• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ những giống cái đang run lẩy bẩy kia bị đông đảo giống đực gần như nịnh hót cõng trên lưng leo lên huyệt động, Lý Mộ Tư hậu tri hậu giác mới phát hiện số lượng là sáu chứ không phải năm. Một giống cái nho nhỏ được những người khác bảo vệ ở trung tâm, cũng còn là con thú con, chỉ có mười ba mười bốn tuổi, vóc người nhỏ nhắn, ánh mắt hốt hoảng, nắm tay người bên cạnh thật chặt núp ở sau lưng đám giống cái, cặp mắt mả não màu đỏ mở to long lanh, sợ hãi, trong nháy mắt. . . . Trong nháy mắt liền làm Lý Mộ Tư thấy đáng yêu vô cùng.

Thiếu. . . . Thiếu niên! Má ơi! Còn là thiếu niên xinh đẹp super kute mắt to tóc xoăn! Gào khóc! Đó là loại thiếu niên mà người ta vừa nhìn thấy liền muốn đeo cho cậu thêm hai cái tai cún, tai mèo hay tai thỏ đáng yêu! Gào khóc! Nhìn tư thái yểu điệu này, gương mặt trong trắng ửng hồng này, mắt to ngập nước này, muốn chết muốn chết. . . .

Lý Mộ Tư nắm quả đấm mắt bắt đầu không thể khống chế chớp mắt liên tục —— chuyện này không thể trách cô, thật, trong lòng mỗi người phụ nữ đều giấu một bà dì rất hung dữ, giống như trong lòng mỗi người đàn ông đều cất giấu một tòa núi Lưng Gãy (Brokeback Mountain).

Mòn con mắt. . . . . .

Thiếu niên bị ánh mắt của Lý Mộ Tư làm sợ hơn, thân thể nho nhỏ không ngừng run run, cho đến khi phát hiện Lý Mộ Tư cũng là giống cái mới hơi khá hơn một chút.

Một người trong đó run rẩy đi ra, đôi tay che ngực, rón rén tránh khỏi các người thú đang vây lượn quanh họ, mới tìm được Lạc Nhĩ và Tát Tư lúc nãy bận bịu kiểm tra thân thể cho họ, đỏ mắt đọng lệ hỏi: "Chúng tôi. . . . Bộ lạc của chúng tôi bị lũ lụt cuốn đi rồi, có thể. . . . Có thể tạm thời ở tại chỗ mọi người đến khi vượt qua mùa mưa không?"

Tát Tư nhạy cảm nhận thấy những giống cái này hình như đều rất sợ người thú, lập tức bảo các người thú chào hỏi nhiệt tình quá mức trở về huyệt động. Các người thú lầu bầu lẩm bẩm không quá thích, mắt không ngừng nhìn vào người mấy giống cái.

Ma Da vừa vặn xuỵt xuỵt xong đi về, ôm hông của Lý Mộ Tư, lạnh nhạt nói: "Giống cái mới tới sẽ cần huyệt động ở tạm chứ?"

Các người thú ngẩn ngơ, sau đó kêu một tiếng ngao, đồng loạt xông vào trong sơn động: "Ở chỗ của tôi đi! Tôi dọn dẹp xong ngay đây! Tôi còn có thể đào cái nữa!"

Đông đảo người thú anh đẩy tôi chen, nhe răng gầm thét: "Hừ, chỉ cậu có chỗ sao? Vừa lạnh vừa đen!"

"Vậy còn cậu? Cả người đầy mùi khai!"

"Này, anh muốn ăn đòn à?"

"Tới đi tới đi ngao ——"

Ma Da che mặt, yên lặng dùng tay gãi đầu.

Sáu con giống cái tụ chung vào nhau càng run rẩy hơn, người lúc nãy thận trọng giơ tay, vẻ như sắp khóc: "Chuyện này. . . . Chúng tôi. . . . Chúng tôi chỉ cần một huyệt động là được rồi, thật, chúng tôi. . . . . Chúng tôi ăn không nhiều, sẽ không mang đến. . . . Mang đến phiền toái cho mọi người."

Lạc Nhĩ lại rất là nhiệt tình, mắt cũng híp lại: "Hì, đừng khách sáo đừng khách sáo! Chúng tôi sẽ chăm sóc mấy cậu thật tốt! Yên tâm đi, mọi người trong bộ lạc đều là người rất tốt, mặc dù. . . . Ha ha, mặc dù nhiệt tình hơi quá, nhưng rất cường tráng, rất biết săn thú!"

Lý Mộ Tư mở to hai mắt, cảm thấy những lời này quen thuộc lạ lùng, cô lặng lẽ liếc Tát Tư một cái, hai người cũng phát hiện vẻ cảnh giác trong mắt đối phương, nhưng đối mặt đám giống cái đưa tới cửa này, ai cũng không muốn đuổi ra ngoài, cho nên bọn họ chỉ có thể giấu đi nghi ngờ trong lòng.

Mấy giống cái xuất hiện kỳ lạ cứ thế ở lại bộ lạc Mộ Sắc một cách khó hiểu, chỉ là, nghĩ đến sự xuất hiện của mình còn quỷ dị hơn, Lý Mộ Tư cũng không có tư cách nói đến người khác, nhưng thỉnh thoảng cũng dùng dáng con cua len lén đi đến huyệt động của đám giống cái kia rình coi một lát.

Trừ lúc được chia thức ăn mỗi ngày, bọn họ căn bản sẽ không rời đi huyệt động lớn được cố ý xây cho họ, tấm rèm ở cửa động luôn luôn duy trì trạng thái rũ xuống, run run rẩy rẩy ngăn trở tất cả ánh mắt phía ngoài, cũng ngăn trở đám giống đực đến lấy lòng ồ ạt. Ngược lại lúc đối mặt giống cái, sẽ hơi nhiệt tình nói hai câu, nhưng luôn kinh hoảng sợ hãi, một khi nghe được ngoài động vang lên tiếng bước chân của giống đực, sáu người liền lập tức chen chúc vào nhau.

Bọn họ rõ ràng đến từ cùng một bộ lạc, có những đặc điểm giống nhau, tỷ như da thịt trắng nõn, ánh mắt long lanh như nước, cùng với con ngươi mã nảo màu đỏ. Theo hiểu biết của Lý Mộ Tư, đây mới là tình huống bình thường của một bộ lạc. Như bộ lạc Mộ Sắc. . . . là rau trộn!

Lý Mộ Tư rất ưa thích thiếu niên tên Mễ Nhã kia, ai bảo cô xuyên đến đây lâu vậy rồi, mà chỉ mới gặp duy nhất một chàng trai thấp hơn cô thôi? Hơn nữa, thường thấy bắp thịt như thịt cá của đàn ông mạnh mẽ, thì đổi qua thưởng thức cháo trắng rau dưa cũng cực kỳ nuôi dạ dày mà!

"Mễ Nhã, ngươi nên ăn nhiều một chút, nếu không về sau lớn lên ta đây cá dáng vẻ, sẽ cực kỳ bi thương ." Thấy Mễ Nhã trước sau như một cau mày gặm hai cái thịt nướng thì để xuống, Lý Mộ Tư không nhịn được làm gương tốt khuyên đôi câu.

Bi thương, quá bi thương rồi ! Ở trong thế giới nặng miệng không có hạn cuối này, bạn sẽ không thể nào tìm được cái ngòi vừa cỡ, dù bạn đáng yêu hơn nữa cũng vô dụng.

Lý Mộ Tư thương hại nhìn cơ thể nhỏ của thiếu niên yếu ớt.

Người ở bộ lạc của Mễ Nhã của đối với Lý Mộ Tư coi như là được nhất, Lý Mộ Tư lén cho rằng sự thân thiện của cô có tác dụng, nhưng thực tế đối lập, cô không thể không thừa nhận, đó là bởi vì cô có vẻ yếu nhất, không có nguy hiểm nhất.

Nghe được lời Lý Mộ Tư nói, Mễ Nhã liền mím môi cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu, mái tóc xù mềm mại rũ xuống trán một cách tự nhiên, khéo léo quá phận: "Tôi không thích ăn thịt."

Mễ Lạp bên cạnh lập tức kéo hắn, Mễ Nhã liền ngậm miệng. Lý Mộ Tư kiềm lại sự tò mò của mình giả vờ không nhìn thấy.

Dù sao mấy giống cái họ Mễ này đều quái quái, cơ thể nhỏ của họ cũng không có cách nào tạo ra thương tổn cho bộ lạc, sau khi tiếp xúc mấy ngày cả Tát Tư cũng không quá quan tâm bọn họ làm cái khỉ gió gì, cô dĩ nhiên cũng không cần để tâm nhiều thế!

Lý Mộ Tư cười cười, kể lại sự thật: "Vậy cũng không có biện pháp, mùa mưa mà, có thể có thịt mới để ăn đã rất hiếm thấy. Huống chi, thứ chúng ta ăn. . . . là do các giống đực cố ý pha muối cho chúng ta. Cho nên, đừng lãng phí ý tốt của các giống đực, muối ở bộ lạc đã không còn nhiều lắm, vì mấy cậu gia nhập, có lẽ sẽ không đủ qua mùa mưa."

Một đám giống cái họ Mễ đều trầm mặc, Mễ Nhã tuổi quá nhỏ, trên mặt còn lộ ra vẻ hơi áy náy, một lát sau bắt đầu cầm miếng thịt có vẻ mềm, vừa nhìn là biết thịt ở cổ lên gặm.

Lý Mộ Tư cảm thấy, vẻ mặt này, phản ứng này, ừ, rất có ẩn tình!

Mấy con mồi các giống đực bắt về lần trước không có giết đi, có thể giữ thêm một đoạn thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này mới không thiếu hụt thức ăn, mặc dù có thêm mấy con giống cái.

Thức ăn mới là rất quan trọng, nhất là máu, bên trong có chứa muối. Nhưng núi Ba Sa Khắc lại là một tòa núi hoang, mưa to cọ rửa khiến mặt núi bị xói mòn bụi bậm lộ ra một tầng xanh lá nhạt, nhưng một chút thực vật này thật không đủ để nuôi con mồi, những con mồi sẽ gầy đi rất mau, không bảo tồn được bao lâu.

Lý Mộ Tư muốn giải quyết vấn đề này, nhưng trước mắt còn chưa có đầu mối.

Bộ lạc Mộ Sắc là một nồi thập cẩm, mọi người đều từ tùm lum chỗ hội tụ vào chung, cho dù là tộc trưởng Khải Tư Đặc cha của Ma Da cũng không mấy quen thuộc với mảnh đất này, huống chi còn không biết Khải Tư Đặc lọt vào nguy hiểm như thế nào, mà lại chưa trở về. Tự nhiên, các người thú trẻ tuổi thì càng không được người già chỉ đạo, không được chỉ dẫn kinh nghiệm như các bộ lạc tích lũy hơn mấy trăm ngàn năm.

Tất cả bọn họ đều phải cẩn thận vượt qua, cực kỳ gian khổ, thậm chí không biết bỏ ra bao nhiêu máu lệ. Lý Mộ Tư cảm thấy, đây cũng là lý do tại sao trong đám người thú đầu óc ngu si tứ chi phát triển lại xuất hiện cái tên phúc hắc như Ma Da.

Cuộc sống tựa như một cuộc cưỡng đoạt, Ma Da có lẽ chính là sản vật sau cuộc cưỡng đoạt đó.

Bên ngoài động đá lại vang lên âm thanh của người thú giống đực, bởi vì bọn Mễ Nhã không chịu ra ngoài động, bọn họ chỉ có thể lớn tiếng hát tình ca vào động của bọn Mễ Nhã, vừa hát vừa dậm chân, phát ra âm thanh thùng thùng, tựa như muốn mời.

Tình ca của bọn họ rất đơn giản, không có quá nhiều giai điệu biến hóa, nhưng trong tiếng ca lại không chút nào che giấu sự mời gọi. Bọn Mễ Nhã quả nhiên lại co lại thành một đống, ôm đầu gối phát run.

Lý Mộ Tư nhíu nhíu mày, trong lòng hơi không vui: dù các người thú hơi thẳng thắn, nhưng đều là mấy người vừa nhiệt tình vừa đáng yêu mà, sợ bọn họ như vậy, để các người thú biết sẽ rất đau lòng! Rõ ràng hưởng thụ sự bảo vệ của các người thú, ăn con mồi mà các người thú khổ cực bắt về, nhưng ngay cả nghĩa vụ của giống cái cũng không muốn gánh chịu, quá mức ích kỷ!

Phải biết, ích kỷ tuyệt đối là việc lớn nhất có thể khiến cho bộ lạc bị tan rã. Tựa như thị tộc xã hội thời cổ biến chuyển thành xã hội phong kiến, cũng là bởi vì xuất hiện sự chiếm đoạt riêng.

Nhìn thấy không? Cô thật ra rất có độ sâu, rất nghiêm túc.

Bọn họ rất bén nhạy nhận ra sự không vui của Lý Mộ Tư, một giống cái tên Mễ La cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lý Mộ Tư một cái, chậm rãi dịch ra từ một đám họ Mễ.

Hắn vừa lén nheo mắt nhìn sắc mặt của Lý Mộ Tư, vừa thận trọng vén rèm da thú ở cửa động lên, giống đực ngoài động không ngờ nhận được đáp lại, đồng loạt vui vẻ, wow, cái thứ dưới váy da thú đồng loạt đứng lên.

Mễ La hít một hơi khí lạnh, gạt rèm, dựa vào vách động bắt đầu hít sâu không ngừng.

==|||

Vạch đen trên đầu Lý Mộ Tư bụp rơi xuống, liền vén rèm lên mắng những người thú kia: "Mấy anh. . . . Mấy anh không phải đói khát thế chứ?"

Các người thú cười he he, không thèm để ý chút nào, trước mặt Lý Mộ Tư, bắt đầu hướng về phía bọn Mễ La trong động bắt đầu tuốt ống, có lá gan lớn còn ồn ào với Lý Mộ Tư: "Hé, Mộ Tư, chúng tôi dĩ nhiên đói khát, chúng tôi cũng không biện pháp giống Ma Da, có thể vui sướng làm giống cái đến mức đi bộ cũng. . . . he he . . . . ."

Mặt của Lý Mộ Tư tối đen, hất tay làm như muốn đi: khiến mấy tên ngu ngốc này chết đi! Mấy giống cái này rõ ràng nhát gan cực kỳ, theo phương pháp thô lỗ thẳng thắn của bọn họ, có thể theo đuổi được bà xã. . . . A không, là tiểu thụ, cô liền theo họ của họ!

Lý Mộ Tư mới vừa nhấc chân, váy liền bị người ta tháo xuống.

Mặt Lý Mộ Tư đỏ hết, che phía dưới hung tợn quay đầu lại, chỉ thấy một đám họ Mễ chui đầu ra rèm da thú, trong tay một người nắm một góc váy da thú của cô ngây ngốc nhìn cô. Một hồi lâu, Mễ La lá gan lớn nhất mới nức nở nói xin lỗi: "Thật thật thật. . . . Thật xin lỗi, tôi tôi tôi. . . . Chúng tôi không cố ý."

Ma Da nghe được âm thanh chạy tới trong nháy mắt hóa nửa thú, cái đuôi cuốn qua quấn lên hông của Lý Mộ Tư, ngăn trở tầm mắt rõ rành rành của người thú khác, móng tay sắc bén bắn vụt ra, lóe ánh lạnh, mắt vàng lạnh lẽo quét qua mấy người thú đang nhìn đến mắt sáng ngời: "Muốn chết phải không? Nhìn nữa sẽ thu công cụ gây án của mấy cậu!"

Các người thú cùng nhau che cái thứ to tỏa sáng đang bị Ma Da nhìn chăm chú. Lý Mộ Tư là: ". . . . . ."

Người này. . . . miệng nói đại nghĩa nghiêm nghị, cái đuôi thì sao? Cái đuôi quấn ở trên bắp đùi cô đang làm gì? Khốn kiếp!

Ma Da thổi thổi đầu ngón tay, cắt đứt một cọng lông không biết thuộc về ai, nhìn lướt qua bọn Mễ La, lạnh nhạt nói: "Quả thai đã nở hoa, mau chọn xong đi."

Mễ La cắn cắn môi, rốt cuộc chân tóc run rẩy, đứng ở trước mặt Ma Da—— không biết vì sao, bọn họ sợ Ma Da nhất, cảm thấy bị cặp mắt vàng lạnh lẽo kia nhìn chăm chú vào cả người liền cứng ngắc, tựa như. . . . Tựa như đối mặt thiên địch.

"Nhưng nhưng nhưng. . . . nhưng Mễ Nhã thật quá nhỏ, các anh. . . . . các anh không thể như vậy!" Hắn giống như dùng hết tất cả dũng khí, vừa nói xong câu này liền bò trở về trước mặt đồng bọn của hắn, lúc này mới có hơi sức nói một câu nữa: "Chúng tôi tình nguyện chết hết ở đây, cũng. . . . Cũng sẽ không để mấy anh động vào Mễ Nhã."

Theo lời của hắn, tất cả giống cái họ Mễ đều có vẻ mặt vừa sợ lại đại nghĩa nghiêm nghị ngăn ở cửa động, nhìn chăm chú vào giống đực ngoài động, tựa như. . . . Một đám hổ con lộ ra móng vuốt mềm nhũn.

Ma Da trợn mắt hốc mồm, phải nói, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm. Một hồi lâu, Ma Da mới bó tay quay đầu nhìn Lý Mộ Tư nói: "Thì ra là, thật sự có giống cái ngốc hơn cả em."

"Này!"

"Các cậu. . . . Tôi nói, chúng tôi bảo sẽ động vào hổ con chưa thành niên khi nào? Dù. . . ." Ma Da không còn hơi sức quét nhìn đám giống đực cũng đang nghệch ra duy trì dáng tuốt ống, vỗ trán, "Dù những người này hơi đói khát, nhưng không đến nỗi cầm thú vậy chứ? Các cậu thật sự cho rằng. . . . Hay là!" sắc mặt Ma Da đột nhiên thay đổi, "Các cậu thật sự đã gặp qua tình huống như thế? !" Gặp qua giống đực không bằng cầm thú?

Ma Da đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng: Đọa Lạc Giả! Chỉ còn lại suy nghĩ của dã thú, Đọa Lạc Giả chỉ biết là theo đuổi dục vọng!

Hắn nhìn Lý Mộ Tư cũng đang giương mắt nhìn hắn.

Người ở trong nước bên ngoài, sẽ không làm như vậy chứ?

Móng tay sắc bén của hắn cong cong, lại cong cong, cuối cùng vẫn thu về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK