Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang“Đồng Đại Bảo, tao thấy mày chán sống rồi!” Triệu Tiểu Hổ hơi nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi.
Trong lúc nằm viện Điền Tiểu Nga chỉ đến thăm hắn một lần, dù có van xin thế nào đi nữa cô ấy cũng không hồi tâm chuyển ý, tất cả đều là lỗi của Đồng Đại Bảo! Tên này chắc chắn là đã quyến rũ Điền Tiểu Nga! Nếu còn nhịn nữa thì chẳng phải sẽ bị cắm cặp sùng to đùng lên trên đầu sao!Triệu Thụ Căn và Vương Đại Đầu phía sau Triệu Tiểu Hổ đồng loạt bước tới bao quanh Đồng Nhan, vẻ mặt kinh tởm giống như đang nắm chắc phần thắng.
“Các người muốn làm gì?”“Làm gì? Đương nhiên là muốn đánh mày rồi! Trước đây có Thẩm Thiệu Khanh bảo vệ mày, bọn tao không làm gì được, bây giờ tao ra viện, món nợ của chúng ta cũng nên tính rồi.
”Ba đánh một.
Đồng Nhan liếc nhìn chiếc lưỡi hái trong tay, không biết mình có cơ hội chiến thắng hay không, trước đây cô đã học một số kỹ năng đấm đá từ các bộ phim kung fu và các huấn luyện viên võ thuật, nhưng dao thật súng thật thì cô chưa từng thử.
Xem ra trận chiến hôm nay là không thể tránh khỏi, Đồng Nhan chỉ muốn trì hoãn thêm một chút để nghĩ cách làm sao thoát thân: “Tôi không hiểu ý của anh? Lần trước anh rớt hố là tôi cứu anh, anh định vong ân bội nghĩa sao?”“Con mẹ nó bớt lắm lời đi!” Triệu Tiểu Hổ bị hỏi có chút thẹn quá hóa giận, từng nếp da thịt trên mặt nhăn lại, nhìn rất dữ tợn.
“Hôm nay tao không đánh gãy một chân của mày thì tao không phải họ Triệu!”Hắn vừa dứt lời thì lập tức lao về phía Đồng Nhan như hổ vồ.
“! ” Đồng Nhan bất giác lùi lại, nhưng tốc độ vẫn chậm, thấy Triệu Tiểu Hổ chuẩn bị lao đến, một bàn tay to giáng từ trên trời xuống, trong nháy mắt kéo cô ra khỏi vòng vây.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Đồng Nhan theo quán tính ngã vào một bộ ngực rắn chắc ấm áp, cô còn chưa kịp hoàn hồn, trên đầu truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Triệu Tiểu Hổ, cậu muốn làm gì?”“Thẩm Thiệu Khanh, đừng lo chuyện bao đồng, mau cút đi!” Triệu Tiểu Hổ nhìn thấy người tới thì cảm thấy vô cùng tức giận.
Lúc đầu Thẩm Thiệu Khanh mới tới quê, vì hình tượng cao ráo đẹp trai mà Triệu Tiểu Hổ đã từng gây sự với anh, nhưng lần nào người chịu thiệt thòi cũng là bản thân.
Sau này, khi Thẩm Thiệu Khanh đã có chỗ đứng vững chắc trong thôn, Triệu Tiểu Hổ càng không làm gì được anh.
Sau khi định thần lại, Đồng Nhan mới nhận ra mình vẫn đang nằm trong lòng người đàn ông này, còn níu chặt áo người ta không buông, cảnh tượng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô lập tức đứng dậy và thoát khỏi vòng tay anh, mặt đột nhiên đỏ bừng như con tôm bị luộc chín.
“Cảm ơn anh.
” Giọng của Đồng Nhan rất nhỏ, là do cảm thấy ngượng, mỗi lần cô gặp khó khăn thì người đàn ông này lại giúp đỡ cô.
Thẩm Thiệu Khanh không chú ý tới phản ứng của cô, anh bước tới chặn cô ở phía sau, sau đó nhìn ba người trước mặt cảnh cáo: “Đồng Đại Bảo là thanh niên tri thức mới đến, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ lo chuyện này, khuyên các người thu lại những suy nghĩ đó đi.
”“Nếu bọn tao không làm thì sao?” Triệu Tiểu Hổ nhìn chằm chằm vào hai người họ, hận không thể khoét thành một cái lỗ.
"Chắc cậu cũng biết thủ đoạn của tôi.
".
Danh Sách Chương: