Đôi mắt xinh đẹp câu người của nữ tử mở ra chớp chớp nhìn về phía hắn, đôi môi đỏ mọng câu dẫn nam nhân khe khẽ mở thở ra nhẹ nhàng nói: “Phu quân, hôm nay chàng sẽ phải rời đi sao?”
Thanh niên đưa bàn tay lên vuốt ve cặp mông săn chắc trắng mềm mịn của nàng. Hắn cảm nhận được từng trận mềm mại tê dại khoái cảm từ bàn tay truyền tới. Hắn nhìn nàng tràn đầy yêu thương nói: “Ừ… ta sẽ đi kiếm dược liệu luyện chế đan dược giúp nàng. Nếu như nàng có việc gì có thể đến gặp Nhã Phi của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ở đây có lực lượng của riêng ta để đề phòng bất chắc. Nếu nàng gặp khó khăn có thể đến đó trợ giúp!”
Đôi mỗi nữ vương Mỹ Đỗ Toa cong lên sau đó nàng mới lên tiếng hỏi: “Nhã Phi của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ có phải là một trong hai nữ nhân của chàng?”
Thấy vị nữ vương trong nóng ngoài lạnh này bắt đầu bộc lộ ra mùi dấm chua thì Tiêu Sơn phá lên cười nói: “Lão bà, nàng lại bắt đầu ăn dấm chua rồi sao?”
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nhíu mày lên tiếng hỏi: “Dấm rất chua tại sao ta phải ăn đây?”
Nghe thấy vậy thì Tiêu Sơn phá lên cười. Hắn bắt đầu kể câu chuyện của mình. Bởi vì đấu khí đại lục chưa có sự tích này nên không có biết khi Tiêu Sơn nhắc đến ăn dấm tức chỉ phụ nữ hay ghen. Hắn nhớ được mới chỉ kể truyện này cho vài người. Trong đó nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì hắn chưa có kể cho nàng.
Danh tướng Phòng Huyền Linh đời Đường của Trung Quốc được Đường Thái tông Lý Thế Dân trọng dụng, nhưng lại có tính sợ vợ nổi tiếng. Một ngày Thái Tông cùng mấy vị khai quốc công thần mở yến, Phòng Huyền Linh say rượu, bị trêu chọc chịu không nổi, vỗ ngực tuyên bố ta đây đâu có sợ lão bà, Thái Tông thừa lúc rượu vui, ban tặng Phòng Huyền Linh hai mỹ nhân. Huyền Linh không ngờ bị thiên tử xỏ mũi, bất đắc dĩ nhận lấy hai người, tưởng tượng đến vẻ mặt phu nhân đầy trời lửa giận, lo lắng không biết làm sao. Úy Trì Kính Đức một bên khuyên nhủ, nói lão bà có hung dữ đến mấy cũng không dám trái ý hoàng thượng, Phòng Huyền Linh mới an tâm một chút dẫn hai mỹ nữ về nhà.
Ai dè, phu nhân đâu có nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy Phòng Huyền Linh dẫn theo hai tiểu thiếp non tơ, nõn nà xinh đẹp về nhà, lập tức bạo phát lôi đình, hét lớn mắng chửi, thiếu chút ra tay đánh đập. Huyền Linh thấy không ổn rồi, đành đem mỹ nhân đuổi ra. Lý Thế Dân biết chuyện, muốn trị tể tướng phu nhân một trận, lập tức triệu Phòng Huyền Linh cùng phu nhân vào cung vấn tội.
Phu thế hai người đến nơi, chỉ thấy Đường Thái Tông trỏ hai vị mỹ nữ cùng một bình “rượu độc” nói, cho Phòng phu nhân lựa chọn, một là nhận lấy hai vị mỹ nữ, hai là chịu tội kháng chỉ uống rượu độc tự vẫn. Phòng Huyền Linh biết lão bà tính tình mạnh mẽ, sợ nàng chọn độc tửu, vội quỳ xuống cầu xin. Lý Thế Dân quát mắng: “ngươi thân là tể tướng đương triều, dám nghịch chỉ kháng mệnh, còn không mau lui xuống cho ta”.
Phòng phu nhân thấy chuyện đến nước này, nhìn dung nhan hai mỹ nữ, biết mình tuổi lớn sắc không còn như xưa, nếu hai nữ vào phủ, chính mình chỉ sợ sớm muộn cũng kháng mệnh làm ra chuyện xấu, hoặc tức giận mà chết, chi bằng sớm chọn rượu độc giải thoát. Không đợi Thái Tông giục giã, Phòng phu nhân đã cầm bình rượu độc, một hơi uống cạn. Phòng Huyền Linh sợ đến nước mắt vòng quanh, ôm lão bà khóc lóc. Quần thần nhất thời cười lớn, thì ra trong bình không phải là rượu độc, mà là dấm. Đường Thái Tông cảm khái không thôi, thu hồi thánh chỉ. Từ đó “ăn dấm chua” trở thành câu cửa miệng chỉ chuyện nữ nhân ghen ghét.
Tiêu Sơn mang chuyện xưa của mình đổi thành ở đất nước xa xôi, tên người cũng thay đổi, nữ vương Mỹ Đỗ Toa nghe đến nhập thần, kết quả cuối cùng khiến nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng hài lòng.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa thầm cười trong lòng, trong lòng nàng có chút ngọt ngào sau đó bĩu môi nói: “Ai bảo thiếp ăn dấm chua đây? Thiếp còn không có thèm ăn dấm chua của chàng. Thiếp có chút tò mò hai nữ nhân khác của chàng vì thiếp mà ăn dấm chua không?”
Khuôn mặt của Tiêu Sơn xuất hiện nụ cười gượng sau đó hắn cười khổ lên tiếng gật đầu nói: “Cái này sao? Chắc là không đâu!” Mặc dù Tiêu Sơn biết chắc chắn hai nàng sẽ ăn dấm chua nhưng hắn cứ nói vậy hy vọng nữ vương Mỹ Đỗ Toa sẽ an lòng.
Đầu của nữ vương Mỹ Đỗ Toa quay đi lạnh nhạt nói: “Thiếp còn không tin trên đời này lại có nữ nhân nào hào phóng như vậy!”
Tiêu Sơn vạn phần cảm khái. Nữ nhân ở đại lục Đấu Khí thực khổ vì chế độ đa thê, chỉ biết cam chịu. Kỳ thật các nàng có gì sai? Đơn giản bởi vì quan niệm của người đời. Mặc dù cường giả vi tôn là không sai một nam nhân có nhiều nữ nhân thì mọi người sẽ coi như nó là bình thường. Nếu như một nữ nhân có nhiều nam nhân thì sao? Nàng sẽ bị vạn người phỉ nhổ và coi thường. Điều này có công bằng với các nàng sao? Một nam nhân có nhiều nữ nhân thì được tại sao một nữ nhân không thể có nhiều nam nhân đây. Ngay tộc xà nhân dù nữ tính tộc xà nhân có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn phải chịu chế độ đa thê. Các nàng may mắn hơn nữ tính khác là có thể tự chọn người mình kết hôn giới hạn trong những người có thực lực mạnh. Ngay cả nữ vương Mỹ Đỗ Toa có lẽ cũng phải chịu cảnh này.
Bàn tay Tiêu Sơn vuốt ve lên cặp mông trắng tròn của nữ vương Mỹ Đỗ Toa rồi nói: “Linh Nhi, nàng cùng với Phi Nhi và Tiên Nhi đều là bảo của ta, ta cả đời này sẽ thủ hộ các nàng tuyệt đối không phản bội!” Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nghe thấy lời nói ngọt ngào, trong lòng an tâm, ngoài ra bị hắn vuốt vuốt cặp mông, ngón tay hắn muốn chọc vào khe của nàng thì mặt không hỏi hồng lên.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cảm giác được ngọt ngào, khuôn mặt ướt át, kiều diễm vô cùng, bản thân nàng tựa sát vào ngực của Tiêu Sơn hơn. Tuy nhiên làm cho nàng giật mình là có cái vật to tướng đã có hiện tượng ngẩng đầu. Nó áp lên háng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa cắn rắng nói: “Phu quân, bây giờ là trời sáng a!”
Tiêu Sơn cười cực kỳ dâm đãng nói: “Có sao? Hôm nay ta rời đi a! Nàng cũng không thể bỏ mặc tiểu đệ đệ của ta lớn như vậy mà không thể lo a!” Hắn trực tiếp lật người lên đem nữ vương Mỹ Đỗ Toa đè ép xuống. Đôi môi trực tiếp hôn lên đôi môi của nàng. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa bị hắn sờ mò khắp cơ thể một lúc sau đã thở ra hồng hộc. Đây chính là bạch nhật tuyên dâm. Không bao lâu, trong phòng nữ vương Mỹ Đỗ Toa truyền ra một trận rên rỉ liên miên, cũng may hạ nhân biết điều đã sớm lui ra.
Nữ vương Mỹ Đỗ Toa bị Tiêu Sơn làm cho cả người không còn sức lực nào nữa. Toàn thân run rẩy đến một ngón tay cũng không muốn động. Nàng ngoan ngoãn chui vào trong chăn ngủ một giấc. Tiêu Sơn nhẹ nhàng hôn lên trán của nữ vương Mỹ Đỗ Toa một cái sau đó hắn bước ra khỏi phòng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa dặn dò đám người hộ vệ một chút.
Sau khi trở lại phòng của nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Sơn nhẹ nhàng hôn lên tai của nữ vương Mỹ Đỗ Toa đồng thời nhỏ giọng khe khẽ nói: “Chờ ta? Ta sẽ trở lại!” Hắn cũng không biết nữ vương Mỹ Đỗ Toa có nghe được hay không trực tiếp dùng truyền tống rời khỏi nơi này.
Trong một đình viện sang trọng một thanh niên đột nhiên xuất hiện. Thấy vậy đám người hầu ở đây hét lên một tiếng. Khóe miệng thanh niên cong lên bực mình nói: “Thế nào mình vừa đi được mấy ngày mà đã không có người nhận ra rồi?”
Người hầu kinh hãi hô lên nói: “Người đâu có kẻ trộm tiến vào nơi này?”
Tiêu Sơn thở dài đưa tay lên vuốt ngang khuôn mặt. Một khuôn mặt bình phàm xuất hiện trước mặt đám người. Ngay lập tức đám người hộ vệ vọt tới sau khi đám người nhìn thấy được Tiêu Sơn thì cười khổ nói: “Đại nhân, là ngài!”
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn lên tiếng hỏi: “Ừm, làm việc rất tốt!” Hắn nhìn về phía mấy người hộ vệ sau đó lại quay về phía vị thị nữ. Thấy được Tiêu Sơn nhìn về phía mình thì cả người vị thị nữ này đều run lên. Nàng ta cực kỳ hốt hoảng.
Vị thị nữ này vội vã ngay lập tức quỳ lạy dập đầu nói: “Đại nhân, ta không biết là ngài! Xin đại nhân thứ lỗi!”
Tiêu Sơn phất nhẹ tay nói: “Được rồi, chuyện này không có trách được ngươi. Đúng rồi mẫu thân của ta, Tiểu Y Tiên và Nhã Phi, họ đâu cả rồi!?”
Vị thị nữ này vội vàng cung kính nói: “Đại nhân, mẫu thân ngài dẫn theo tiểu thư Thanh Lân cùng với mấy vị công tử và tiểu thư ra ngoài một chuyến. Phu nhân Tiểu Y Tiên đang giúp trưởng lão Nhã Phi xử lý công vụ trong phòng làm việc!”
“A” Tiêu Sơn có vài phần kinh ngạc. Ngay sau đó hắn gật đầu một cái. Tiêu Sơn xuy nghĩ gì đó thì ngay lập tức dùng một con thủy long tụ tập bên người sau đó đem một thân quần áo rửa sạch sẽ. Mấy vị hộ vệ và thị nữ đều kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn. Họ rất tò mò tại vì sao một vị luyện dược sư lại có thể dùng đấu khí hệ thủy. Không phải thủy và hỏa tương khắc lẫn nhau sao?
Ngay sau khi con rồng nước bốc hơi thì có một con rồng lửa bắt đầu quấn quanh thân thể của hắn đem toàn bộ hơi nước bốc sạch sẽ không còn chút nào. Tiêu Sơn mỉm cười phẩy phẩy tà áo nói: “Được rồi, các ngươi còn không đi làm việc của mình đi!”
“Vâng!” Bọn thị nữ cùng hộ vệ nghe được lời này thì hơi ngây ngẩn sau đó kinh ngạc gật đầu.
Bất chợt một đám người bay về phía Tiêu Sơn trong đó gồm ba người nam nhân tuấn tú, hai vị nữ nhân xinh đẹp cùng với một vị lão già. Mấy người ngay lập tức đáp xuống phía dưới sân. Họ mừng rỡ khi nhìn thấy Tiêu Sơn. Cả đám người lên tiếng cung kính nói: “Chủ nhân!”
Khóe miệng của lão già cười lớn, sau đó lão già bước về phía Tiêu Sơn vỗ vỗ vào bả vai của hắn nói: “Tiểu tử ngươi đã trở về!?”
Ánh mắt Tiêu Sơn quan sát lão già sau đó lên tiếng nói: “Hải gia gia, thời gian dài không gặp không ngờ Băng lão tịnh tiến không nhỏ?”
“Ài…” Băng Hoàng Hải Ba Đông sau đó thở ra một hơi lên tiếng nói: “Vẫn không thể so được một trong số những đám người bọn họ!” Ngón tay của Băng Hoàng Hải Ba Đông trực tiếp chỉ về phía đám người Hoàng Tử Yên.
Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thực lực các ngươi tiến bộ rất tốt. Như vậy thì không sớm thì muộn các ngươi cũng sẽ tấn cấp thất giai ma thú.” Tiêu Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi! Các ngươi tùy hứng, ta còn muốn đi gặp các nàng một chuyến. Sau đó chúng ta sẽ tập hợp lại với nhau ta có việc cần các ngươi đi làm!”
“Vâng” Mấy người Hoàng Tử Yên vội vàng khom người hành lễ. Sau đó rời đi.
Lão già Băng Hoàng muốn bòn rút của Tiêu Sơn ít đồ nhưng hắn biết không phải là lúc này. Thứ mà hắn muốn chính là mấy viên đan dược cao cấp. Lão già thành tinh này hiển nhiên muốn chọn thời điểm tốt. Mà thời điểm tốt là lúc mà Tiêu Sơn vui vẻ. Lão già mỉm cười sau đó nói: “Ngươi cũng mau đi thăm hai tiểu nữ oa kia. Hai tiểu nữ oa kia ngày ngày không gặp người đều than phiền thật sự là phiền phức!”
“A” Khuôn mặt Tiêu Sơn hơi ngẩn ra sau đó chắp tay mỉm cười nói: “Vậy thứ lỗi ta không thể tiếp đãi Hải Gia Gia! Ta thực sự nhớ đến hai người họ…”
Nghe thấy vậy Hải Ba Đông mỉm cười vân vê chòm râu sau đó nói: “Hahahah… Vậy ngươi vẫn mau đi thôi! Ta vẫn còn nhiều thời gian chờ được. Chỉ cần ngươi mang đến vài viên đan dược hiếu kính với lão phu là được!”
Ngay lập tức đuôi cáo nòi ra bên ngoài, Tiêu Sơn tặc lưỡi tuy nhiên bây giờ hắn không có hứng mà muốn nói chuyện với lão già này. Hắn xoay người rời đi. Việc hắn trở về khiến cho mấy vị người hầu nhanh chóng cúi đầu hành lễ. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu.
Hắn vừa bước vào phía bên trong căn phòng thì thấy được hai vị thiếu nữ đang ngồi ở trên bàn. Nhã Phi cẩn thận vì Tiểu Y Tiên chỉ chỏ một số chỗ. Hai người rất cẩn thận khi nói đến những việc như thế này. Một người xuất hiện khiến cho toàn bộ mấy người làm việc ở đây đều ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn. Tất cả đều ngoan ngoãn hành lễ: “Đại nhân!”
Hai vị thiếu phụ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía hai nàng. Hắn mở miệng nói: “Không phải ta đã dặn nàng không được làm việc vất vả sao, Nhã Phi!?”
Khuôn mặt hại người đờ đẫn sau hơn nửa ngày mới xuất hiện một nụ cười. Tiểu Y Tiên giống như đứa trẻ nhỏ mừng rỡ chạy đến ôm chặt lấy hắn. Tiêu Sơn đem nàng trực tiếp ôm vào lòng. Hắn mặc kệ tất cả mọi người ở đây hôn lên đôi môi của Tiểu Y Tiên một nụ hôn thật sâu. Nhã Phi hành động lại hoàn toàn khác. Nàng từ từ đặt bút xuống, bàn tay nâng cái bụng to tướng, khuôn mặt xuất hiện một nụ cười đi về phía Tiêu Sơn.
Tiểu Y Tiên được một nụ hôn sâu thì hai má ửng đỏ. Nàng không có dám nhìn mặt người khác. Đám người hỗ trợ làm việc không biết từ lúc nào đã rời đi. Xem ra mấy người này ngửi được mùi còn rất thính. Nhã Phi bình tĩnh đi về phía hắn. Tiêu Sơn nhẹ nhàng buông bỏ Tiểu Y Tiên sau đó tiến tới nàng. Hắn không trực tiếp ôm lấy Nhã Phi mà cúi xuống nghe ngóng sau đó vuốt ve cái bụng cực kỳ lớn của Nhã Phi.
Bàn tay của Nhã Phi vươn ra vuốt ve đầu của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía nàng nói: “A, a… Xem ra là một tiểu tử khỏe mạnh a!”
Nhã Phi mỉm cười, trên đôi môi đỏ mọng kia xuất hiện sự câu dẫn nam nhân đến mê hồn. Nụ cười phong hoa tuyết nguyệt trên khuôn mặt của nàng. Nhã Phi nói: “Phu quân ngươi đã trở lại!”
“Ừ!” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu. Tiểu Y Tiên lúc này không ngờ lại ôm lấy hắn. Nàng hích hích mũi giống như một con chó nhỏ. Nàng liên tục ngửi mùi trên người của hắn. Tiêu Sơn cười khổ nói: “Tiên Nhi nàng làm cái gì vậy!?”
Tiểu Y Tiên nhìn chăm chú về phía hắn nói: “Phu quân, ta đang kiểm tra trên người chàng có hay không mùi hương của nữ nhân khác!”
Nghe đươc lời này của Tiểu Y Tiên thì cả người Tiêu Sơn lạnh. Hắn thầm may mắn được việc mình đã tẩy rửa từ lúc ở bên ngoài nếu không thì việc này cực kỳ rắc rối. Tiểu Y Tiên ngửi ngửi như đánh hơi được mùi gì đó. Bàn tay của nàng vươn ra kéo từ ngực của Tiêu Sơn một sợi tóc màu đen tuyền mượt mà và mềm mại. Thấy được sợi tóc vô cùng dài và mượt mà này so với của mình không kém chút nào thì Tiểu Y Tiên nhìn về phía Tiêu Sơn với khuôn mặt tràn đầy oán trách.
Cả người Tiêu Sơn tràn ngập mồ hôi. Sáng nay vừa bababa nữ vương Mỹ Đỗ Toa xong sau đó lại âu yếm với nàng một chút. Nữ vương Mỹ Đỗ Toa có sở thích rúc vào ngực của hắn hiển nhiên sợi tóc này không ngờ lại lưu lại trong đó. Tất nhiên có lẽ nữ vương Mỹ Đỗ Toa muốn âm hắn một cái trừng trị hắn tật chăng hoa cũng nên.
Tiểu Y Tiên chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Tiêu Sơn tò mò hỏi: “Phu quân, thứ này là cái gì a?” Khuôn mặt của nàng hoàn toàn vô tôi. Tiêu Sơn muốn nhìn về phía nàng một cái ai ngờ Tiểu Y Tiên khoanh tay trước ngực hứ một cái quay đầu đi.
“Tiêu Sơn huynh đệ!” Bất chợt một âm thanh giống như từ thiên đường phát ra khiến cho Tiêu Sơn thoát khỏi địa ngục tra tấn. Lão già mặc áo hoa dẫn theo vài người khác tiến vào.
Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Các vị trưởng lão!” Hắn may mắn được rằng mấy lão cáo già này ngửi được mùi rất nhanh khi hắn trở về. Nếu như mà lúc hắn đang âu yếm Tiểu Y Tiên và Nhã Phi thì Tiêu Sơn chắc chắn sẽ rất giận dữ. Tuy nhiên lúc này lại có người giúp hắn chuyển đề tại cũng là một việc tốt.
Nhã Phi khẽ cười, tuy nhiên trong giọng nói có chút chua chua: “Phu quân, mấy vị trưởng lão đến thật là đúng lúc a!”
Tiêu Sơn bình thản không biểu hiện nhưng trong lòng tràn ngập sóng gió. Hắn cảm giác cả lưng ướt lạnh. Ngay sau đó hắn mỉm cười chắp tay với các vị trưởng lão nói: “Ta mới trở về không thể đến chào hỏi các vị trưởng lão một tiếng. Thật là thất lễ a!”
“Hahaha…” Lão già Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn vuốt vuốt râu của mình sau đó cười nói: “Tiểu bằng hữu khách khí. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà!”