• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm nay, Tễ Linh Nhạc phải vào cung. Lúc Si Ảnh tỉnh dậy, thấy bên cạnh đã không còn tăm hơi bóng dáng của người kia, hắn thấy thật may mắn đồng thời cũng không khỏi có chút xót xa, mình quả nhiên đã không còn chút giá trị lợi dụng gì nữa rồi sao.

Cương quyết ngồi dậy, sau đó thử nhẹ nhàng vuốt ve dò xét vết thương ở sau lưng và dưới hạ thân, “ư…”. Hạ thân ở giữa hai chân vẫn còn lưu lại những vết ứ máu xanh tím, sờ lên cũng có chút đau, nhưng nói chung là không có gì đáng ngại. Sau khi xác nhận xong tình trạng bản thân, Si Ảnh chậm rãi đứng dậy đi đến tủ sập ở phía trước, từ bên trong rút ra một kiện ngoại y khoác vào, sau đó đi hài, lê từng bước chậm chạp tới đại môn vương phủ.

Nhạc Vương phủ vẫn tĩnh lặng như trong ấn tượng của Si Ảnh, chỉ có một vài người hầu đang chăm chú làm công việc của mình, khi nhìn thấy Si Ảnh đi qua cũng không ai nói một câu gì, dù sao Vương gia cũng đã dặn dò qua, Si Ảnh công tử vốn dược hoạt động tự do theo ý muốn… Trên người chỉ mặc một kiện y phục mỏng manh bước đi dưới cái rét mùa đông nơi hoàng thành quả thật có chút lạnh giá, Si Ảnh vừa đi vừa đưa hai tay lên thổi khí mong có thể làm cho hàn ý giảm đi được phần nào. Kéo lê thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục, Si Ảnh gian nan bước từng bước về phía trước, ngay lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, một thân ảnh liền xuất hiện trước mặt!

“Công tử…” Thương Diễn từ phía sau đỡ lấy vai hắn.

Si Ảnh quay đầu lại, nhìn thấy y, liền cười cười hỏi, “Là ngươi à, có việc gì sao?”

Thương Diễn khẽ lắc đầu, “Không… Chỉ là, muốn cùng công tử nói một câu… xin lỗi… chuyện kia…”

“Xin lỗi? A… Ngươi là nói chuyện hạ độc sao? Không có gì… Ta không hề trách ngươi… Còn chuyện gì không?” Tay Si Ảnh bám vào đại môn Vương phủ, nghiêng người dựa vào bên hông cửa nghỉ một lát.

“Không… Công tử, ngươi muốn đi đâu bây giờ?” Thương Diễn nhìn thấy hắn, trong lòng liền chậm rãi dâng lên một cỗ chua xót, thật sự y luôn hy vọng mình có thể giúp người ấy một chút gì đó, “Có muốn ta đi cùng ngươi không?”

Si Ảnh mỉm cười tạ ơn ý tốt của y, “Không cần đâu, ta phải đi về rồi, cứ ở lại nơi này đối với Vương gia của ngươi cũng không tốt!”

“Về? Nhưng là về đâu?” Thương Diễn nhất thời không kịp phản ứng.

“Hoa Dật Lâu a!” Si Ảnh buồn cười nói, “Nếu không thì ngươi cho rằng là đâu?”

“Hả? Sao lại phải về nơi ấy? Vương phủ không tốt sao?” Lúc này Thương Diễn đã không phải nằm vùng, cũng không hẳn là thuộc hạ, chỉ đơn thuần là một thiếu niên.

Bộ dáng hồn nhiên của hắn làm cho Si Ảnh thoáng mỉm cười, “Khế ước bán thân của ta ở nơi nào, ta đương nhiên phải về nơi ấy, Vương phủ vốn không tệ… nhưng nơi này vốn không thuộc về ta!” Hắn đã trưởng thành, cũng là người thông minh, đối với những chuyện như thế này, hắn cũng biết mình không nên ôm ảo tưởng.

“Không, vậy…” Si Ảnh nói một điểm cũng không sai, khế ước bán thân ở nơi nào, hắn đương nhiên thuộc về nơi ấy, nhưng là… nhưng là…

Vỗ nhè nhẹ lên đầu Thương Diễn, Si Ảnh lại tiếp tục lê bước về phía Hoa Dật lâu, quay lưng về phía y mà vẫy vẫy tay nói: “Ta ở đây đã quá lâu rồi, nếu không quay về, ma ma nhất định sẽ chỉnh ta đến chết cho xem… Thương Diễn, hẹn gặp lại!”

“Công tử, ngươi chờ một chút… Chờ Vương gia về rồi hãy đi cũng…” Thương Diễn tự biết mình có ngăn cản cũng không được, liền ở phía sau hô to.

“Không cần đâu…” Si Ảnh vô thức lại càng đẩy nhanh cước bộ, nếu như chờ y trở về, có lẽ… mình sẽ không hạ quyết tâm rời khỏi đây được nữa!

Dần dần, thanh âm của Thương Diễn cũng đã mất hút, Si Ảnh cũng cách Vương phủ ngày một xa. Thân ảnh cô tịch bước đi trên đường phố hoàng thành tấp nập, cứ như thể những tiếng ồn ào huyên náo cùng với hắn chẳng có chút liên quan, cả thế giới chỉ còn chìm trong tĩnh mịch.

Vẫn còn chưa kịp hỏi thân thế mình sao lại bị vạch trần, nhưng lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ là làm thế nào tránh được vị Vương gia Tễ Linh Nhạc càng xa càng tốt. Ông trời đã cho y thân phận hoàng tộc tôn quý, cho y vẻ ngoài anh tuấn lại thêm trí tuệ hơn người, vô luận thế nào, mình cũng tuyệt đối không xứng với y! Dù cho bản thân đã ngày càng minh bạch cảm giác từ đáy lòng này, nhưng cái ý nghĩ không nên có ấy càng khiến cho tâm Si Ảnh thêm băng giá, ai có thể cam đoan rằng y sẽ không trở thành một ‘Tần Viễn’ thứ hai. Si Ảnh đã chịu đủ rồi, hắn cũng đã thua đau không dậy nổi, cho nên nhân lúc mầm mống ái tình này chỉ mới manh nha, hãy cứ thế mà rời đi.

Khi Si Ảnh từ trong suy tư chợt tỉnh lại, đã thấy mình đứng trước đại môn của Hoa Dật lâu rồi.

Hoa phố của hoàng thành đều kinh doanh chủ yếu vào buổi tối, ban ngày thì cơ hồ cả con đường không có bóng một ai, nhưng bảo mẫu bình thường cứ giờ này lại lôi sổ sách ra tính toán, vì vậy ngay cả gõ cửa Si Ảnh cũng lười, trực tiếp bước vào Hoa Dật lâu.

“Ma ma, ta đã trở về!” Thanh âm vừa thốt ra, Si Ảnh lúc này mới cảm giác được mình vô thức mà run rẩy, là hắn sợ hãi sao?

“Ôi chao, ta còn tưởng là ai, ra là ngươi…” Có chút ngoài dự đoán của người ta, trừ tú bà ra, trong đại môn còn một nam nhân to béo xấu xí nữa, “Chúng ta vừa mới bàn bạc về ngươi, đúng lúc ngươi lại trở về, còn không mau lại đây!”

Si Ảnh tới gần bọn họ, nhưng vẫn cảm giác được cái nhìn của nam nhân to béo kia chằm chằm nhìn vào nơi hạ thân mình, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn tới cạnh tú bà ngồi xuống.

Chỉ thấy tú bà dùng cây quạt chỉ vào Si Ảnh, không ngừng khuyên bảo: “Đại gia, người xem xem, chính là hắn đó… Từng được Vương gia đưa tới… Thế nào?”

“Hắc hắc, chính là hắn sao… Tuy tuổi có chút lớn, nhưng nói về tư sắc… ừm, không tệ không tệ… Có điều ngươi hét giá có phải có điểm cao quá rồi không? Năm trăm lượng… Tên này tới cái giá ấy sao?” Nam nhân tỉ mỉ đánh giá Si Ảnh, ánh mắt như muốn nhìn thấu toàn bộ cơ thể hắn.

“Năm trăm lượng thì không tới… Nhưng ngài xem, hắn cũng có thể giúp chúng ta kiếm lời không phải sao?” Bảo mẫu dùng công phu nhất đẳng của mình mà cò kè mặc cả, “Ngài thật sự nếu nghĩ chỉ muốn mua tính nô… ta cũng có thể chấp nhận… giảm giá chút… giá còn bốn trăm lượng!”

“Bốn trăm lượng a… Có thể cân nhắc…” Nam nhân suy nghĩ, “Nhưng ta nghe nói hắn có số sát mệnh, đã khắc chết vài khách nhân a! Giảm giá thêm chút nữa… ba trăm năm mươi lượng thì sao?”

“Ha ha, thấy ngài thành tâm muốn mua như vậy, hảo! Ba trăm năm mươi lượng, thành giao!” Với giá cả này, nam nhân sảng khoái mà đáp ứng, lập tức từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu nhẩm tính.

Si Ảnh ở bên cạnh nghe vậy cũng đã hiểu rõ sự tình, nhưng là hắn vẫn có điều thắc mắc, “Ma ma, ta…đã làm gì sai sao? Ngươi lại muốn bán ta…”

“Làm sai cái gì à, hừ… Bởi vì ngươi mà khách quý như Tần đại gia đã không còn, bởi vì ngươi mà sinh ý của ta giảm đi một nửa! Si Ảnh a Si Ảnh, ngươi có phải có tên phạm vào bát tự không? Sao những người gặp phải ngươi đều xui xẻo đến vậy!” Tú bà nói không ngừng, vừa nói vừa dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào trán Si Ảnh.

“Tần Viễn là tự hắn phạm tội, có liên quan gì đến ta chứ?” Si Ảnh không phục nói, tại sao mỗi lần tất cả sai trái đều đổ hết lên đầu hắn đây?!

Tú bà ghét nhất là bị người ta nhảy vào miệng mình, nghe Si Ảnh nói vậy cơn tức lại càng thêm bùng phát, “A, Tần gia bị tóm, ta đã không truy cứu xem bảy ngày nay ngươi đã đi đâu, ngươi lại còn đến chất vấn ta à? Thế nào? Mới ăn gan hùm sao? Tóm lại hôm nay ngươi sẽ cùng Kim gia kia đi! Sau này chính là tính nô của hắn, cho dù thế nào cũng sẽ không liên quan đến ta nữa!”

“Khoan đã…” Tại sao lại như thế? Hắn vừa nói vừa tức giận bừng bừng, thật sự là không cam lòng mà!

Si Ảnh muốn kéo ống tay áo tú bà, lại bị nam nhân vừa bỏ ra ba trăm năm mươi lượng một tay kéo vào trong lòng, cái miệng khiến hắn buồn nôn cứ không ngừng muốn hôn lên mặt hắn, “Ha ha, tiểu mỹ nhân, đừng lo lắng… Tuy nói là tính nô, nhưng ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt, ta sẽ để cho ngươi mỗi ngày trên giường đều rên rỉ không ngừng, sau đó cả đời cũng không rời khỏi ta… Hẵc hắc!” Vừa nói tay y vừa thò vào trong lớp y phục vuốt ve nơi riêng tư của Si Ảnh.

“Ngươi chờ… đừng… Ư… đau quá…” Bàn tay nam nhân thô lỗ lại tình cờ xoa nắn đúng chỗ vết thương, khiến cho Si Ảnh đau đến mức phải kêu lên.

“Hi hi, thanh âm cũng thật êm tai, quả nhiên đúng là hàng thượng đẳng… A ui!” Nam nhân vừa định làm tới bước tiếp theo, đột nhiên phía sau đầu truyền đến một trận đau đớn, ngay sau đó liền mất đi tri giác.

“Đừng… khụ khụ!” Si Ảnh chỉ cảm thấy lực đạo đang kìm giữ cổ mình dần dần buông lỏng, bàn tay đang náo loạn tại chốn riêng tư cũng được rút ra, thay vào đó là một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy hắn.

Tú bà chỉ biết có một người đạp cửa xông vào, hành động lỗ mãng của người kia không khỏi khiến mụ tức giận mắng to: “Tên nào không có mắt thế, dám có can đảm xông vào địa bàn của lão nương… Vương… Vương gia…”

Khi thấy rõ người kia, cư nhiên lại chính là đương kim Vương gia, y sao lại tới nơi này? Tú bà lúc này bị dọa cho mất mật, không thể thốt nổi tiếng nào…

Si Ảnh khi nhìn thấy y cũng là vô cùng kinh ngạc, khi được y dùng hai tay ôm lấy cũng quên cả giãy dụa, y tới nơi này làm gì?

Mà Tễ Linh Nhạc mặt không đổi sắc, nhẹ giọng thì thầm bên tai Si Ảnh: “Thật to gan, thương thế còn chưa khỏi hẳn, cư nhiên lại dám chạy tới nơi này! Để về xem ta làm sao phạt ngươi!” Cũng chẳng quan tâm xem Si Ảnh có hiểu hay không, liền từ trong lòng lấy ra tờ ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho tú bà nói, “Mặc kệ ngươi đã mua hắn bao nhiêu tiền, bổn Vương bây giờ dùng một ngàn lượng chuộc hắn về, khế ước bán thân của hắn ở đâu?”

“Dạ… dạ… Là ở… đây ạ!” Tú bà run run rẩy rẩy mà đem khế ước bán thân của Si Ảnh tới, “Vương gia… Vương gia tha mạng!” Lúc này mụ mới ý thức được mình dường như đã đánh giá thấp tầm quan trọng của Si Ảnh trong trái tim Vương gia rồi!

Cầm lấy khế ước bán thân của Si Ảnh, Tễ Linh Nhạc cẩn thận nhìn trong chốc lát, sau khi thấy không có gì sai mới ngẩng đầu lên nhìn mụ nói, “Thức thời như vậy mới tốt, nếu không, đừng trách bản vương không lưu tình!”

“Dạ…” Tú bà cơ hồ toàn thân đều nằm rạp dưới đất mà trả lời.

“Hừ!” Không muốn dây dưa ở chỗ này lâu, Tễ Linh Nhạc không quay đầu lại mà nắm tay Si Ảnh rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK