• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụp phụp, phụp phụp…” Trong căn phòng lạnh lẽo tới cực điểm không ngừng vang lên những âm thanh *** mỹ của cơ thể va vào nhau.

Cổ tay người dưới thân đang bị một sợi dây lưng cột chặt, hai mắt cũng bị một miếng vải đen che lại, khiến cho nhìn không rõ vẻ mặt lúc này như thế nào… Đôi môi trắng bệch hơi hé mở không ngăn nổi một đạo ngân tơ chảy ra, thân thể mặc cho đối phương tùy ý đong đưa, hạ thân lại càng là một mảnh hỗn độn, nơi gần bắp đùi đầy những vết xanh xanh tím tím cùng những tia bầm đỏ, thiết bổng to lớn nóng như lửa tại hạ thân hắn tùy tiện ra vào, nhưng kỳ quái chính là hắn không hề phát ra bất cứ một âm thanh nào cả.

Ngược lại, người đang rong ruổi trên kia mang một vẻ hưng phấn đến tột cùng, khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở dồn dập, không phân biệt nặng nhẹ mà luật động di chuyển, mồ hôi đầy trên đầu nương theo từng đường nét của gương mặt mà rơi từng giọt từng giọt xuống tấm đệm giường…

“Ha… Tuyệt quá… Ảnh nhi… Đồ vật kia trong cơ thể ngươi… ư… càng ngày càng tiến vào sâu này… Thật đúng là chặt quá!” Miệng phun ra những lời thô tục, cốt yếu muốn khơi mào phản ứng của Si Ảnh, nhưng dường như cũng không có bao nhiêu hữu dụng.

Si Ảnh vẫn giang rộng hai chân như trước, giống như để mặc cho người ta ai cần cứ lấy, nhìn không ra đến tột cùng là đang khó chịu hay là đang khát vọng.

“Đừng…” Khi kịch liệt va chạm trôi qua, Tần Viễn liền động thân một cái, khiến cho đồ vật kia tiến vào sâu hơn, còn bản thân y cũng đã phóng xuất ra dịch thể ở trong người Si Ảnh.

“Hô!” Cao trào trôi qua, Tần Viễn liền trực tiếp ghé vào người Si Ảnh thở dốc.

Cảm nhận được một cỗ chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể, Si Ảnh biết vừa chấm dứt một giai đoạn, dù vậy, hắn cũng không thay đổi tư thế của mình.

Hai chân không khép lại, một dòng uế vật chậm rãi chảy ra, xen lẫn giữa màu trắng đục là màu đỏ của máu, dính dấp đầy từ bụng tới đùi, hình ảnh *** mỹ đến nhường ấy khiến cho người ta chỉ nhìn qua thôi cũng đủ dục hỏa thiêu người!

Tần Viễn ghé vào tai Si Ảnh, ngân nga mở miệng hỏi: “Ảnh nhi, từ bỏ rồi sao?”

“Ô… Không… Không biết…” Thanh âm hắn đã không còn chút khí lực nào, quả thật tựa như một người đã chết.

“Vẫn còn chưa từ bỏ sao… Thật là cố chấp!” Tần Viễn không thể kìm nén mà khẽ thở dài một tiếng, “Ai… Ta vốn cũng không muốn dùng chiêu này, nhưng ngươi lại ương ngạnh như vậy… ta cũng không nỡ làm cho ngươi thất vọng a…”

Si Ảnh không trả lời, cũng không phản kháng, bởi vì vô luận hắn có làm gì, cũng chỉ là phí công!

Tần Viễn rút ra một con dao, sau đó bước tới gần cơ thể hắn, lưỡi dao lạnh như băng khẽ áp lên nơi vết sẹo quen thuộc.

Cảm thấy địa phương kia bị đụng vào, thân thể Si Ảnh thoáng rùng mình, những ngón tay mảnh dẻ bấu chặt lấy tấm chăn dưới thân, chờ đợi những điều sắp tới…

“Ủa? Sao ngươi không kêu to lên? Ta nhớ trước đây ngươi luôn rất ghét người khác chạm vào… vết sẹo này cơ mà…” Con dao nhỏ miết lên xuống xung quanh vết sẹo, bên tai không ngừng vang lên những lời thì thầm của Tần Viễn.

“…!” Tần Viễn hài lòng nhìn thấy thân thể Si Ảnh khẽ run lên, địa phương này quả nhiên là tử huyệt của hắn!

“Triển huynh từng nói với ta, y muốn tìm một nam kỹ mà trên người, ở nơi này… ” Hắn dùng ngón tay khẽ vuốt vết sẹo, “có một ấn ký… Người kia… là ngươi sao?”

Hắn biết rồi?! Si Ảnh lại càng hoảng sợ… Không, hẳn là sẽ không đâu, hắn chỉ nói bừa thế mà thôi!

“Không biết… A A A A!” Chữ “không” vừa thốt ra, Tần Viễn đã một đao cắt vào da thịt nơi vết sẹo trên người Si Ảnh.

Máu tươi cuồn cuộn chảy ra, Si Ảnh ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, toàn thân đều cảm nhận được cơn đau đớn vô cùng thống khổ!

“Vốn bị thương lại bị đả thương thêm, hẳn là rất đau đúng không?” Tần Viễn dường như đã hoàn toàn mất hết nhân tính, chầm chậm đưa lưỡi dao lên miệng khẽ liếm mút, “Máu của ngươi rất ngọt, nhưng cũng chỉ có thế… Thật đáng tiếc, ta vốn định thu nhận ngươi, nhưng ngươi lại không biết sống chết mà phản bội ta!”

“Ta… không… A a a a a!” Ngay cả cơ hội phản bác, Tần Viễn cũng không cho hắn. Y từ đống đồ bên cạnh nhặt lên thứ gì đó, đem chúng đạp nát rồi xát lên miệng vết thương.

“Hô… Cái… gì…” Hô hấp Si Ảnh càng thêm dồn dập, chỉ có thể đứt quãng hỏi.

“Cái gì à?” Tần Viễn cười ngọt ngào, “Đây chính là thứ mà tên Vương gia kia muốn tìm đó… Ảnh nhi không biết là gì sao?”

Là muối ư?! Không, phải nói là muối kết trong băng mới đúng, như vậy nơi này chính là… Tại sao hắn lại quay trở lại đây…

“Đây chính là loại muối tốt nhất đấy…” Tay Tần Viễn không ngừng dùng miếng băng đã được đập vỡ vụn chà xát vào miệng vết thương.

Vết thương bị kích thích khiến cho đau đớn không ngừng, máu cũng từng giọt từng giọt thấm ướt cả tấm mền màu trắng, tựa như một đóa huyết hoa đỏ đến chói mắt. Đôi môi Si Ảnh trắng bệch, cả người cũng không ngừng run rẩy, chỉ cố hết sức gắng gượng lùi lại mong làm cho cơn đau giảm đi chút ít.

Nhìn phản ứng của hắn, Tần Viễn tiếp tục lặp lại câu hỏi ban đầu: “Vẫn không biết sao?”

“Đừng… ư…” Si Ảnh cắn chặt môi, nhất quyết không hé răng nửa lời. Đây là điều hắn đã đáp ứng với người kia, cứ coi như là hồi báo cuối cùng của mình với lão xử nam đi.

“Tên Vương gia cổ hủ kia đáng để cho ngươi hy sinh như vậy sao?” Tần Viễn thật sự thấy vô cùng khó hiểu, “… Thôi, ta không hiểu, mà cũng không muốn hiểu, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng!” Vừa nói, y vừa lấy ra một cái đồng hồ cát đặt bên tai Si Ảnh.

Thanh âm này là…

“Cát trong đồng hồ chảy hết một khắc… Nếu ngươi vẫn không chịu nói, cứ từng khắc trôi qua, ta sẽ đâm một nhát dao vào vết sẹo này, sau đó rắc muối đóng băng lên, để xem ngươi còn có thể mạnh miệng tới khi nào?!” Tần Viễn vung con dao nhỏ lên mà đùa giỡn, “Nếu cuối cùng ngươi vẫn không chịu nói… yên tâm, nể mối ân tình trước đây giữa chúng ta, ta nhất định sẽ hảo hảo an táng ngươi nơi bãi đá!”

Ở bãi đá sao? Nơi ấy thật sự rất hợp với mình… Cứ mặc kệ đi! Một khắc… Sinh mệnh của hắn liệu có thể có bao nhiêu lần một khắc đây…



“Hứa Trạm, ngươi chờ một chút, sao ngươi có thể tin lời nữ nhân đó chứ?” Thương Diễn giục ngựa phóng theo sát khoái mã của Hứa Trạm.

Theo sau bọn họ là một đội quan binh, cả đoàn người thẳng hướng tới Tần phủ vốn đã bị binh mã bao vây tứ phía.

Ánh mắt Hứa Trạm lạnh như băng, trong đôi mắt ấy không thể tìm thấy một tia ấm áp. Thanh âm hắn cũng lạnh lùng mà trả lời: “Bằng câu kia của ả ‘sự trả thù cuối cùng của một người phụ nữ đối với sự bất trung của chồng mình’! Ta nguyện ý tin theo lời ả nói… Hơn nữa nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất, không phải thế sao?”

“Nhưng là…” Thương Diễn vẫn còn muốn nói.

“Câm miệng!” Hứa Trạm cao giọng khiển trách, “Vương gia đã giao cho ta toàn quyền quyết định chuyện này, nơi nào cho ngươi dám mở miệng xen vào, ngươi cũng sẽ không được phép bước vào trong!”

“Tại sao?” Thương Diễn hỏi đầy ngờ vực.

“Không có tại sao hết, đây là lệnh!” Hứa Trạm quay đầu lại, không để cho Thương Diễn có dịp phản kháng.

———- Tần Phủ ———-

“Chính là nơi này, một nửa theo ta vào, một nửa khác lưu lại ngoài này đợi lệnh cùng Thương Diễn!” Hứa Trạm không chút úp mở mà ra lệnh.

“Tuân mệnh!”

Người đã được an bài tốt, Hứa Trạm khí thế bừng bừng dẫn theo đoàn người tiến thẳng tới hầm băng Tần phủ.

Đây là nơi bọn họ đã lục soát tìm được rất nhiều muối tư. Tần Viễn kia thật vô cùng gian trá. Y đã đập bể một chút mặt ngoài của khối băng, sau đó đem muối trộn với một ít nước đổ vào khối băng rỗng rồi lại một lần nữa cho đóng băng lại. Làm như thế vừa thuận tiện cho việc lấy ra sau này, mà nhìn qua khối băng cũng không thấy có gì khác biệt, khó trách triều đình làm thế nào cũng không thể tra ra!

Hôm nay những khối băng này đã được mang đi, vậy căn hầm kia chắc chỉ còn trống rỗng… Ai mà ngờ được Tần Viễn kia lại còn có thể trở về?! Nếu không phải do phu nhân hắn – Tạ tiểu thư kia đến đây mật báo, tin chắc rằng bọn hắn cũng sẽ không quay lại tra xét nơi này!

Tần Viễn, hạn chết của ngươi tới rồi!

“Ba!” một tiếng, cánh cửa bị đá văng ra, Tần Viễn ở trong phòng áo quần xộc xệch bị dọa đến điếng người vội phi ra ngoài, khi thấy ở cửa có rất nhiều quan binh triều đình thì không giấu được sự kinh ngạc.

“Bắt lấy hắn!” Hứa Trạm lập tức ra lệnh, đồng thời bản thân cũng vọt vào trong phòng, rút ra trường kiếm bên người hướng Tần Viễn vung tới.

“Đừng… mơ!” Tần Viễn giơ đoản đao lên đỡ, nhưng y thế đơn lực mỏng, sao có thể là đối thủ của cả đám quan quân triều đình? Hơn nữa việc trừng phạt Si Ảnh cũng đã tiêu hao của y không ít tinh lực rồi, khiến cho y chỉ có thể liên tiếp thối lui, chỉ qua mấy chiêu rốt cuộc cũng đành thúc thủ!

Hai người quan binh ở phía sau lưng Tần Viễn, áp giải y tới trước mặt Hứa Trạm.

“Khốn kiếp!” Tần Viễn không cam lòng chịu thua như vậy, hơn nữa y vẫn không biết cuối cùng là mình đã bị bại dưới tay ai.

Hứa Trạm nắm đầu của y bắt nhìn mình, sau đó lạnh nhạt liếc mắt một cái nói: “Đem nhốt y lại, đợi Vương gia về rồi xử lý!” Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía cửa.

Tần Viễn cảm thấy thật kỳ quái, tên nam nhân này vừa vào cửa thì cũng không thèm liếc Si Ảnh lấy một cái, chẳng lẽ nói…

“Này, ngươi chờ đã!” Y không nhịn được mà lên tiếng gọi.

Hứa Trạm chỉ dùng khóe mắt mà liếc xéo y, “Thế nào? Còn gì muốn dối trá nữa sao?”

Tần Viễn nghiêng đầu hất hất về phía Si Ảnh vẫn đang bị người ta bỏ mặc, “Ngươi không cứu hắn sao? Hắn là người của Vương gia, không mang trở về cũng được à?”

“Nói nhảm!” Hứa Trạm không thèm để ý, vẫn tiếp tục bước ra cửa, “Tên đó là ai? Vương gia sao có thể có quan hệ cùng một kẻ như thế chứ? Không cần nói dài dòng với hắn, chúng ta đi!”

Bọn quan binh tuân lệnh, cũng không ai liếc mắt nhìn lại một cái, Si Ảnh cứ như vậy bị người ta trói lại ném vào hầm băng Tần phủ…

Hắn không nhìn thấy, nhưng hắn có thể nghe được rõ ràng, tất cả mọi người đều đã bỏ đi… Như vậy là tốt nhất, sẽ không ai ở lại tra hỏi hắn, cũng sẽ chẳng kẻ nào để ý tới hắn, càng không có người đến khi dễ hắn… Nói như vậy, hắn sẽ có thể… có thể… có thể…

Thương Diễn đứng ở cửa chờ, rất lâu sau mới thấy bọn người Hứa Trạm đi ra, chưa kịp vui mừng đã cảm thấy vô cùng kỳ quái.

“A? Hứa Trạm… Vậy… người kia đâu?” Người kia… cũng không hiểu vì sao, sau khi Thương Diễn đi rồi, tâm vẫn không ngừng nhớ đến!

Hứa Trạm trực tiếp đi qua hắn, thanh âm lạnh như băng làm cho người ta không khỏi run lên, “Người nào?”

“Chính là hắn đó… Hắn…” Lòng bàn tay Thương Diễn đã đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn cố gắng hỏi thăm.

“Hắn cái gì, đầu ngươi có vấn đề rồi phải không?” Trong lời nói của Hứa Trạm dù là một tia gợn sóng cũng không có, Tần Viễn bị quan binh áp giải, còn hắn thì cưỡi tuấn mã, tay đã nắm lấy dây cương, “Chúng ta đi thôi, xế chiều hôm nay Vương gia sẽ trở về!”

“Nhưng là…” Si Ảnh rốt cuộc sao rồi?

“Thương Diễn!” Hứa Trạm đã mất kiên nhẫn mà lớn tiếng khiển trách.

“… Vâng!” Thương Diễn đành ngậm miệng lại.

Hai chân Hứa Trạm kẹp chặt hai bên bụng ngựa, hướng hoàng cung mà phi đi, “Đừng nói những lời dư thừa nữa, mau đi thôi!”

Thương Diễn trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng cuối cùng cũng đành đưa mắt lưu luyến nhìn lại Tần phủ một cái, sau đó cũng lên ngựa rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK