Lâm An Bắc dẫn Doãn Vị đến gần, Mộ Hoa nhìn thấy hai người đầu tiên, vội vàng đứng lên chào hỏi, chìa tay muốn bắt tay với Lâm An Bắc, thái độ thân thiết nhún nhường, giống như hai người là bạn thân quen biết nhiều năm:“An Bắc tới rồi, tác giả Doãn cũng đến đây sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm An Bắc gật đầu một cái, ôm nhẹ Doãn Vị vẫn còn đang hoảng sợ trực tiếp đi qua ông ta, cũng không thèm nhìn tới cánh tay phải đang chìa ra, Quý Minh Vũ liếc nhìn hai người, đôi mắt đỏ gay, cả người run rẩy, xem ra tình trạng không tốt.
“Thế nào rồi?”
“Không biết, vừa mới bị đưa vào.” Giọng nói Quý Minh Vũ như trải qua tang thương khàn đục khó nghe, liếc nhìn Doãn Vị ngồi ở bên cạnh thất lạc hồn phách giống mình, lên tiếng gọi cô: “Tiểu Vị?”
Doãn Vị ngỡ ngàng quay đầu nhìn Quý Minh Vũ, mắt không có tiêu cự nhìn về phía anh giống như người xa lạ, không biết có đang nhìn anh hay không. Trong lòng Quý Minh Vũ rất khó chịu, thấy dáng vẻ Doãn Vị khác thường như vậy, làm anh nghĩ tới việc đã từng bỏ lỡ đứa bé kia, chắc hẳn trong lòng Doãn Vị cũng không chịu nổi.
“Tiểu Vị, em có thể giúp anh đưa mẹ về trước được không, Tiểu Ngôn sẽ không sao đâu, em đừng quá lo lắng.”
“Được.”
Doãn Vị sững sờ đứng dậy, cứng nhắc đi đến bên cạnh đỡ bà Quý đau khổ thương tâm đứng dậy, Lâm An Bắc vỗ vỗ bả vai Quý Minh Vũ, dìu bà lão đi trước. Mộ Hoa vốn định nói gì đó với Lâm An Bắc, nhưng khi thấy bầu không khí đóng băng, cuối cùng ngượng ngùng không mở miệng, quay trở về chỗ ngồi.
Đến nhà họ Quý, Doãn Vị ngơ ngác tìm chìa khoá mở cửa giấu phía dưới chậu hoa, lấy nước cho bà Quý uống thuốc nhưng không nói một câu nào, cũng không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
Đến khi Lâm An Bắc quay lại bệnh viện Trần Cẩn Ngôn đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, bác sĩ đang nói chuyện với Quý Minh Vũ, Mộ Hoa đã không còn ở đây.
“Phụ nữ có thai thân thể quá yếu mới có thể xảy ra đẻ non, cho dù ăn xong rồi ói cũng phải ăn tiếp, còn nữa nhất định phải nghe theo cô ấy, giữ vững tâm tình vui vẻ, nếu chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai, đừng nói đứa bé, ngay cả mẹ cũng nguy hiểm”
Quý Minh Vũ tự trách đứng nghe bác sĩ dặn dò, nghiêm túc gật đầu đồng ý, bác sĩ đi rồi, cả người anh xụi lơ dựa vào tường ngoài phòng bệnh nhìn hướng về hành lang dài.
Lâm An Bắc đến gần ngồi xuống bên cạnh, đưa cà phê nóng trong tay cho anh, mình thì cầm lon trong tay uống một ngụm lớn ấm người, ngẩng đầu lên nhìn hành lang bệnh viện sáng ánh đèn không hiểu rõ lắm, nghi ngờ mình không phải là sai rồi chứ.
Quý Minh Vũ không mở nắp lon cà phê, chỉ cầm sưởi ấm đôi tay, nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh: “Ngại quá làm phiền hai người phải chạy tới đây, tiểu Vị đâu?”
“Tôi để bác sĩ tiêm cho cô ấy một mũi, bây giờ đã ngủ thiếp đi.”
“Cô ấy cảm xúc không ổn định, anh chú ý một chút, chiều nay để cho cô ấy tới bệnh viện, nói Tiểu Ngôn cùng bé cưng đang nghỉ ngơi, cô ấy sẽ nghe.”
Lâm An Bắc lúc đầu không thích Trần Cẩn Ngôn, không thích Doãn Vị thân mật với cô ta, không thích tác phong làm việc, không thích tính khí ngang ngược, dù sao luôn có thể tìm được rất nhiều lý do không muốn gặp cô ta, nhưng lúc này nhìn cô nằm trong phòng bệnh tái nhợt không còn sức sống, vậy mà anh lại có cảm giác mình thật là ngây thơ, còn kém hơn một người phụ nữ rộng rãi.
“Cô ấy tối nay mơ thấy ác mộng, trong miệng luôn kêu đứa bé, tỉnh lại dù chết cũng phải gọi điện thoại cho mọi người.” Bây giờ Lâm An Bắc nhờ tới tình trạng như sắp phát điên của Doãn Vị, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, anh cũng không biết giấc mơ kì lạ của cô ấy nói lên điều gì, chỉ là cảm thấy không hiểu nếu như Trần Cẩn Ngôn có xảy ra chuyện gì, giữa bọn họ có thể cũng xong rồi.
Anh không thích cảm giác như vậy, cảm giác đưa hạnh phúc buộc lên chỗ cao nhất, vì tình cảnh của người khác lên xuống thất thường mà trở nên lo lắng, anh thật sự rất chán ghét, cho nên phải nhổ cỏ tận gốc!
“Hai năm trước chúng tôi có một một đứa bé, nhưng lúc đó cũng không có kinh nghiệm, cảm thấy không thoải mái nên đến bệnh viện kiểm tra mới biết. Cô ấy lúc mới sinh đã trải qua một con bệnh nặng, thân thể trước giờ vẫn rất yếu, bác sĩ yêu cầu nằm trên giường nghỉ ngơi. Đêm hôm đó lại nhận được điện thoại gọi tới từ nước Mĩ, tiểu Vị ở đầu dây bên kia khóc suốt, cô ấy rất lo lắng, an ủi thế nào cũng vô dụng, lúc ấy đã là ba giờ sáng, cô ấy kiên quyết đòi đến sân bay, tôi không cho đi, kết quả sáng sớm ngày hôm sau nhân lúc tôi đi tìm bác sĩ cô ấy tự mình đi đến sân bay.”
“Đứa bé không có giữ được, chúng tôi vì thế mà tranh cãi ầm ĩ một trận, còn cách xa nhau một thời gian.”
Lâm An Bắc nghe xong thì cau mày, anh cho là Trần Cẩn Ngôn và Doãn Vị chỉ là trên mức công việc, quan hệ bạn bè bình thường mà thôi, đối xử với cô tốt như vậy cũng chỉ là cảm giác áy náy, lại không nghĩ rằng Trần Cẩn Ngôn vì cô bỏ ra nhiều như vậy, hoàn toàn vượt qua suy đoán của anh.
“Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Hai năm trước từ bên trong Trì Vũ truyền tin đồn cậu sắp kết hôn, bị giới truyền thông trắng trợn đưa tin rất nhiều lần, tiểu Vị cũng nghe được tin tức.”
Hai tay Lâm An Bắc nắm chặt lại, không ngờ lại đúng là sự kiện đen đủi đó. Lúc ấy anh cũng nghĩ đến Doãn vị sẽ thấy, nhưng cho tới bây giờ luôn nghĩ rằng cô sẽ không quan tâm, bởi vì từ đầu chí cuối anh cũng không nhận được bất cứ tin tức gì của cô, mã số địa chỉ hòm thư chưa từng đổi, cô muốn tìm anh rất đơn giản.
“Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ không quan tâm.” Lâm An Bắc không biết nói gì, một câu thật xin lỗi thiếu sức sống là câu nói duy nhất anh có thể nói lúc này, anh không nói ra miệng được những lời tốt đẹp. Anh rất thích trẻ con, nhưng lại hại chết một sinh mạng vô tội.
“Chuyện này không liên quan tới hai người, là giữa chúng tôi có vấn đề khúc mắc, tôi không hiểu tại sao cô ấy lại chấp nhất như vậy, cô ấy cũng chán ghét tôi can thiệp quá nhiều. Tiểu Vị đối với chuyện này luôn tự trách mình, khoảng thời gian ấy nó không có lấy một ngày ngủ an ổn, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, sau đó phải đi khám bác sĩ tâm lý.”
“Bác sĩ tâm lý?”
“Đúng vậy, chỉ là một năm trôi qua rồi, trong lòng nó vẫn không chịu gỡ bỏ chuyện ấy, chỉ cần một chút xíu vấn đề liên quan tới đứa bé, nó đều tự trách ôm hết vào người mình, nói thế nào cũng vô dụng.”
Lâm An Bắc cho tới bây giờ chưa bao giờ biết những chuyện trước kia của Doãn Vị, anh đã từng phản xạ có điều kiện che giấu cô hết tất cả tin tức, chưa từng đứng ở góc độ của cô mà hỏi, như tại sao cô lại rời đi, tại sao lại mang theo năm trăm vạn.
“Tiểu Vị vẫn không biết quan hệ giữa tiểu Ngôn và bà ấy, tối hôm qua là Mộ Hoa tìm tới cửa, muốn cô ấy khuyên mẹ tôi để ông ta xuất cảnh đóng phim, thì bị từ chối, hai người ở thư phòng tranh cãi ầm ĩ, vừa đúng lúc tôi ra ngoài, mẹ tôi cũng bị làm cho sợ hãi, gọi điện thoại cho tôi liên tục khóc.”
Tối hôm qua Quý Minh Vũ ra ngoài phái người đi tìm bọn họ, cuối cùng vẫn phải tìm tới Lâm An Chính.
“Mẹ vợ tôi không biết đến sự tồn tại của tiểu Vị, bà ấy định về nước thăm chúng tôi, lại bị Tiểu Ngôn từ chối sợ tiểu Vị tạm thời không tiếp nhận nổi.”
“Ban đầu Mộ Hoa cũng không thừa nhận Doãn Vị là con gái của ông ta, năm đó là mẹ của Doãn Vị giúp sự nghiệp ông ta tăng tiến nhanh, mà hình như ông ta vẫn cho rằng nguyên nhân là nhà họ Trần giúp.”
Nhìn Quý Minh Vũ nghi ngờ cau mày, Lâm An Bắc cũng không giải thích, thật ra thì đối với Mộ Hoa, anh không có để ở trong lòng, cho dù ban đầu đánh cược với Doãn Vị huỷ hoại ông ta để kết hôn, anh cũng chưa từng chú ý đến ông ta, chỉ là bây giờ cảm thấy, có vài người trời sinh thiếu dạy dỗ.
“Bác gái vẫn nên tới đây chăm sóc hai người thì tốt hơn, bà xã tôi tự tôi sẽ chăm sóc, hai người không cần quan tâm, về phần Mộ Hoa, cũng không cần cố kỵ cái gì phải không?”
Đôi mắt Quý Minh Vũ nguy hiểm nheo lại, ngón tay miết thành lon nước bóng loáng, đây cũng là vấn đề anh băn khoăn, dù sao cũng là huyết nhục tình thân, nhưng bây giờ xem ra, cũng không thiết phải cố kỵ gì nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau Doãn Vị tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong nhà, nhìn cách bài trí quen thuộc, đầu óc nửa ngày không theo kịp, ngày hôm qua giống như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nhưng trong đầu một chút trí nhớ cũng không có.
Từ phòng tắm đi ra, Lâm An Bắc lau tóc vẫn còn ẩm ướt, nhìn thấy cô vợ của mình đang ngồi trên giường, dáng vẻ ôm chăn trầm ngâm suy nghĩ. Vắt khăn lông lên trên vai, tóc trên trán ẩm ướt dán chặt, xấu bụng lấy khăn tắm trực tiếp trùm lên đầu cô.
“Á, anh làm gì vậy?”
Doãn Vị bị anh ép tới không thở nổi, cố tình hết lần này đến lần khác tay của anh làm loạn không ngừng mò vào bên trong áo ngủ của cô.
Trên da thịt mềm mại còn lưu lại nhiệt độ trong chăn, bị bàn tay lạnh như băng của anh đụng vào, Doãn Vị lập tức rùng mình một cái, Lâm An Bắc một chút cũng không cho cô cơ hội phân tâm, bàn tay trực tiếp đặt lên bầu ngực, kỹ xảo thuần thục bắt đầu bao phủ xoa nhẹ.
Doãn Vị hiểu được buổi sáng đàn ông rất dễ dàng động tình, nhưng trong đầu rõ ràng cần nhớ tới chuyện lớn gì đó rất quan trọng, Lâm An Bắc thấy cô hơi nhíu chân mày, định lên tiếng từ chối, quyết đoán lấy môi hôn, để cho cô không phát ra được tiếng nào.
Chăn mền trên người vì động tác của bọn họ mà từ từ rơi xuống, da thịt trắng muốt phơi bày ra bên ngoài trời thu lạnh đầy gió rét, khiến Doãn Vị phản xạ có điều kiện rúc vào trong ngực Lâm An Bắc.
Khóe miệng Lâm An Bắc càng tăng nụ cười, một tay kéo □ khăn tắm quấn quanh, kéo chăn đắp lên hai người.
Doãn Vị có thể trực tiếp cảm nhận được vật nóng rực cứng rắn chống đỡ bên hông mình, co rúm lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám trợn to đôi mắt nhìn Lâm An Bắc không lên tiếng chống lại.
“Sinh mạng quyết định là ở vận động, đừng trừng anh...anh sẽ không nhịn được.”
Không trừng chẳng lẽ anh có thể nhịn được? Doãn Vị rất muốn hỏi, cánh tay từ giữa eo hai người rút ra, không thể tránh khỏi đụng phải vật đang dâng trào của đối phương, Lâm An Bắc phát ra tiếng than nhẹ khó nhịn, dùng lực mạnh hơn giữ hai bờ vai của cô.
Hai tay Doãn Vị bị anh đẩy đến thắt lưng, làm thế nào cũng không thể di chuyển được, trong miệng đầu lưỡi bị anh khuấy động, cả cái lưỡi cũng cảm thấy tê dại, hai người ma sát không ngừng mà trở nên kịch liệt, nhiệt độ tăng cao, khiến trong đầu Doãn Vị như tia lửa chớp lên thoáng hiện qua, lại bị Lâm An Bắc đột nhiên tiến vào mà nhớ ra.