• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là ông già thỏ, Mễ La rốt cuộc vẫn là người thú giống đực, hắn rất nhanh ngửi được cái mùi kỳ dị, mặt kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lý Mộ Tư. Nhưng sau một khắc, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, vì nghĩ tới mùi này có thể mang tới nguy hiểm.

Hắn bắt lấy cổ tay Lý Mộ Tư: "Chúng ta mau trở lại huyệt động đi!"

Đột nhiên nhớ tới hình dáng đáng thương leo lên leo xuống trên thạch bích cao chót vót của Lý Mộ Tư, Mễ La dậm chân một cái, quay người vượt qua ẵm Lý Mộ Tư bỏ chạy, cư nhiên có thể nhẹ nhàng nhảy trên ngọn dốc nghiêng 45 độ này, lại còn bước đi như bay.

Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, còn chưa hồi hồn từ cái ôm công chúa, chỉ cảm thấy có thứ ẩm ướt nhớp nhúa đang theo bắp đùi của cô chảy ra ngoài, bị động tác bế lên đột nhiên sửa lại phương hướng, lại. . . . Lại chảy trở về mông, sau đó treo và treo, hợp thành một vũng, cuối cùng. . . . . Cuối cùng có lẽ là chảy xuống theo lồng ngực hiện đầy dấu vết hồng hồng tím tím của Mễ La.

Dù là "bà dì" như Lý Mộ Tư, nghĩ đến tình cảnh này, gương mặt cũng không khỏi cháy sạch đỏ bừng, vội vàng đưa một tay che cái mông, rụt cổ híp mắt, chôn ở trong ngực thiếu niên đẹp trai giả bộ chim cút.

Trên bầu trời chợt vang lên một tiếng chim hót dài mà sắc bén, động tác chạy ra của Mễ La cứng đờ, thiếu chút nữa lảo đảo một cái. Hắn và Lý Mộ Tư đang kinh hoảng đồng thời nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một con ác điểu lông xám khổng lồ ré dài từ phía trên giương cánh mà đến, tiếng kêu này vừa mới vang lên, vĩ âm vẫn còn quanh quẩn ở không trung, bóng dáng màu xám khổng lồ đã gần đến ngay trước mắt.

"Là Tật Chuẩn! Còn là Đọa Lạc Giả. . . . . ." chân Mễ La bắt đầu run rẩy rồi.

Tộc thỏ bọn họ sợ nhất là ác điểu, đây là thiên địch, quả thật tựa như một cây búa to, gõ cho mắt hắn nổ đom đóm đầu choáng não đau, nếu như không phải hắn còn nhớ rõ trong ngực đang ôm Lý Mộ Tư, chỉ sợ đã lại ôm đầu ngồi chồm hổm trên đất phát run rồi.

Miệng huyệt động của bộ lạc Mộ Sắc vẫn luôn có người thú canh giữ, ngay từ lúc phát hiện địch liền làm ra báo động. Ma Da bị các người thú quấy rầy sắp nổi giận nghe được báo động thì phản ứng đầu tiên chính là tìm kiếm Lý Mộ Tư, phát hiện Lý Mộ Tư không có ở đây, trái tim hắn liền nhảy loạn thình thịch một hồi, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng hóa thành hình thú từ trong huyệt động bắn nhanh ra ngoài, còn nhảy ở giữa không trung, tầm mắt đảo qua, liền thấy được bóng dáng của Lý Mộ Tư, thậm chí thấy rõ ràng mấy vết máu loang lổ trên người cô, lập tức chạy nhanh đến.

Một màu đỏ y hệt đám lửa theo sát sau lưng hắn, cũng giương cánh đánh tới, hiển nhiên là Hoắc Khắc tộc chim duy nhất trong bộ lạc Mộ Sắc rồi.

Nhưng Tật Chuẩn, chính là một loại người thú có tốc độ nhanh nhất trong tộc chim. Mặc kệ là Hoắc Khắc hay là Ma Da, vẫn còn ở nửa đường, đã thấy được ánh mắt mãnh liệt của con Tật Chuẩn kia, cánh đột nhiên thu lại, rống lên một tiếng để thị uy, đã làm tốt tư thế bổ nhào xuống bắt.

Quả nhiên! Sau một khắc, bóng xám kia chỉ thoáng sửng sốt liền bổ nhào về phía hai người Mễ La!

"Rống ——"

Các người thú không ngừng lao ra huyệt động cùng nhau trợn tròn hai mắt, phát ra tiếng hô tuyệt vọng mà tức giận.

Mễ La nghe được âm thanh, đã không kịp quay đầu lại, khóe mắt liền quét qua cái bóng nhào xuống. Hắn bị sợ vô cùng, vào giờ khắc này ngược lại cứng rắn trấn định lại.

Hắn cũng không biết tại saomột khắc kia lá gan của mình lại lớn thế, có lẽ là do thiên tính của giống đực rốt cuộc chiến thắng sự nhát gan trời sinh của hắn, hắn ngượng ngùng nhếch môi cười với Lý Mộ Tư, thuận tay ném Lý Mộ Tư xuống dưới chân núi ——

Lý Mộ Tư chỉ kịp kêu lên một tiếng "Mễ La!" đã lăn bình bịch xuống sườn núi giống như trái hồ lô.

Lưng của cô bị một tảng đá lớn va vào một phát, một cơn đau nhức kịch liệt đánh tới, nửa đoạn âm thanh còn dư lại nhất thời cũng cắm ở trong cổ họng. Lý Mộ Tư đã không kịp lo lắng, chỉ phản ứng nhanh chóng cuộn người lại, ôm lấy đầu gối giống như đứa bé ở trong tử cung của người mẹ, đầu liều mạng vùi vào bụng, bảo vệ những chỗ hiểm yếu trên cơ thể, chỉ là sự hoảng sợ và lo lắng trong lòng vẫn trùng điệp không đi giống như vết máu rơi lại trên đường.

Ma Da vừa chạy như điên vừa nhìn Mễ La một cái, cả người đột nhiên nhào xuống dưới, tứ chi lập tức vững vàng chạm đất, hơi dùng sức, liền đạp cho đất đá lăn loạn, rốt cuộc cứng rắn thay đổi phương hướng, điên cuồng đuổi theo Lý Mộ Tư đang lăn bình bịch xuống núi.

Mễ La cảm thấy mình chưa từng dũng cảm và trấn định thế này, hắn vứt bỏ Lý Mộ Tư xong lập tức đè thấp thân thể, dồn sức cả người chờ đợi —— nếu như lúc này Lý Mộ Tư có cơ hội quan sát một lát, thì có thể phát hiện, động tác này quá tương tự với thỏ đạp ưng trong thế giới động vật.

Thỏ thật là động vật vô cùng nhỏ yếu, chim ưng trước giờ vốn là thiên địch của họ, nhưng nếu bạn thấy trên đường chim ưng săn thỏ, mà thỏ đột nhiên ngừng lại sau khi chạy như điên, ngàn vạn lần không được cho rằng nó đang nghển cổ đợi giết —— đây là một kích trước khi chết của con thỏ nhỏ yếu, dồn hết lực lượng chạy trốn vào hai đùi sau, đột nhiên đạp vào chim ưng đang bổ nhào xuống, sức lực mãnh liệt, ước chừng có thể đạp cho xương ngực chim ưng gãy lìa, chết đến mức không thể chết thêm. Con thỏ nhỏ yếu này lại có thể sống sót sau cuộc chiến sống chết.

Như vậy có thể thấy được, một yếu một mạnh đấu nhau, không tới cuối cùng, thật ra thì hoàn toàn không thể khẳng định rõ như bề ngoài.

Hiện tại Mễ La đang áp dụng chiêu này, một biện pháp khi không còn cách nào —— đánh nhau đến chết. Ai sinh ai chết, tự có trời định.

Dầu gì thân là người thú, cái nhìn của Mễ La tất nhiên không sai, con Tật Chuẩn kia đích xác là một con Đọa Lạc Giả, một con Đọa Lạc Giả đã hoàn toàn mất trí chỉ còn lại bản năng hung tàn độc ác.

Có lẽ do sự theo đuổi ăn sâu bén rễ của người thú đối với giống cái, Đọa Lạc Giả luôn không ngừng tập kích giống cái, nhưng bọn họ chỉ còn lại bản năng hung tàn độc ác, phàm là giống cái rơi vào tay Đọa Lạc Giả cuối cùng tất cả đều không ai sống sót, thậm chí có người chết mà tứ chi không trọn vẹn, mặt không còn nguyên.

Đây mới là nguyên nhân các bộ lạc căm hận Đọa Lạc Giả.

Con Tật Chuẩn này chính là bị mùi vị chợt nồng lên gấp mấy lần của Lý Mộ Tư hấp dẫn tới, thật may là, loài chim muốn tập kết xuống đất phải thu cánh bớt, hơn nữa do tốc độ cực nhanh, sau khi phát động tập kích, thì muốn chợt thay đổi phương hướng là rất khó, loài chim có tốc độ càng nhanh thì càng khó, cho nên, mặc dù Tật Chuẩn thấy Lý Mộ Tư lăn xuống núi, cũng chỉ có thể phát ra một tiếng hí không cam lòng, hung hăng, chộp tới Mễ La cho hả giận.

Mễ La chỉ phát hiện một cái bóng vô cùng nhanh chóng bao phủ tới, tim hắn lộp bộp, lập tức chợt co rụt vai lại, móng nhọn của Tật Chuẩn nhất thời xẹt qua bờ vai của hắn, để lại ba rãnh máu thật sâu.

Sống chết trước mắt, Mễ La lại không thấy đau, tinh thần của hắn đã hoàn toàn tập trung vào hai chân của mình, trong khoảnh khắc Tật Chuẩn bổ nhào xuống, tay hắn đột nhiên khẽ chống trên mặt đất, hai chân đạp thật cao về phía sau, chỉ nghe một tiếng bốp, Tật Chuẩn phát ra một tiếng gào thét cực kỳ thống khổ, thân thể to lớn đã ngã qua bên cạnh.

Một tàn ảnh màu gỉ sét xẹt qua mang theo tiếng gió bén nhọn, cả người Mễ La như nhũn ra té xuống đất, vội vã ngẩng đầu nhìn chân của mình, chỉ thấy cái đuôi bò cạp thật dài sáng bóng như kim loại hung hăng ghim vào đầu Tật Chuẩn, sau đó cực kỳ tức giận xé ra sau, bóng xám khổng lồ của Tật Chuẩn liền bị quẳng mạnh lên trên mặt đất, óc văng khắp nơi.

Cả người Mễ La đột nhiên rét run, không tự chủ được co rút thành một cục, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Ốc Mỗ mặt mày méo mó đi từng bước từng bước về phía hắn, cái đuôi bò cạp thật dài, màu gỉ sét không ngừng lắc lư sau lưng hắn, máu và thịt vụn của Tật Chuẩn dính ở trên bị vẩy khắp nơi. Cuối đuôi bò cạp của hắn còn lấp lánh ánh lạnh, phía trên còn dính một giọt nọc độc, kinh khủng như mặt của Ốc Mỗ.

"Cậu lừa tôi! Cậu cư nhiên gạt tôi!" Ốc Mỗ nhảy đến trước mặt hắn, cơ hồ dẫm lên đầu của hắn, cúi người rống giận với hắn, hàm răng sắc bén trong miệng thiếu chút nữa đụng phải mặt của hắn.

Ốc Mỗ tức giận nhấc lên Mễ La lúc nãy còn dũng cảm mà giờ đang cuộn người run rẩy, nhấc tới trước mắt, trong hai mắt cơ hồ phun ra lửa. Vô cùng tức giận, hắn đã không bảo trì được hình người, hóa nửa thú thì cái đuôi bò cạp dài chừng bốn năm mét sau lưng liền điên cuồng múa may, vỗ bành bạch vào trên đất, đập mấy tảng đá nát bấy, lăn lộc cộc xuống chân núi.

Lý Mộ Tư lăn đến đầu choáng não đau, tốc độ càng ngày càng nhanh, trên người cũng càng ngày càng bị thương nhiều hơn, thật may là còn nhớ bảo vệ đầu. Nhưng cái tư thế này của cô mặc dù an toàn, nhưng lại khiến cô cuộn thành hình cầu, càng lăn càng nhanh.

Cô vốn bị Mễ La đẩy một cái xuống chân núi, nên nhanh hơn động tác Ma Da xoay mình, thêm với Ma Da vốn cách cô khá xa, lại còn xoay chuyển giữa đường, nên cô vừa tăng tốc lên, Ma Da mặc dù càng đuổi càng gần, nhưng vẫn không đuổi kịp.

Mắt thấy Lý Mộ Tư sắp rơi vào trong nước, nghĩ đến vô số cá ăn thịt chỉ cần đuổi theo cô là có thể ăn cô sạch sẽ, trong con mắt màu vàng óng của Ma Da nháy mắt tràn đầy máu, biến thành hoàn toàn đỏ ngầu.

Lý Mộ Tư hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề cá ăn thịt, cho đến khi rào một tiếng rơi vào trong nước, cái đầu bị rơi hỗn loạn mới hơi tỉnh táo một chút.

Cô rơi lệ đầy mặt nghĩ thầm: sao từ khi mình xuyên qua cứ mãi xung khắc với nước thế!

Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mình bởi vì xung lượng mà chìm xuống khoảng 20m, liền không dám khinh thường, lập tức giản ra tay chân chuẩn bị bơi lên trên. Không ngờ mới vừa quẫy hai cái, cây cỏ nước bị cô đạp trúng kia dạt ra, liền thấy cá ăn thịt thành quần kết đội lộ ra hàm răng dữ tợn bơi về phía cô như ong vỡ tổ, trong nháy mắt bên tai cơ hồ vang đầy mấy âm thanh kẹp lại cạch cạch cạch cạch.

Lòng của Lý Mộ Tư liền lạnh đi, hàm răng không ngừng run lên.

Luân lạc đến thế giới lạ này hơn một tháng, lần đầu tiên cô bị sợ hãi vô ngần bao phủ, cả từng dòng kinh nguyệt lan tỏa trong nước cũng không có chú ý đến, cơ hồ là đang chờ chết.

Nhưng, chỉ trong nháy mắt, trong lòng của cô lại toát ra dũng khí vô biên: không được! Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết! Anh ấy. . . Sẽ đến cứu mình!

Cô đọc hai lần ở trong lòng, lập tức liền tràn đầy lực lượng. Mắt thấy từng nhóm cá ăn thịt tràn đầy nhào tới như núi Thái Sơn đè xuống, cô cũng không dám nổi lên nữa, hai chân đạp một cái, nín thở một cái liền quay người lẻn xuống nước sâu.

Trong lúc quay người lại, cô nghe được một thanh âm nhảy tõm vào nước ở sau lưng, khóe miệng lập tức nhếch lên —— cô biết! Cô biết! Anh ấy. . . . Nhất định sẽ tới!

Lý Mộ Tư là cao thủ nghiệp dư lặn nước, nhưng vô luận như thế nào, cô vẫn là loài sống trên đất bằng, tuyệt đối không thể nào nhanh bằng cá ăn thịt.

Cô mới vừa lặn chỉ vài mét, trên đùi luền chợt đau nhói, đã bị một con cá ăn thịt cắn một cái, xé đi miếng thịt to.

Nước mắt của Lý Mộ Tư toát ra, nhưng vẫn cắn răng, đột nhiên cong chân lại, thân thể lập tức cực kỳ linh xảo thay đổi phương hướng, khó khăn tránh thoát lần tập kích thứ hai của đám cá ăn thịt hung mãnh. Nhưng, chỉ nháy mắt, cá ăn thịt từ bốn phương tám hướng cũng đã vây quanh cô.

Xong rồi. . . . . .

Trong lòng Lý Mộ Tư đột nhiên toát ra ý nghĩ này, nhưng không biết vì sao, cô không hề sợ hãi.

Trong chớp nhoáng này cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới người mẹ mỹ nhân quanh năm suốt tháng đều không muốn ở nhà của mình, nhớ tới cô từ nhỏ đến lớn thường đi theo mẹ mỹ nhân chụp phong cảnh các nơi trên thế giới, nhưng nghĩ đến nhiều hơn, lại là hơn một tháng ngắn ngủn khi đi tới nơi này cái thế giới.

Có Lạc Nhĩ sáng sủa, có Tát Tư giống anh hai, có có các người thú thô lỗ lại thẳng thắn, còn có. . . . Còn có Ma Da luôn thích nghiêm mặt lại dịu dàng săn sóc. . . .

Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng kỳ thật cũng chỉ là chốc lát.

Khi cô không cách nào phản kháng chỉ có thể đợi bị một đám cá ăn thịt xé xác ăn, thì âm thanh nước chảy sau lưng chợt khác thường, Lý Mộ Tư không kịp quay đầu nhìn lại, liền bị một thứ mềm mại nhớp nhúa bao vây trên dưới cả người cô.

Lý Mộ Tư ngây người chốc lát, đột nhiên nhận ra. . . Là hắn! Là con bạch tuộc! Chính là người thú đó!

Phần lưng Bảo La màu đen, nhìn từ trên xuống dưới chính là màu sắc tự vệ thiên nhiên, nhưng bụng của hắn lại là màu gần như trong suốt.

Lý Mộ Tư bị hắn vô số chi thịt bao vây ở trong, còn có thể xuyên thấu qua màu thịt gần trong suốt mơ mơ hồ hồ thấy bên ngoài, thấy những con cá miệng to như chậu máu lao tới cắn cô đang cắn cạch cạch vào những cái chi to lớn của bạch tuộc, mà cô. . . . thì không bị thương chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK