Nhìn Sở Phong đi trên không trung như giẫm trên đất bằng vậy, Tề Phong Dương vô cùng bội phục, gật gật đầu.
Ngự Không Thuật, ngay cả người đã bước vào Thiên Vũ Cảnh như hắn cũng không cách nào sáng tạo ra được, nhưng Ngự Không Lão Nhân lại dựa vào tu vi Huyền Vũ Cảnh sáng tạo ra một loại thân pháp vũ kỹ như vậy, quả thật là một loại kỳ tích.
– Đại ca, tuy rằng Độc Cô Ngạo Vân xé đứt hai cánh tay của tông chủ đệ quả thực rất đáng hận, nhưng đệ lại đánh chết hắn dường như có phần quá đáng?
Đột nhiên Sở Phong có phần lo lắng nói.
– Ta khinh, lời này mà tiểu tử ngươi còn không biết ngượng ngùng nói ra nữa à?
Tề Phong Dương phỉ nhổ một tiếng, hung hăng trợn mắt liếc Sở Phong một cái.
Đối mặt với biểu cảm này của Tề Phong Dương, Sở Phong có chút xẩu hổ, ngượng ngùng gãy đầu một cái, vẫn không lên tiếng phản bác. Bởi vì Tề Phong Dương nói rất đúng, lấy phong cách hành sự của Sở Phong, thật ra thì hắn đập chết Độc Cô Ngạo Vân chẳng coi vào đâu. Ngược lại hắn nói ra những lời như vậy thật sự có chút kỳ lạ, dĩ nhiên sở dĩ Sở Phong hỏi như vậy hiển nhiên có suy nghĩ của riêng hắn.
– Ta biết tiểu tử ngươi lo lắng không yên chuyện gì, tên Yến Dương Thiên đó chính là cao thủ Thiên Vũ Cảnh, tuy rằng tiểu tử ngươi có chiến lực ngập trời, là một dị chủng, thế nhưng đối mặt với cao thủ Thiên Vũ Cảnh thì cho dù có nói ngươi là một con kiến yếu ớt cũng không quá đáng.
– Trước đây ta không có bước vào cảnh giới này, đối với đủ loại tin đồn về cảnh giới này, ta chỉ cảm thấy đó là chuyện thần thoại. Thế nhưng sau khi ta bước vào cảnh giới này, ta mới hiểu biết sâu sắc về sự lợi hại của cảnh giới này.
Đầu tiên Tề Phong cảm thán một tiếng, sau đó tiếp tục nói:
– Ngươi không biết Yến Dương Thiên hắn là một người có mười phần dã tâm, nhất là khi hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Vũ Cảnh thì lại càng to gan lớn mật, không hề cố kỵ điều gì.
– Hắn sẽ không cho phép trong phạm vi Thanh Châu này xuất hiện bất kỳ một tông môn nào có khả năng uy hiếp đến địa vị của Lăng Vân Tông hắn.
– Mà Thanh Long Tông đệ vừa mới quật khởi đã biểu hiện ra uy thế như vậy, chiến lực nghịch thiên của tiểu tử ngươi cũng đã lộ ra, bất kể là đệ có giết chết Độc Cô Ngạo Vân hay không thì Yến Dương Thiên hắn đều sẽ không bỏ qua cho Thanh Long Tông đệ, còn tất cả những người bên cạnh ngươi nữa, hắn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
– Cho nên cho đệ giết Độc Cô Ngạo Vân thì Yến Dương Thiên cũng sẽ không bỏ qua cho đệ, không giết thì Yến Dương Thiên cũng sẽ không buông tha cho đệ. Dù thế nào thì hắn đều cũng sẽ không bỏ qua cho đệ, đệ hà tất gì phải buông tha cho đệ tử ưu tú nhất của hắn chứ.
Tề Phong Dương giải thích với Sở Phong.
– Đại ca nói rất có đạo lý.
Sở Phong tán đồng gật đầu, có một số việc Tề Phong Dương hoàn toàn nhìn thấu hơn xa hắn.
– Tuy nhiên đệ cứ yên tâm, hôm nay đại ca của đệ cũng là Thiên Vũ Cảnh, hơn nữa sau lưng của ta còn có Kỳ Lân Vương Phủ. Phía sau Kỳ Lân Vương Phủ là Khương Thị hoàng triều, cho nên chỉ cần còn đại ca ta ở đây thì Yến Dương Thiên hắn dù có to gan lớn mật hơn nữa, cũng tuyệt đối sẽ không dám động đến đệ.
Tề Phong Dương vỗ ngực đảm bảo.
– Đại ca, phía sau huynh còn có một vị thế ngoại cao nhân nào nữa phải không?
Sở Phong cười hì hì nói.
– Đệ muốn nói tới ai?
Tề Phong Dương có chút khó hiểu.
– Vị Lam Bào Giới Linh Sư ẩn cư trong Bách Cừ Câu a!
Sở Phong trả lời.
– Ha ha, một người không rời khỏi đó, chỉ có điều ta không thể nói cho đệ biết, đây là một bí mật, ta cũng không thể nói.
Tề Phong Dương vuốt vuốt ria mép, lần nữa cười cười, sau đó nói với Sở Phong:
– Người kia chính là hy vọng của Cửu Châu Đại Lục, mà đệ chính là hy vọng của Thanh Châu.
Đối với Tề Phong Dương mà nói, Sở Phong cũng chưa hoàn toàn lý giải, thế nhưng hắn có thể đoán ra được, thân phận của vị Lam Bào Giới Linh Sư ấy thật sự không đơn giản, đồng thời người mà hắn đang tìm cũng không hề đơn giản.
Mặc dù Sở Phong vô cùng hiếu kỳ đối với việc vị Lam Bào Giới Linh là ai, đến tột cùng có thân phận không đơn giản thế nào? Thế nhưng ngại vì Tề Phong Dương không chịu nói nên Sở Phong cũng không có hỏi nhiều.
Bởi vì Lý Trường Thanh có ân đối với mình cho nên mấy ngày nay Sở Phong và Tề Phong Dương vẫn không rời khỏi sơn thôn, mà trước sau vẫn ở cạnh quan sát tình trạng vết thương của Lý Trường Thanh, mãi cho đến khi Lý Trường Thanh tỉnh lại, hơn nữa cánh tay cũng không chút đáng ngại nào thì ba người Sở Phong mới khởi hành.
Mà mấy ngày này, chuyện Sở Phong đại náo Lăng Vân Tông, trong Bách Tông đại hội, đầu tiên chặt đứt hai cánh tay của đệ tử Phong Hạo, sau đó lại đem Độc Cô Ngạo Vân đánh thành thịt vụng cũng đã lan truyền khắp Thanh Châu.
Bởi vì tin tức lần này là do các nhất đẳng tông môn ở Thanh Châu truyền ra, hơn nữa từ đệ tử hạch tâm, trưởng lão đến tông chủ đều đang truyền bá tin tức này, cho nên mới lần này không có bất kỳ ai nghi ngờ năng lực của Sở Phong, hay hoài nghi thực hư của chuyện này, ngược lại tất cả đều vô cùng tin tưởng không mảy may nghi ngờ.
Thanh Châu đã xuất hiện một thiên tài, xuất hiện một yêu nghiệt, xuất hiện một tên ma quỷ đáng sợ, đây là đề tài mà tất cả mọi người đang thảo luận.
Sở Phong là thiên tài có thiên phú tu võ, là yêu nghiệt có sức chiến đấu nghịch thiên, nhưng phong cách hành động của Sở Phong lại giống hệt như ma quỷ.
Danh tiếng của Sở Phong nổi như cồn, trở thành tồn tại mà mọi người tôn sùng. Rất nhiều người đều muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của Sở Phong, nhưng bọn họ cũng rất sợ hãi, lỡ như bọn họ không cẩn thận lỡ miệng nói gì đó, hay có một động tác không phù hợp đắc tội vị ma quỷ này thì không chừng sẽ bị diệt toàn gia.
Tóm lại, chẳng những thực lực của Sở Phong được mọi người công nhận, thậm chí còn bị yêu hóa. Nhưng bất kể thế nào thì ở Thanh Châu cảnh nội thời điểm hiện tại, Sở Phong thật sự là một đệ nhất thiên tài được tất cả mọi người công nhận.
Chỉ có điều so với những người khác thì người ở bên trong thành Chu Tước lại có một người đang rất rầu rỉ về tin tức này..
– Sở Phong chính là Hôi Bào Tiên Sinh, Hôi Bào Tiên Sinh chính là Sở Phong, đây… đây thật sự là một tin tức vô cùng tốt!!!
Bên trong chủ điện Chu Tước Thành, Tô Ngân kích động đi tới đi lui, trên mặt của hắn tràn đầy sự vui mừng. Bởi vì hắn sẽ không quên lúc ấy Hôi Bào Tiên Sinh đã từng cảnh cáo Tô Ngân, nữ nhi của Tô Ngân không được gả cho bất kỳ kẻ nào, chỉ có thể gả cho hắn.
Vốn ban đầu Tô Ngân vẫn luôn rầu rỉ, Sở Phong là một thiên tài, sau lưng lại có Tề Phong Dương nâng đỡ, hơn nữa hắn còn có tình ý với nữ nhi của hắn. Hắn thật sự rất muốn gả hai nữ nhi của mình cho Sở Phong, thế nhưng vị Hôi Bào Tiên Sinh có thủ đoạn độc ác kia lại uy hiếp hắn, điều này khiến hắn vô cùng sợ sệt, vô cùng rầu rỉ.
Thế nhưng hiện tại, hắn nghĩ hai người rất có thể là một người, điều này khiến cho tât cả những buồn lo của hắn đều tan thành mây khói, còn dư lại chỉ có niềm hân hoan vô tận.
– Phụ thân, trước không nói tin tức này có chính xác hay không, cho dù Sở Phong thật sự là Hôi Bào Tiên Sinh thì người có gì phải vui vẻ chứ?
Cặp mắt xinh đẹp của Tô Mỹ mở to, nhìn chằm chằm phụ thân của mình, nàng hoàn toàn không thể nào hiểu nổi.
– Phụ thân có bệnh, muội đừng để ý đến ông ấy.
Tô Nhu lôi kéo ống tay áo của Tô Mỹ, vụng trộm nói nhỏ bên tai nàng.
– Ha ha, Tiểu Nhu, Tiểu Mỹ, có một việc phụ thân đã gạt hai con rất lâu rồi, thế nhưng ta cho rằng trước mắt chính là thời điểm có thể cho hai con biết.
– Lúc ấy, sau khi Hôi Bào Tiên Sinh diệt Thượng Quan Gia, đã từng để lại cho ta một phong thư, nội dung của phong thư ấy chính là hắn muốn thành thân với tỷ muội các con.
Tô Ngân đi tới trước mặt Tô Nhu Tô Mỹ, hai tay vỗ lên vai của hai người, mặt mày của hắn vô cùng hưng phấn.
– Không phải chứ? Hôi Bào Tiên Sinh đó muốn thành thân với chúng con?
Sau khi nghe Tô Ngân nói thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Tô Mỹ tức khắc đại biến, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, so với thời điểm Thượng Quan Gia đến rước dâu còn hoảng sợ hơn nhiều.
Bởi vì nàng nhớ rất rõ ràng, vị Hôi Bào Tiên Sinh đó là một lão đầu, hơn nữa còn có thủ đoạn vô cùng độc ác, thật sự còn đáng sợ hơn Thượng Quan Gia gấp mấy lần. Nhân vật như vậy muốn thành thân với nàng, việc này khiến nàng hoảng sợ thế nào chứ?
– Ha ha, Tiểu Mỹ đừng sợ, hiện tại ta đã biết rõ thân phận của Hôi Bào Tiên Sinh rồi, hắn chính là Sở Phong.
– Điều này nói rõ, người muốn kết hôn với hai tỷ muội các con bên ngoài là một Hôi Bào Tiên Sinh, nhưng trên thực tế chính là Sở Phong.
Tô Ngân cười cười giải thích.
– Phụ thân, người đừng nói lung tung, tin tức này căn bản không được chứng thực, trước giờ Sở Phong cũng chưa từng nói hắn chính là Hôi Bào Tiên Sinh.
Mà giờ khắc này, Tô Nhu lại tức giận hét lớn, hơn nữa còn đẩy cánh tay Tô Mỹ ra, chỉ vào Tô Ngân nói:
– Người chưa bao giờ là một phụ thân mà trong lòng ta tôn kính, bởi vì từ trước cho tới bây giờ, người chưa từng xem hai tỷ muội chúng ta là nữ nhi của người. Hai tỷ muội chúng ta bất quá chỉ là một đồ vật để cho người hy sinh vì lợi ích gia tộc mà thôi.
Nói xong những câu này, Tô Nhu liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa điện chạy ra ngoài.