Sở Phong nói xong câu đó thì liền điều khiển xe ngựa của mình rời khỏi, chỉ để lại một đám người đứng chết lặng, đám mỹ nữ Ngọc Nữ Tông khiếp sợ không thôi.
Nếu như nói Sở Phong thấy chướng mắt người nào khác thì còn có thể giải thích được, dù sao thì hắn cũng là một vị thiên tài xuất chúng, hắn có tư cách này. Thế nhưng Nhan Như Ngọc là ai chứ? Nàng là đệ nhất đệ tử của Ngọc Nữ Tông. Xét trên phương diện tu vi, Nhan Như Ngọc có thể nói là nữ tử mạnh nhất trong đám nữ tử ở Thanh Châu này. Cho đến khuôn mặt xinh đẹp thì nếu nói Nhan Như Ngọc là mỹ nữ đứng thứ hai Thanh Châu thì e rằng không có ai dám đứng ra nói mình đứng thứ nhất cả. Mà trên thực tế ở trong lòng mọi người, Nhan Như Ngọc chính là đệ nhất mỹ nữ của Thanh Châu.
Hơn nữa, hễ là người nào có hiểu biết về Nhan Như Ngọc đều biết nàng không hề phách lối như những nữ tử xuất chúng khác, tính tình của nàng cũng không hề cao ngạo, có thể nói Nhan Như Ngọc chính là người hòa nhã dễ gần nhất trong đám đệ tử của Ngọc Nữ Tông. Mặc dù nói ra mọi người không tin, nhưng sự thật chính là như vậy.
Hơn nữa, Nhan Như Ngọc chưa bao giờ có tin đồn xấu với bất cứ nam nhân nào, nàng thật sự thủ thân như ngọc, băng thanh ngọc khiết. Điều này khiến cho gần như toàn bộ thanh niên anh tài của các tông môn khắp Thanh Châu, không ai không động lòng với Nhan Như Ngọc, tất cả đều muốn lấy vị thánh nữ này làm thê tử.
Ngay cả người đứng đầu trong lớp hậu bối hôm nay của Thanh Châu, Độc Cô Ngạo Vân cũng đã từng bày tỏ sự tán thưởng của mình đối với Nhan Như Ngọc, tuy rằng hắn không hề chọc thủng tầng cửa sổ kia, thế nhưng tất cả mọi người đều biết. Nếu như Nhan Như Ngọc bằng lòng thì Độc Cô Ngạo Vân chắc chắn sẽ vui vẻ lấy Nhan Như Ngọc làm thê tử.
Nhưng chính vì Nhan Như Ngọc là một người nữ tử gần như vô cùng hoàn mỹ như vậy mà Sở Phong lại nói hắn xem thường nàng. Điều này đương nhiên khiến cho người ta cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Nếu như Nhan Như Ngọc không thể lọt vào mắt xanh của Sở Phong, vậy thì phải là cô gái như thế nào mới có thể bắt lấy trái tim của Sở Phong làm tù binh đây?
Tuy nhiên so với vẻ kinh ngạc của những người khác thì Nhan Như Ngọc lại không hề có một chút tức giận nào. Ngược lại trong đôi mắt đẹp của nàng lại xuất hiện vẻ day dứt, mãi nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Sở Phong, khẽ nói:
– Xin lỗi, ta thật sự không hề cố ý muốn ngươi khó xử, chỉ là…
– Tư Đồ tông chủ, không biết là ngươi đánh giá quá cao đệ tử Nam Cung Hiểu của Vô Kiếm Tông ngươi, hay là ngươi đã đánh giá thấp Sở Phong của Thanh Long Tông ta nữa. Tóm lại kết quả này thật sự khiến người khác bất ngờ mà!
Ở trong một bụi cây vô cùng bí ẩn, có ba thân ảnh đứng ở nơi này, bọn họ chính là ba vị tông chủ của Thanh Long Tông; Ngọc Nữ Tông; Vô Kiếm Tông.
Hóa ra trận đấu giữa Sở Phong và Nam Cung Hiểu đã sớm kinh động đến ba người bọn họ. Tuy nhiên lúc tông chủ Ngọc Nữ Tông và Lý Trường Thanh muốn tiến lên ngăn cản thì lại bị tông chủ của Vô Kiếm Tông ngăn lại, hắn nói muốn xem những tiểu bối này giao thủ.
Đối với ý kiến của hắn, bất kể là ý Trường Thanh hay tông chủ Ngọc Nữ Tông đều hiểu rất rõ, hắn muốn Nam Cung Hiểu giáo huấn Sở Phong, bởi vì thực lực mà Nam Cung Hiểu biểu hiện cũng chính là thực lực của Vô Kiếm Tông bọn họ.
Tuy nhiên kết cục trước mắt lại không hề nằm trong dự đoán của ông chủ Vô Kiếm Tông, đừng nói là hắn mà ngay cả tông chủ Ngọc Nữ Tông cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
– Lý tông chủ, không ngờ Thanh Long Tông huynh lại xuất hiện một vị thiên tài xuất chúng như vậy. Xem ra tin đồn mấy hôm nay đều là sự thật, lần này Thanh Long Tông huynh nhất định sẽ đạt được thành tựu xuất sắc tại Bách Tông đại hội.
– Hừ, Bách Tông Đại Hội không chỉ nhìn tu vi của đệ tử, quan trọng nhất vẫn là xem thực lực của tông chủ. Lý tông chủ, đây là lần đầu tiên ngươi tham gia Bách Tông đại hội phải không? Ngươi chắc chắn không biết thực lực của những tông chủ khác, ta khuyên ngươi một câu, ngươi nên cẩn thận thì tốt hơn.
Thế nhưng tông chủ của Vô Kiếm Tông đã bị mất hết mặt mũi lại hừ một tiếng, nói một tràng, sau đó liền xoay người rời đi. Đồng thời hắn cũng không còn mặt dày mày dạn yêu cầu được đồng hành cùng với Ngọc Nữ Tông. Hắn chỉ có thể tức giận dẫn đội ngũ Vô Kiếm Tông rời đi trước một bước.
Đối với cách cư xử của Vô Kiếm Tông, Lý Trường Thanh căn bản không thèm để trong lòng. Bàn về tu vi, tông chủ Vô Kiếm Tông cũng chỉ là Huyền Vũ bát trọng mà thôi, cho dù hắn có ghi hận trong lòng, cố tình tranh giành cao thấp ở Bách Tông đại hội thì Lý Trường Thanh cũng không sợ hắn.
Nhưng ngược lại tu vi của Sở Phong khiến cho Lý Trường vô cùng vui mừng, dù sao thì trước đó Sở Phong cũng chỉ là Nguyên Vũ thất trọng, mà hôm nay Sở Phong đã là Huyền Vũ cửu trọng. Bất kể là trước đó Sở Phong đã che giấu tu vi hay là tu vi vừa mới đột phá thì hắn hiểu rõ một điều, Sở Phong với tu vi Nguyên Vũ thất trọng cũng đã rất mạnh mẽ rồi. Vì thế sau khi Sở Phong đột phá đến Nguyên Vũ cửu trọng chắc chắn sẽ càng biến thái hơn, cho nên hắn rất kỳ vọng, kỳ vọng ở Bách Tông Đại Hội này, đệ nhất đệ tử của tông môn mình sẽ khiến cho Thanh Long Tông của hắn giành được thành tựu xuất sắc, đoạt lại vinh quang đã đánh mất từ lâu.
Sau mấy ngày gấp rút lên đường, đám người Sở Phong rốt cuộc cũng đi đến Lăng Vân Tông – đệ nhất tông môn của Thanh Châu.
Lăng Vân Tông này cũng không được xây dựng trên núi non trùng điệp, mà được xây dựng trên bình nguyên rộng lớn, hơn nữa còn được xây dựng vô cùng khí thế.
Hôm nay, cổng chính của Lăng Vân Tông mở rộng, ngênh đón khách khứa từ bốn phương tám hướng đến. Bởi vì hôm nay, gần như tất cả đệ nhất tông môn ở Thanh Châu đều đã tới nơi này, để tham dự Bách Tông Đại Hội được tổ chức ở Lăng Vân Tông.
Tất cả nhất đẳng tông môn khắp nơi đều tự phái ra tinh anh mạnh nhất của môn phái mình, bất kể là trưởng lão hay là đệ tử đều có tu vi rất mạnh. Bởi vì Bách Tông đại hội này thực tế chính là một đại hội biểu diễn thực lực, không có tông môn nào không muốn tông môn mình giành được danh tiếng cả.
Đại hội này đã dẫn tới bên ngoài Lăng Vân Tông, bạch điêu bay đầu trời, trên mặt đất phủ đủ màu cờ. Tình cảnh này quả thực là ngàn ngăm khó gặp, vô cùng hoành tráng.
Bất kỳ việc gì đều có ngoại lệ, Bách Tông đại hội lần này đã xuất hiện một bông hoa kỳ lạ đó chính là Thanh Long Tông, chỉ phái ra một tông chủ cùng một đệ tử tham gia ứng chiến thôi.
– Đó là ai? Năm trước chưa từng thấy!
– Chính là Thanh Long Tông, nghe nói năm nay chỉ có một tông môn được thăng làm nhất đẳng tông môn, chắc chắn bọn họ chính là Thanh Long Tông.
– Nghèo nàn quá đi, vậy mà chỉ phái ra hai người. Tông môn như vậy làm sao có thể nhận được thư mời tham gia Bách Tông đại hội chứ?
– Quan trọng chính là bọn chúng làm sao có thể đi cùng với Ngọc Nữ Tông? Đây chẳng khác nào một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Ngươi xem đi lão đầu kia không phải là tông chủ của Thanh Long Tông – Lý Trường Thanh sao? Sao dáng vẻ hắn khó coi quá vậy? Còn liên tục chuyện trò vui vẻ nữa chứ! Ta thật sự là không nhìn nổi nữa mà.
Lúc này, Sở Phong và Lý Trường Thanh đều tự mình cưỡi một con ngựa, cùng đi phía trước đội ngũ Ngọc Nữ Tông.
Sở Phong và Lý Trường Thanh được Ngọc Nữ Tông chăm sóc đặc biệt, đã khiến cho mọi người thấy vô cùng ngứa mắt rồi, cộng thêm Sở Phong giơ cao lá cờ của Thanh Long Tông trong tay lên càng khiến cho các tông môn khắp nơi biết rõ thân phận của họ.
Tuy nhiên bất kể là Thanh Long Tông chỉ phô trương thanh thế, hay là xét địa vị của bọn họ ở Thanh Châu trước kia đều khiến cho người ngoài coi thường. Ngoại trừ tông chủ Ngọc Nữ Tông ra thì hầu như không có ai nể mặt bọn họ.
Còn về phần Lý Trường Thanh và Sở phong ngược lại vẫn vô cùng ung dung tự tại, chẳng những không thèm đếm xỉa đếnvô số ánh mắt khinh bỉ, ngược lại còn cùng trò chuyện vui vẻ với tông chủ Ngọc Nữ Tông. Hành động này của hắn đã chọc tức rất nhiều tông môn muốn bợ đỡ Ngọc Nữ Tông nhưng căn bản không cơ hội đã âm thầm quyết định, nếu như trong Bách Tông đại hội đụng phải Lý Trường Thanh và Sở Phong thì nhất định phải khiến cho hai người bọn họ thảm bại.
“Ù ù ù”.
Mà đúng vào lúc đội ngũ hàng trăm tông môn sắp sửa tiến vào Lăng Vân Tông thì bên trong Lăng Vân Tông lại có một đội ngũ đi ra. Giờ khắc này, gần như tất cả mọi người không kềm được mà trở nên yên lặng, bởi vì đội ngũ này là tập hợp của những đại nhân vật lợi hại nhất Thanh Châu.