Cả đêm hôm đó, hai người ngủ cạnh nhau, không có những màn ái ân phóng đãng như trước đây, bây giờ Tô Thế Hoan mới cảm nhận được, ít ra hắn ở cạnh cậu cũng không hoàn toàn vì đáp ứng nhu cầu sinh lý.
Nói đúng ra, William không hề thiếu thốn người "cộng tác" chỉ có điều hắn không thích.
Trước kia, khi cậu vừa quen biết hắn, còn ngu ngốc sà vào lòng hắn hỏi những câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn
"Anh thích em sao?"
Khí đó William chỉ nhếch môi cười rồi im lặng không trả lời, Tô Thế Hoan ngày trước nhìn hành động đó nghe ra được hắn là đang ngượng nên không trả lời, bất quá hiện tại cái gì cũng đều minh bạch.
Hắn không trả lời vì cơ bản hắn không hề thích cậu, vốn chỉ muốn chơi đùa một chút.
Thoát ra khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang, cậu tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt, hắn cũng đang nhìn cậu, đôi mắt màu xanh trong suốt đẹp đẽ.
Hắn đưa tay chạm khẽ lên hàng mi đen dày cong vút của cậu, ôn nhu hỏi "Em đang nghĩ gì?"
Tô Thế Hoan mất tự nhiên mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, cậu khẽ lắc đầu quay lưng về phía hắn, đem chăn đắp kín mình chỉ chừa phần đầu.
William thở mạnh, động tác rất nhanh đem cậu ôm vào lòng "Ngủ ngon! Shu Shu!"
Buổi sáng, cậu thức giấc, nhìn thấy nam nhân còn say ngủ nằm cạnh bên thì giật mình ngồi bật dậy liên tục dụi dụi mắt.
William không biết thức giấc từ khi nào, nhoẻn miệng cười, nụ cười cậu chưa từng thấy qua, không có nửa điểm giả tạo "Em dậy rồi sao!"
Tô Thế Hoan cũng cười đáp trả gật đầu "Sao anh còn chưa đi?"
"Ân...!Vì anh muốn ăn bữa sáng do em chuẩn bị!"
Cậu đứng dậy bước ra khỏi chăn tùy tiện khoác lên mình chiếc áo sơ mi của hắn, rộng thùng thình bước ra ngoài.
William nhìn theo, không hiểu tại sao bản thân lại phì cười, hắn cũng theo đó mà ngồi dậy chân giẫm lên thảm lông cừu đi tới phòng vệ sinh.
Loại cảm giác này cũng không tệ, ngọt ngào như kẹo vậy.
Kỳ thực, nếu tới công ty, hắn cũng chỉ ngồi chơi rồi ký hợp đồng, sở dĩ mấy hôm trước hắn đi ra ngoài sớm là vì lo sợ giống như lần đầu tiên kia, nhìn cậu thức dậy vào buổi sáng, vẻ mặt xinh đẹp thuần khiết không nửa điểm phòng bị khiến tim không ngừng đập loạn, hắn lại không muốn như vậy, hắn muốn tự mình làm chủ bản thân, không dám sa chân quá sâu vào vũng cát lún là cậu, sợ tới lúc đó càng vùng vẫy càng lún sâu không lối thoát.
Đưa tay vò đầu loạn, William đứng soi mình trong cái gương lớn ở phòng vệ sinh, soi kỹ dáng vẻ chật vật của bản thân trong gương, hắn giật mình đưa tay lên vỗ vỗ mặt.
Mùi thức ăn bay tới, William cảm nhận được có loại tư vị gì đó đang len lỏi trong tâm khảm rất quen thuộc lại hoàn toàn xa lạ.
Nhắc hắn nhớ lại có một thời gian mình đã được sống trong cảnh giống như vậy, năm đó gia tộc Levi bài trừ cha hắn vì ông dám cãi lời họ, dám kết hôn với người con gái trong gia đình nghèo khổ chính là mẹ hắn.
Còn cả gan cùng nhau bỏ trốn.
Bà đương nhiên hiểu rõ, chỉ là giả vờ không nghe không thấy cùng ông sống qua ngày bên đứa con trai bé bỏng mà mình dùng cả sinh mạng để đổi lấy.
Không ngờ gia tộc Levi đã giở trò cho người ám sát mẹ hắn, làm bà qua đời năm hắn mới vừa 4 tuổi.
Từ đó, cha hắn đau lòng cực độ, theo lời của ông nội hắn, đem hắn quay về gia tộc Levi.
Sau thật nhiều biến cố, ông dạy cho William rằng "Trên thế giới này không thể tin tưởng bất kỳ ai, cũng không thể bất cứ thứ gì làm chủ mình, ngay cả những thứ tối vĩ đại!" Robert Levi ẩn nhẫn qua ngày, chịu đựng bao nhiêu đau khổ dằn vặt, dần dần ông biến thành con người hoàn toàn khác, độc tài, đa nghi.
Đó cũng là lý do khiến WIlliam bị ảnh hưởng.
Tô Thế Hoan không biết từ khi nào đã đứng trước mặt hắn, cậu chăm chú nhìn đôi đồng tử màu đen đang co lại, hai chân mày của hắn nhíu chặt "Anh làm sao vậy? Em gọi mãi, anh lại đứng đây nhìn thảm trải sàn?"
William giật mình, đưa tay quàng qua eo cậu cùng nhau đi tới phòng bếp "Anh không sao!"
Cả hai ngồi xuống bàn ăn, hắn không khỏi ngạc nhiên, một quãng thời gian ngắn như vậy cậu đã có thể làm được một bàn thức ăn như vậy quả thực không đơn giản.
"Mau ăn đi, anh còn phải đi làm nữa!"
"Hôm nay anh nghỉ, thong thả đi!"
"..."
Vừa định nói gì đó, cậu lại chọn cách im lặng, vì hắn đã từng nói không muốn ai quản chuyện của mình.
Vừa đúng hôm nay, Tô Thế Hoan đã hạ một quyết định mang tính lịch sử, cậu muốn làm một việc tốt đó là dạy hắn rửa chén "Anh, chút nữa ăn xong...!Cùng em rửa chén!"
William đang nhai thức ăn cũng phải dừng lại, trợn tròn mắt nhìn Tô Thế Hoan "Gì cơ?"
Cậu cười hì hì biết chắc hắn sẽ không đồng ý, vậy chọn phương án hai "Cũng không hẳn, chỉ là đứng một bên giúp em! Được không?"
Không khó để nhìn ra sắc mặt của hắn có bao nhiêu biến đổi, bao nhiêu không cam lòng nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của cậu không còn cách nào khác miễn cưỡng gật đầu đồng ý..
Danh Sách Chương: