm mới thấy được ánh mặt trời.
Tiêu Lăng nhìn thấy Tô Tố khóc một cách thật thương tâm, lòng cũng đau thắt lại, anh ôm Tô Tố thật chặt vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Đừng khóc ! Nếu mẹ em nhìn thấy em thế này, chắc chắn sẽ hận mình vì đã để lại những thứ gây đau lòng cho em, mẹ chỉ hi vọng em sống thật hạnh phúc."
Tô tố kéo lấy áo trước ngực Tiêu Lăng, "Tiêu lăng ơi, mẹ thật sự rất yêu em. . . . . ."
"Đúng, mẹ thực sự rất yêu em."
"Cho nên. . . . . . Không phải trời sinh em tính cách không được mọi người yêu thích, không chiếm được tình cảm của mọi người, bọn họ không thích em không phải vì em có vấn đề gì cả, mà bởi vì bọn họ có tâm bất chính, phải không!"
Tiêu Lăng xót xa, càng dùng sức ôm chặt lấy cô, "Đúng! Tất cả những người không thích em đều bị mù!"
Từ kiếp trước cho đến kiếp này, những người bạn và những người thân thiết bên cạnh em không được nhiều, ngày trước lúc cô chết trên bàn phẩu thuật cô vẫn còn suy nghĩ, có phải cô không phải là người tốt, cho nên tất cả những người cô yêu thương bên cạnh đều phản bội cô! Khi được tái sinh vào cơ thể hiện tại, cô không chỉ một lần tự trách và hoài nghi bản thân, tại sao người cha sinh ra cô lại đối xử với cô như thế, có phải trời sinh ra cô không được yêu thích không.
Mà hiện tại, mọi khúc mắc đã được mở ra .
Không phải cô không tốt, mà là cô không may mắn, những người cô tiếp xúc đều muốn hại cô.
Sau khi đau lòng, Tô Tố đột nhiên nhớ tới điều gì đó, sắc mặt cô biến đổi lớn, "Rột"cô ngồi ngay ngắn lại, đôi mắt cô vẫn còn đỏ ửng, và ướt đẫm nước mắt, sắc mặt lại trở nên hoảng sợ.
"Tiêu Lăng! Tô Đại Khuê chẳng phải đã nói mẹ em bị xe đụng chết sao! Tai nạn xe có lẽ xảy ra như một bất ngờ, vậy tại sao mẹ lại ghi di chúc cho em? Giống như mẹ đã biết trước cái chết vậy! Chẳng lẽ. . . . . . Tai nạn căn bản là giả sao, mẹ em đã bị người ta mưu sát!"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK