William nhìn vào màn ảnh máy tính, camera thu được hình ảnh Tô Thế Hoan ra ngoài, hắn cũng không muốn quản.
Bất quá thiết bị định vị vang lên tin báo, nơi cậu đang đến là quán bar lạ lẫm hắn chưa từng biết tới.
Khẽ chau mày, William híp mắt nguy hiểm suy nghĩ gì đó, ngồi yên bất động thật lâu thở dài một hơi, áp lực công việc từ trước tới nay chưa từng làm hắn bị nhiều áp lực tới vậy.
Đã nói rằng sẽ không tổn thương cậu nhưng lần này hắn không cho phép bản thân bỏ qua.
Xe dừng lại ở trước cửa quán bar nhỏ, William không nói lời nào băng lãnh tiến thẳng vào trong.
Một cỗ áp lực đè nặng nơi đây, đám người tách ra mở đường cho hắn bước vào.
Tiến thêm vài bước quan sát, may mắn hắn bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang được nam nhân khác dìu vào trong gian phòng nhỏ.
Im lặng nắm lấy cổ áo gã kia, hắn nện vài đấm lên mặt gã rồi kéo cậu vào lòng bỏ đi.
Ngồi trong xe, cả hai im lặng, Tô Thế Hoan cũng không hẳn say đến mất đi lý trí, cậu vẫn biết được hắn đang tức giận đến mức nào chỉ là giả vờ làm ngơ quay mặt đi nơi khác.
Đêm càng ngày càng tiến gần hơn, bầu trời màu tím ngắt đáng sợ, gió lớn đến nỗi bên ngoài cửa kính xe hai hàng cây ven khu nhà cao cấp thường ngày vững chắc đứng dưới nắng hiện tại cũng chao đảo theo cơn gió lốc vừa cuốn qua.
Cậu đột nhiên phì cười thầm nghĩ, bão lại tới sao? Khi nào mới dừng lại đây? Cậu đã lạnh đến muốn đóng băng rồi.
Sợ hãi? Ân, không còn nữa.
Đau lòng, còn một chút nhưng chẳng sao cả, người ta không nghĩ cho mình cũng không còn cách nào khác.
Im lặng chịu đựng chính là cách mà cậu muốn dùng để đối mặt với hắn.
Về tới nhà, William mạnh bạo mở cửa.
"Rầm" một tiếng, cánh cửa va mạnh vào tường, căn nhà trống trải lập tức vang vọng lại thanh âm kia.
Nếu phải nói ra trên đời này cậu sợ nhất thứ gì, có lẽ chính là quãng thời gian này, thống khổ dằn vặt sống không bằng chết.
Đang đứng ngây người ở thềm nhà, Tô Thế Hoan đã bị William mạnh bạo đè lên tường, cái hôn của hắn mang theo cuồng bạo phẫn nộ.
Một giây sau đó cậu gần như nhìn thấy được ngọn lửa tức giận đang dần cháy lớn hơn trong mắt hắn.
Theo thói quen thở dốc một lượt, Tô Thế Hoan bị rượu làm cho đầu choáng váng, chỉ có thể nghe theo điều khiển của hắn.
William cầm thật chặt cổ tay cậu kéo tới kho rượu, tùy tiện lấy một chai, tiếp theo sau đó là lôi cậu về phòng, cậu vùng vẫy thoát khỏi hắn vô tình té ngã xuống sàn.
Hắn im lặng mất mấy giây nhìn chăm chăm vào cậu.
Một lúc sau, Tô Thế Hoan cảm nhận được đỉnh đầu truyền đến một trận đau nhói, không ngờ tới hắn lại nắm tóc cậu kéo đi.
Thẫn thờ đi theo hắn lên tới phòng ngủ ở lầu hai hành lang phía bên phải chiếu tới ánh đèn đường từ bên ngoài.
Loại ánh sáng kia mờ nhạt như vậy có thể chiếu sáng cả một góc nhà đang chìm trong bóng tối, vậy chút cảm giác còn sót lại này có thể cứu vãn tình yêu của cậu không?
"Đừng ngẩn người ra nữa, có phải em đang nghĩ tới gã ta!" tròng mắt William đỏ ngầu, cố ý ôm lấy cậu thật chặt.
Toàn thân Tô Thế Hoan mềm nhũn trên người hắn, cậu bảo toàn im lặng, lệ lưng tròng chực chờ rơi xuống, cậu sợ bản thân yếu đuối, sợ mất mặt nam tử hán đại trượng phu, còn có sợ rằng lời hứa với bản thân trước kia bị phá bỏ.
Đã nói rằng sẽ không vì hắn mà khóc nữa, tại sao lại...!
Chớp mắt, thân ảnh của cậu đã bị William trói chặt ở trên giường dưới mấy lớp dây thừng loại sợi to, đến nỗi da cậu nỗi lên mấy vết hằn đỏ hồng chen chúc nhau.
Hắn rốt cục muốn làm gì? Tại sao đem rượu toàn bộ đổ lên người cậu, hắn còn nở nụ cười đáng sợ như vậy.
Tô Thế Hoan nhìn William thật lâu rồi mỉm cười, má lúm đồng tiện vẫn hiện rõ ra trước mắt nhưng nhìn thế nào vẫn là một nét bi ai đến đáng thương.
Hắn cúi người áp đầu cậu vào lòng, khẽ thì thầm "Lần này tôi trói em lại để cảnh cáo, nếu còn có lần sau, tôi nhất định..."
Hắn dừng một lát, suy nghĩ gì đó rồi nhếch môi cười bí hiểm "Giam em lại và thiêu rụi căn nhà này!"
Tô Thế Hoan lại cười, lần này thanh âm vang lên đánh tan suy nghĩ của William "William..."
Hắn buông tay, đưa mắt nhìn cậu chờ nghe lời cậu nói.
"Cởi trói cho em!"
Hắn phân vân, lập tức hành động có điểm bối rối "Nếu tôi cởi trói, có phải em sẽ chạy đi tìm gã..."
"Cởi trói cho em!" Tô Thế Hoan khẽ chau mày, thanh âm ngày một nhỏ dần.
William gần như chột dạ, từng chút một bị cậu làm cho kích động, cánh tay đã di chuyển tới chỗ dây trói.
Một, hai, ba dây thừng rơi xuống sàn, mấy vết đỏ càng được cơ hội lộ ra hắn nhìn đến đau lòng, mình vừa làm ra loại chuyện gì thế này.
Tay chân vừa được thả lỏng, Tô Thế Hoan liền lao tới nhấm phía môi hắn mà ngấu nghiến, từng tiếng thở dốc vang bên tai chính là ngọn lửa tiếp thêm khí lực cho William, lúc đó hắn vô tình bỏ lở câu nói mà cậu đã nói vào tai hắn rất nhỏ rất nhỏ "William, tôi hận anh đến nỗi ngay lập tức muốn giết anh!"
Hắn vẫn mân mê làn da trắng hồng mềm mại của ái nhân, chỉ là con người này đã khác trước kia, cậu không còn như thiếu niên mới lớn năm nào được hắn dạy dỗ cái gì kêu là ái tình.
Tưởng niệm, nhớ về ngày đó, Tô Thế Hoan cuồng tiếu, nước mắt cũng theo khóe mắt nhẹ nhàng lăn xuống rồi thấm vào drap trải giường màu trắng thấm đẫm vài vũng màu ngà vàng của rượu, hương cồn bốc lên càng làm cậu thêm say, cái say này nhắc cậu nhớ rằng "Đã có một thời gian, bản thân mình ngu ngốc đến thế nào, ngôn từ cũng đã không còn khả năng bộc lộ!".
Danh Sách Chương: