• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rõ ràng là tự mẹ không mặc quần áo, ba trách con làm gì chứ."

"Ừ, là lỗi của ba mẹ, Ly Yên muốn đi gặp em gái không?"

"Dạ được, dạ được, con thích em gái nhất."

Tiểu cô nương nói xong lập tức nhanh như chớp đã biến mất tại cửa phòng khách, Duẫn Vị hơi lo rằng con bé hấp tấp sẽ làm Tiêu Bạch thức giấc, nhưng Hàn Tiêu lại nói sẽ không đâu, Ly Yên biết chừng mực.

Hàn công tử đã từng hào hoa phong nhã, trăm ngàn đóa hoa cũng không khiến anh vấn vươn kia dường như đã biến mất, hai mắt sưng đỏ vừa nhìn đã biết là kết quả việc thức đêm lâu ngày, nghĩ đến một đấng mày râu như anh mang theo đứa bé nhỏ như vậy, trong nhà không náo loạn mới là lạ, hơn nữa với tính cách của anh, hai ông bà Hàn chắc chắn chưa biết chuyện này.

"Nói nghe một chút đi, làm sao mà ra cớ sự này, đây không phải là tác phong của Hàn tiên sinh anh."

Hàn Tiêu mệt mỏi tựa vào ghế sa lon, tay phải khoác lên trán, thật lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng, "Bị người phụ nữ kia lừa, lần trước tôi đi Hongkong cũng là vì nghe người ta nói cô ta sinh đứa bé, muốn đi xác nhận thử, cô ta không những trốn tôi, nửa tháng trước còn dẫn đứa bé đi Mĩ, sau đó biến mất dạng, tôi tìm mãi không thấy."

"Vậy anh không đi Hongkong tới nội địa làm gì?"

"Nghe nói cô ta tới thành phố A, cô biết đạo diễn Mộ Hoa không? Nghe nói là một đạo diễn người Hoa sức ảnh hưởng rất lớn, cô ta là diễn viên phụ trong bộ phim tiếp theo của ông ta."

Mộ Hoa? Duẫn Vị không biết là nghiệt duyên hay là gì nữa, cho nên mới lại tiếp tục dính dáng đến ông ta, chẳng lẽ là mẹ trên trời linh thiêng đang thúc giục cô báo thù?

"Tối hôm qua gặp mặt qua một lần, tác phẩm mới của ông ta ngược lại chưa từng nghe nói đến, kịch bản lần này của ông ta chính là cái mà tôi bán cho tập đoàn Trì Vũ, đoán chừng cô phải gặp người đã đợi một thời gian rồi."

Hai người vừa mới nói mấy câu, tiếng cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên, Thân Kính đã mặc quần áo đang đến gần, nhẹ vén tóc sau tai, mỉm cười chào hỏi với Hàn Tiêu, không hề nhìn ra vẻ lúng túng khi nãy.

"Tại sao trở về rồi? Tiểu thư Duẫn cũng ở đây."

Duẫn Vị gật đầu xem như chào hỏi, cho tới nay cô vẫn luôn xem Thân Kính như tình địch, mặc dù sự thật chứng minh rằng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của cô thật, nhưng cô vẫn không thể nào thân thiết với Thân Kính được, có thể nguyên nhân là vì cô ta là người của Hàn Địch.

"Nghỉ phép, chị tìm người thu dọn lại phòng của em một chút, có thể em sẽ ở chỗ này một khoảng thời gian, tốt nhất là tìm cho em một bảo mẫu đáng tin cậy."

Tuổi Hàn Tiêu và Thân Kính gần bằng nhau, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tuy rằng bây giờ cô ấy là chị dâu anh, anh vẫn quen cách nói chuyện không phân lớn nhỏ với cô như vậy. Thân Kính cũng không để ý, gật đầu tỏ vẻ sẽ làm tốt.

Ba người trò chuyện câu được câu không sau đó liền quay sang thảo luận vấn đề cá nhân của Hàn Tiêu, không biết từ lúc nào Hàn Địch cũng xuất hiện tại phòng khách, bộ dạng mới vừa tắm xong, ngồi bên cạnh Thân Kính, cánh tay khoác lên ghê salon sau lưng cô ấy, chăm chú nghe cô ấy nói chuyện, không hề có bộ dạng ma quỷ xấu xa như đối với cô trước kia, có vẻ thuần lương vô hại cực kỳ.

"Nhìn cậu không có tiền đồ như vậy, nếu không anh giúp cậu giải quyết?"

Hàn Địch giống như không hài lòng với năng lực ứng phó của Hàn Tiêu với mấy loại scandal này, thậm chí có chút ghét bỏ, anh ta mới vừa nói xong đã bị Thân Kính sâu xa liếc, "Đây là lúc anh khoe khoang kinh nghiệm của anh à?"

"Kinh nghiệm? Loại chuyện này không cần kinh nghiệm, mọi người nói chuyện đi, tôi đi làm bữa sáng."

Duẫn Vị giật mình nhìn người đàn ông chạy trối chết đang bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên cảm thấy kính nể Thân Kính, quá khí phách, một câu nói nhẹ bâng thôi cũng khiến ác ma danh xưng là Hàn Địch nộp vũ khí đầu hàng, quả nhiên là nữ trung hào kiệt!

Có thể mỗi người đều có một người đã được sắp đặt trong đời, mặc kệ là người đứng cao cỡ nào, chắc chắn sẽ có người dốc toàn lực chỉ để được sánh vai cùng bạn, hoặc là buông bỏ tất cả tự ái và kiêu ngạo, cúi đầu vì bạn!

Ba người đang sôi nổi nói xấu Hàn Địch, đột nhiên trong khách phòng truyền ra một tiếng thét kinh hãi, Hàn Ly Yên khóc chạy đến đứngtại cửa phòng, cánh tay úc núc liên tục chỉ vào phía trong.

Hàn Tiêu chợt biến sắc, lập tức chạy vọt vào phòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK