Vừa nghe thấy cái tên Tiêu Ninh, mọi người bắt đầu sôi nổi bàn luận. Một số người lên tiếng hỏi nhau: "Này ngươi đoán xem Tiêu Ninh biểu ca cấp bậc là bao nhiêu..."
"Lần nay chắc chắn Tiêu Ninh biểu ca tấn cấp a"
"Ân, không sai Tiêu Ninh biểu ca là nhân tài trong nhóm chúng ta sao có thể so sánh được..."
Thanh niên nhân lúc này từ từ đi về phía đài cao. Hắn nở ra một nụ cười nhìn về phía mọi người. Tiêu Sơn gõ gõ chán, đây là biểu hiện cái gì đây. Nhưng khi Tiêu Ninh nhìn về phía Tiêu Sơn thì thấy Tiêu Sơn ngạo nghễ nhìn về phía Tiêu Ninh. Tiêu Ninh hơi cắn cắn răng sau đó hơi cúi đầu, hắn xoay người lại tiến về phía tâm bia đá. Tiêu Ninh hai tay áp lên bia đá màu đen, hắn nhanh chóng truyền đấu khí vào trong đó.
"Đấu lực, bảy đoạn"
Nhìn về phía đài cao, thanh niên khuôn mặt khẽ mỉm cười. Hắn nhìn về phía đài cao. Mấy người thanh thiếu niên đều nhìn về phía hắn với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhiều thiếu nữ còn đưa tình ý hoan hô hắn. Tiêu Ninh mỉm cười thỏa mãn. Trung niên nhân nhìn về phía bia đá mỉm cười nói: “Tiêu Ninh, đấu lực, bảy đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!”.
Mấy người trong đài lúc này đại trưởng lão đều vô cùng thỏa mãn. Hắn lại bắt trước tam trưởng lão trở thành cái bộ dạng của một cao nhân. Mấy người đều nhìn về phía đại trưởng lão chúc mừng nói: "Hahaha, chúc mừng đại trưởng lão không ngờ Tiêu Ninh hiền điệt lại nhanh chóng tấn cấp vào bảy đoạn đấu khí. Sau này Tiêu gia ta sẽ lại có một người đấu hoàng cùng nên..."
Đại trưởng lão húp lấy một chén trà sau đó mỉm cười lắc lắc đầu: "Mọi người đã quá khen rồi. Từ nhỏ Ninh nhi đã chăm chỉ thật nhiều nên thành tựu hiện như bây giờ quả thực không đáng nhắc tới!" Lão nhân bắt đầu vuốt vuốt râu của mình nhìn về phía tổn tử của mình cười đến híp mắt, lão lên giọng khàn khàn nói: "Tiêu Ninh, tiểu hài tử này vẫn cần phải cố gắng nhiều!"
Trung niên hán nhân ngồi bên cạnh Tiêu Hàn. Hắn mặc một bộ lam bạch y, hắn cười nói: "Hì, hì, Tiêu Ninh dù sao cũng kém Tiêu Mị tôn nữ*, Tiêu Mị kém hơn Tiêu Ninh một tuổi không ngờ lại cũng tiến vào bảy đoạn đấu khí. Quả thực là nhân chi long phụng*". Trung niên cười híp mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình. Lam bạch y trung niên nam tử vừa rồi cất tiếng nói không phải là Tiêu Uy thì là ai. Trong giọng nói của Tiêu Uy lại mang hàm ý tâng bốc Tiêu Mị cùng với hạ thấp Tiêu Ninh điều này làm cho đại trưởng lão có chút không vui.
(tôn nữ: cháu gái. Nhân chi long phụng chỉ những người có tài năng sau này có thể thành sự nghiệp lớn)
Trung niên Tiêu Hàn không muốn phản bác lại chỉ mỉm cười nói: "So sánh với Tiêu Ninh thì khuyển nữ của ta chẳng qua chăm chỉ hơn người mà thôi. Nếu như Tiêu Ninh hiền điệt cũng chăm chỉ hơn một chút chắc chắn sẽ vượt qua tiểu nữ. Tiêu Ninh so sánh thiên phú không kém Mị Nhi chút nào!?"
Tam trưởng lão nhìn về phía trung niên nhân mặc lam bạch y, hắn hơi trừng mắt lên sau đó hắn hơi ho khan nói: "Khụ, không sai ta cũng đồng ý với Tiêu Hàn về điểm này. Tiêu Ninh thiên phú sao có thể kém Mị Nhi được!?"
Đại trưởng lão vuốt vuốt chòm râu mỉm cười. Hắn nhìn về phía trên đài sau đó lên tiếng nói: "Không sai lần này trở về nhất định lão phu phải đốc thúc Ninh nhi!". Mấy lão nhân sau một vài lời khách khí với nhau thì bắt đầu quan sát đài ở dưới.
Trung niên nhân đứng trên đài lúc này kéo dài tờ giấy lên bắt đầu tiếp tục đọc danh sách: "Tiêu Viêm!"
Một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi da hơi ngăm đen, hắn bước lên đài, đôi chân hơi chùn lại. Đứng dưới đài là một tử y thiếu nữ ngước nhìn về phía hắn. Đôi mắt của nàng tỏ ra lo lắng. Tiêu Sơn gãi gãi mũi hừ nhẹ. Tiêu Sơn dù sao ngẫm nghĩ hắn và Tiêu Viêm đều là đồng hương, có lẽ mọi việc đều thuận theo tự nhiên. Quả thực Tiêu Sơn không thích Tiêu Viêm lắm. Ngay mới sinh ra đã có được linh hồn xuyên việt. Từ nhỏ Huân Nhi chuyển đến Tiêu gia, Tiêu Sơn cá là Tiêu Viêm làm gì đó khiến Tiêu Huân Nhi nhớ mãi không thôi. Hắn không thích kiểu quai thúc thúc. Tiêu Sơn thực sự không thích cách làm này của Tiêu Viêm: "Dưỡng la lỵ từ nhỏ. huh!" hắn hơi lẩm bẩm: "mọi việc thuận theo tự nhiên đi!"
“Đấu lực, ba đoạn.”
Nhìn năm chữ to lớn có chút chói mắt trên trắc nghiệm ma thạch, Tiêu Viêm mặt không chút thay đổi, thần sắc tự giễu, nắm chặt tay, bởi vì dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mang đến từng trận trận đau đớn trong tâm hồn...
“Tiêu Viêm, đấu lực, ba đoạn! Cấp bậc: Cấp thấp!”.
Bên cạnh trắc nghiệm ma thạch, một vị trung niên nam tử, thoáng nhìn tin tức trên bia, ngữ khí hờ hững công bố...
Trung niên nam tử vừa nói xong, không có gì ngoài ý muốn, đám người trên quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc tao động.
"Ba đoạn vậy chẳng lẽ hắn vẫn chưa chữa khỏi chứng bệnh thất thoát đấu khí sao!?"
"Ai, vậy là thiên tài của chúng ta hoàn toàn trở thành phế vật!?"
Trung niên nhân ngồi giữa đang uống trà, tay hắn cầm chén trà run lên. Hắn lắc lắc đầu khe khẽ thở dài. Năm nay Tiêu Viêm làm chòn nghi thức là mười bốn tuổi, nếu trước mười sáu tuổi mà không đạt được cấp bảy đoạn đấu khí như vậy... Trung niên càng nghĩ đôi mắt hơi đỏ lên. Hắn cố giữ lấy bình tĩnh trước mặt của mấy trưởng lão. Bàn tay củ trung niên nhân hơi run lên, hắn hít lấy một hơi rồi lấy lại bình tĩnh. Mấy trưởng lão nhìn về phía trung niên nhân biểu hiện như vậy thì cười lạnh. Trong lòng ba lão nhân đều có âm thầm tính toán. Trung niên nhân cũng không có nói gì nhiều chỉ chăm chú nhìn về phía dưới.
“Ai..., thiên tài thiếu niên năm đó của Văn Ô Thản thành, tại sao hôm nay lại lạc phách thành bộ dáng này cơ chứ?”
Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận, dừng ở trong taithiếu niên, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp của thiếu niên trở nên có chút dồn dập.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng chung quanh, khóe miệng thiếu niên tự giễu, tựa hồ trở nên càng thêm chua xót. Tiêu Sơn cảm nhận được miệng của Tiêu Viêm hơi lẩm bẩm. Tiêu Viêm nhìn về phía Tiêu Sơn. Tiêu Sơn chỉ khe khẽ gật đầu. Tiêu Viêm giảo bước xuống đài. Một thiếu nữ mặc tử y bắt đầu tiến về phía hắn an ủi.
“Người tiếp theo, Tiêu Huân Nhi!”
Trong âm thanh huyên náo của đám người, thanh âm của trắc nghiệm viên lại vang lên.
Theo đó là một cái tên thanh nhã vang lên, đám người bỗng trở nên im lặng, ánh mắt đều dịch chuyển. Tại nơi ánh mắt tụ hội, một thiếu nữ áo tím đang đạm nhã đứng đó, khuôn mặt non nớt bình tĩnh, không vì bị mọi người chú ý mà thay đổi chút nào. Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở, tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên, thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào...
Tử y thiếu nữ này, nói về mỹ mạo cùng khí chất, so với Tiêu Mị trước đó lại càng hơn vài phần, khó trách mọi người đều có động tác như vậy.
Khẽ bước tới, thiếu nữ tên Tiêu Huân Nhi đi tới phía trước ma thạch bi, bàn tay nhỏ bé đưa lên, ống tay áo theo đó mà chảy xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nà, sau đó đặt nhẹ tay lên bia đá...
Sau một khoảng trầm tĩnh, trên thạch bia hiện lên ánh sáng chói mắt.
“Đấu khí: Chín đoạn! Cấp bậc: Cao cấp!” Nhìn mấy chữ trên thạch bia, giữa sân trở nên tĩnh lặng.
“...Đã tới chín đoạn rồi, thật là khủng bố mà! Người đứng đầu trong giới trẻ của gia tộc, chỉ sợ không ai ngoài Huân Nhi tiểu thư a.” Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt tràn ngập kính sợ...
Trong đám người, Tiêu Mị nhíu mày nhìn cô gái áo tím đứng trước bia đá, trên mặt hiện lên một tia ghen tị... Nhìn tin tức trên thạch bia, khuôn mặt hờ hững của trung niên trắc nghiệm viên bên cạnh cũng lộ ra một tia mỉm cười hiếm hoi, đối với cô gái thoáng dùng âm thanh cung kính nói: “Huân Nhi tiểu thư, nửa năm sau, tiểu thư hẳn sẽ có thể ngưng tụ đấu khí toàn, nếu thành công, mười ba tuổi trở thành một đấu giả chân chính, tiểu thư sẽ là người thứ hai của Tiêu gia trong trăm năm nay!”
Đúng vậy, người thứ hai, người thứ nhất đó chính là thiên tài đã mất đi ánh hào quang - Tiêu Viêm.
Tiêu Sơn hơi cau mày. Hắn cảm nhận được khí tức của Tiêu Huân Nhi đang tận lực áp chế tùy thời có thể đột phá nhưng hình như nàng đang chờ đợi thứ gì đó. Tiêu Sơn khoanh tay ngước lên đài lẩm bẩm nói: "Không tệ!"
Tiêu Mị hừ lạnh, nàng bên hông eo của Tiêu Sơn nhéo một cái vặn vẹo 360 độ. Tiêu Sơn cảm giác được hắn xoay đầu lại thì thấy Tiêu Mị khuôn mặt đỏ lên tức giận nhìn hắn. Tiêu Sơn gãi gãi mũi. Hắn quả thực dây vào cái gì thế này. Tiêu Mị lên tiếng nói: "Huân Nhi biểu tỷ hình như rất nổi tiếng trong Tiêu gia chúng ta a! Không phải Tiêu Sơn ca ca cũng muốn theo đuổi nàng đầy chứ!?" Trong giọng của Tiêu Mị mang chút mùi vị của ghen tuổng cùng với ganh tị.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng hít lấy một hơi thật dài, hắn dùng ngón tay bóp mũi mình một cái rồi thả ra, hắn lẩm bẩm: "sao ta cảm giác có mùi vị của dấm chua ở đây nhỉ!?" hắn ngửi ngửi về phía Tiêu Mi, Tiêu Mị lấy làm nghi hoặc sau đó hơi rụt người lại, Tiêu Sơn cười hỏi: "Mị Nhi hôm nay muội ăn phải dấm chua hả!?"
Tiêu Mị quả thực không hiểu Tiêu Sơn nói gì, nàng tức giận mắng: "Hừ, muội hôm nay không có ăn dâm chua. Hơn nữa tại sao muội phải ăn dấm chua?"
"Ha" Tiêu Sơn gãi gãi cằm. Hắn nhớ đến một điều ở đấu khí đại lục cũng không có mấy loại tục ngữ này. Hắn gõ gõ chán mỉm cười nói: "Hahaha, ta quên mất Mị Nhi không biết câu chuyện này a!" Hắn chỉ nhớ rõ mang mang câu chuyện này mà thôi. Hắn dùng tinh thần lực hơi cản lại âm thanh bên ngoài ngăn cách hắn với Tiêu Mị. Tiêu Sơn chỉ cố gắng kể câu chuyện một cách vắn tắt. Hắn kể ở một vương quốc khá xa có một tướng quân hơn nữa chỉ có một thê tử. Ông ta có cái tật là rất sợ vợ. Trong một bữa tiệc thiến yến của hoàng thượng, mấy vị bá quan văn võ mới lấy đề tài vị tướng quân này sợ vợ ra làm trò hề. Vốn là không muốn mất mặt vị tướng quân ngay lập tức phản bác mình không có sợ vợ. Chính vì vị tướng quân kêu gào như vậy thế nên hoàng thượng mới ban tặng cho vị tướng quân hai tỳ nữ vô cùng xinh đẹp.
Biết mình bị hoàng thượng và các vị bá quan chơi sỏ. Vị tướng quân thát tha thất thểu mang hai tỳ nữ xinh đẹp về nhà kết quả là là phu nhân của lão làm loạn lên tới tận cửa hoàng cung. Việc này hoàng thượng vô cùng tức giận lôi hai người trở lại kim loan điện hỏi tội. Vị tướng quân liên tục cúi đầu cầu xin hoàng thượng tha tội. Hoàng thượng mang ra một hũ rươuj độc đặt ở đó chỉ vào nó cho phu nhân của vị tướng quân kia lựa chọn một chấp nhận hai tiểu thiếp hai là uống rượu độc tự sát. Vị tướng quân thì khóc lóc cầu xin hoàng thượng tha mạng. Phu nhân của tướng quân nhìn về phía hai thị nữ biết rằng mình đã già nếu như hai thị nữ bước vào gia viên của gia đình tướng quân thì mình không thể nào đấu lại được. Phu nhân của tướng quân bất kể sự khuyên can của lão liên ngay lập tức túm lấy hũ rượu độc uống vào. Lúc này các vị bá quan cùng với hoàng thượng mới cười lớn vì đó không phải là hũ rượu độc mà chỉ là một hũ dấm.
Tiêu Mị nghe câu chuyện này thì khuôn mặt đỏ bừng tức giận nhìn về phía Tiêu Sơn nói: "Thiết, ta cũng không thèm ăn dấm a!"
Tiêu Sơn nhún nhún vai bất quá hắn không muốn nói nhiều. Hắn gãi gãi mũi. Đột nhiên hắn quay đầu ngẩng lên thì thấy một đám người nhìn về phía hai người giống như xem hoa một dạng vậy. Tiêu Sơn giật mình. Mọi người đều nhìn về phía này. Trung niên nhân trên đài ho khan nói: "Khụ, khụ...Tiêu Sơn ngươi có nghe gọi không vậy!?"
"Hài" Tiêu Sơn nhún nhún vai. Hắn gãi gãi múi bước về phía đài. Hắn tay nhẹ nhàng đặt lên trên đó thử truyền một chút thiên hà nguyên lực vào trong đó. Đáng tiếc tảng đá không phát ra chút ánh sáng nào. Tiêu Sơn gõ gõ chán lắc lắc đầu đi xuống phía dưới. Trung niên phụ nhân lúc này ngồi trên đài cao khe khẽ thở dài một hơi.
Trung niên nhân lạnh giọng nói: "Tiêu Sơn, đấu khí: Không đoạn. Cấp bậc: cấp thấp!"
Trung niên nhân Tiêu Chiên ở trên đài nhìn về phía Tiêu Sơn. Con mắt hắn hơi cau lại. Hắn càng ngày càng nghi vấn rõ ràng người này không có chút đấu khí nào nhưng tại sao thực lực lại hoàn toàn đả bại đám người Gia Liệt Áo cùng với mấy tên đấu sư cảnh giới vô cùng kỳ lạ. Tiêu Chiến càng ngẫm nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Tam trưởng lão xuay đầu nhìn về phía trung niên nhân Tiêu Hàn hẵng giọng lên tiếng hỏi: "Chuyện này ngươi đã biết!" Tiêu Hàn nhẹ nhàng gật đầu. Tam trưởng lão tiếp tục hỏi: "Chắc chắn mấy thành!"
Trung niên nhân Tiêu Hàn lên tiếng nói: "Có ngoài tám thành!" Tam trưởng lão gật đầu thỏa mãn mỉm cười tiếp tục quan sát. Trung niên nhân Tiêu Uy giật mình cả kinh. Hắn khẽ lẩm bẩm chẳng lẽ chuyện này phụ thân và đại ca mình nhìn ra được việc gì. Mấy tháng nay hắn đều cố gắng tìm giải ấn ký trong đầu của mình nhưng thực tế đã tìm cách nhưng đều không có hiệu quả. Tiêu Uy cảm nhận được cái ấn ký ấy vẫn còn, một cái ý nghĩ của Tiêu Sơn đủ làm cho hắn trôn vùi.
Tiêu Sơn nhìn mấy đám ở dưới xì xào bàn tán thì lòng không biểu tình. Hắn tiến về phía đài bước về phía Tiêu Mị lên tiếng hỏi: "Ta không thể tu luyện đấu khí giờ muội đã biết! Ta hiện nay chỉ là một phế vật vậy muội vẫn còn muốn ở bên cạnh ta nữa không!?"
Tiêu Mị rơi vào ấp úng: "Ta..." Nàng không ngờ qua vụ kiểm trắc vừa rồi quả thực Tiêu Sơn lại là không đoạn đấu khí. Điều này nói rõ hắn không có chút đấu khí nào. Tiêu Mị suy nghĩ đi suy nghĩ lại. Nàng không biết biểu hiện ra lúc này thế nào cho phải nữa.
Tiêu Sơn gõ gõ chán lên tiếng nói: "Thứ mà ta cho muội chẳng qua là may mắn mà thôi! Muội biết đấy..." Tiêu Sơn nhún nhún vai: "Ta không có những thứ mà phụ mẫu của muội cũng như muội mong muốn vậy muội vẫn muốn tiếp cận ta!?" Những lời này của Tiêu Sơn hoàn toàn là muốn thử Tiêu Mị một chút. Tiêu Mị rơi vào im lặng.
Tiêu Sơn nhìn biểu hiện thập phần phong phú của Tiêu Mị thì hắn thoàng thất vọng. Mặc dù có lẽ Tiêu gia đã điều tra ra một hai nhưng hẳn với bối phận của Tiêu Mị không được biết đến. Việc của Tiêu Sơn theo Tiêu Uy hồi báo lại bất quá chỉ có Tiêu Chiến, mẫu thân của hắn cùng với một số người cao tầng như các trưởng lão, phụ thân của Tiêu Mị là biết một hai không quá rõ ràng. Nhân việc này Tiêu Sơn muốn kiếm tra một chút quả thực Tiêu Mị không biết nhưng mà điều làm hắn hơi buồn là Tiêu Mị tự nhiên ấp úng không có quyết định cho hắn một chút biểu hiện tốt. Cũng có lẽ hắn hỏi việc này trước mặt đông người như vậy, cũng có lẽ tỉnh cảm hai người chẳng qua là hai ba ngày, cũng có lẽ Tiêu Sơn quá tự tin...
Một số người đều nhìn về phía Tiêu Sơn không biết suy nghĩ gì. Tiêu Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hắn rất muốn nghe được câu trả lời của Tiêu Mị đại ý như: dù huynh có trở thành thế nào đi nữa thì trong lòng muội huynh vẫn quan trọng. Tiêu Sơn biết câu trả lời này không thể nào có được. Hắn biết tình cảm của mình với Tiêu Mị cũng chưa đến mức ấy. Hơn nữa năm xưa nàng đi theo Tiêu Viêm nhưng Tiêu Viêm mới một năm thiên phú bị hủy đi nàng đã tiến tơi tiếp cận hắn sao không làm cho Tiêu Sơn nghi kị được.
Tiêu Sơn dùng tinh thần lực che dấu hai người nói chuyện. Một số người nhìn vào cũng không nghe rõ được hai người nói những gì. Tiêu Sơn khoanh tay hắn bắt đắc dĩ dùng ngón tay chỏ búng về phía trán Tiêu Mị một cái: "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Nếu như không được chúng ta có thể làm bằng hữu trước đi. Hài, xem ra ta đã muốn câu trả lời của muội dạng này là quá sớm đi!" Tiêu Mị gãi gãi đầu, Tiêu Sơn lúc này xoay người rời đi. Tiêu Mị trong lòng suy nghĩ. Dù ẩn núp giỏi đến đâu đi nữa thì khi chạm vào ma thạch bia đều sẽ có phản ứng dù là nhỏ nhất nhưng Tiêu Sơn lại không có phản ứng. Chẳng lẽ Tiêu Sơn có thể che dấu đấu khí không tiết lộ ra chút nào.
Nhìn hình bóng Tiêu Sơn rời đi, Tiêu Tuyết Nhi hơi ngơ ngác nhìn về phía hắn. Nàng cảm nhận được sự cô đơn tột cùng của hình bóng này. Tiêu Sơn lúc này trong lòng hắn chỉ cảm thản nói: "Có lẽ muốn tìm một người con gái yêu mình thực sự quả là vô cùng khó khăn. Vậy đến cùng tình yêu là gì? Nữ nhân yêu nam nhân vì đẹp trai, vì tiền tài..." Nếu nữ nhân như vậy hắn cảm giác so sánh với gái lầu xanh đâu có gì khác nhau đâu? Gái lầu xanh là dùng tiền bỏ ra để đổi lấy. Còn nữ nhân ngoài đời là dùng tiền, dùng đẹp trai, ga lăng để đổi lấy cũng không có gì khác mấy chỉ là tỉ lệ thành công của gái lầu xanh là 100% còn tỉ lệ của gái ngoài đời là giảm xuống không thể đến 100% mà thôi.
Tiêu Sơn muốn là một tình yêu không có những thứ này. Hắn muốn tình yêu trả qua một quá trình. Hắn có thể dùng tính mạng để bạo vệ nữ nhân của mình. Hắn muốn một nữ nhân là yêu chính con người của hắn chứ không phải là vẻ bề ngoài cũng như những thứ khác. Nhưng Tiêu Sơn quá hiễu rõ nữ nhân như vậy cơ hồ là không có. Trong hàng trăm, hàng vạn người may ra mới có một người. Tiêu Sơn khoanh tay bước về phía trước, hắn nhún nhún vai mỉm cười. Miệng của Tiêu Sơn lẩm bẩm: "Quyết định rồi sau lễ thành nhân mười năm tuổi ta muốn ra ngoài một chuyến biết đâu lừa được một mỹ nữ như thế về nhà..." Tiêu Sơn nộ ra vẻ dâm ta, hắn rất nhanh lấy lại được tình thần.
Điều này cũng là lý do tại sao Tiêu Sơn lại ghen tị với Tiêu Viêm. Tiêu Sơn không muốn làm tiểu nhân nhưng cảm xúc này hắn không thể phủ nhận, hắn rất ghen ghét Tiêu Viêm. Tại sao Tiêu Viêm khi trở thành một phế vật vẫn có Tiêu Huân Nhi bên cạnh. Hắn biết thế lực Huân Nhi tuyệt đối so sánh với Tiêu gia thì Tiêu gia giống như đom đóm so với ánh trăng mặc dù hắn cũng không biết thế lực đứng đằng sau Tiêu Huân Nhi mạnh mẽ đến mức nào.
"Tiêu Tuyết Nhi"
Âm thanh trên đài một lần nữa vang lên. Tiêu Uy bên cạnh lúc này dùng tiếng gọi nàng. Tiêu Tuyết Nhi giật mình: "Nga". Nàng lúc này mới tiến về phía lên trên đài.
Tiêu Hàn nhìn về phía Tiêu Sơn ly khai. Tiêu Hàn gõ gõ chán của mình, hắn quả thực không thể hiểu được tại sao hai người đang vui vẻ như vậy thì đột nhiên thay đổi 180 độ. Tiêu Hàn quả thực trong lòng khó hiểu. Trung niên mỹ phụ lúc này ngồi phía đằng sau khe khẽ thở dài mới lùi lại nhanh chóng rời đi. Dù sao với nàng Tiêu Sơn là duy nhất nếu như Tiêu Sơn đã rời đi làm mộ người mẫu thân như nàng cũng không có gì quá để vào mắt nàng. Trung niên mỹ phụ nhanh chóng rời đi.
Tiêu Huân Nhi lúc này đứng bên cạnh Tiêu Viêm. Nàng chăm chú nhìn về phía thân ảnh của Tiêu Sơn đang rời đi. Tiêu Huân Nhi khe khẽ thở dài. Tiêu Viêm lúc này lên tiếng hỏi: "Huân Nhi muội muội, có chuyện gì sao!?"
Nghe được tiếng nói của Tiêu Viêm, Huân Nhi tỉnh lại từ cơn mê nàng lắc lắc đầu: "Không có gì Tiêu Viêm ca ca, chúng ta đi thôi!"
"Tiêu Tuyết Nhi, đấu khí lục đoạn. Cấp bậc: trung cấp"
Tiêu Sơn mỉm cười, hắn vừa đi vừa huýt sao, hắn hơi ngước đầu lên sau đó lẩm bẩm nói: "Trước khi đi Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá thì qua nhà để lại một bức thư đã!" Hắn nhớ đến vóc dáng nóng bỏng của Nhã Phi không khỏi miệng khô, cả người bắt đầu bốc ra tà hỏa. Bản năng a, bản năng a... Tiêu Sơn bất đắc dĩ đè đi dục hỏa của mình. Hắn chẳng phải hứa mấy ngày sẽ đến giúp Nhã Phi học tập luyện dược sao. Dù sao làm việc này sớm một chút cũng tốt. Một cơn gió nhẹ thổi qua đầu Tiêu Sơn làm cho mái tóc ngân sắc của hắn tung bay, tâm hồn hắn giờ này thỏa mái hơn nhiều.
Sau khi để lại bức thứ, hắn mới bước ra khỏi phòng. Tiêu Sơn lẩm bẩm: "Đến Đặc Thước Nhĩ xem một chút đi! Ài...". Tiêu Sơn mới mỉm cười nhún nhún vai hướng Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá.
Tại phòng đấu giá, một bóng hình xinh đẹp mà uyển chuyển trong tay cầm mấy quyển sách dược tài. Nàng nhẹ nhàng liếm môi của mình khe khẽ lẩm bẩm: "Sư phụ, khi nào người mới tới đây!?"