• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangĐồng Nhan trở lại phòng nhỏ của mình thì rửa mặt sạch sẽ trước rồi nằm lên giường chậm rãi ngủ thiếp đi.

Cơm tối có thịt heo thái lát hầm với cải trắng, hơn ba cân thịt nạc mỡ đan xen được Thẩm Thiệu Khanh đổi lấy từ thôn bên cạnh.

Món chính là gạo lứt.

Cuối cùng cũng không cần ăn khoai tây nữa, mọi người ăn cải trắng giống như được ăn sơn hào hải vị, vô cùng thỏa mãn.

Trên bàn cơm, Thẩm Thiệu Khanh đang muốn động đũa đã phát hiện thiếu một người, anh ta hỏi: "Đồng Đại Bảo đâu? Sao cậu ta không tới ăn cơm?"“Đồng tri thanh nói cậu ấy cảm thấy không khỏe, không ăn cơm tối.

" Hôm nay đến phiên nữ tri thanh Ngụy Mẫn nấu cơm, cô ấy vốn là người sống nội tâm, thấy mọi người đều nhìn mình như vậy thì cảm thấy không được thoải mái nên rụt vai lại.

“Cậu ta thấy không khỏe chỗ nào?”“Cậu ta không nói.


”Hình tượng yếu đuối của Đồng Nhan đã ăn sâu vào lòng mọi người, lúc trước thấy cô cũng không gặp vấn đề gì lớn mà chỉ toàn gặp vấn đề nhỏ cho nên khi Ngụy Mẫn nghe cô nói không thoải mái cũng không quá coi trọng.

Đứa nhóc kia rốt cuộc có bị bệnh hay không, Thẩm Thiệu Khanh lớn lên trong một gia đình y học nên hiểu rõ hơn bất cứ ai, chẳng qua từ trước tới giờ anh lười vạch trần cô mà thôi.

Vừa nghĩ tới bộ dạng đáng thương lúc sáng khi cô trêu chọc đàn kiến, Thẩm Thiệu Khanh hiếm khi sinh ra một tia động lòng trắc ẩn lại nói:“Để lại cho cậu ta một chén cơm đi.

”Sau đó lập tức lại bổ sung: "Bữa cơm này của cậu ấy trừ vào khẩu phần của tôi.

”“A, được.

" Ngụy Mẫn là một người thực tế, sợ mọi người ăn hết đồ ăn, cô vội vàng vào phòng bếp tìm một cái bát to đựng đầy đồ ăn rồi đặt sang một bên.


Mấy người đang ngồi ăn trên bàn cứ như vậy trơ mắt nhìn cô lấy cho Đồng Đại Bảo một bát đựng đầy đồ ăn, điều này làm cho bọn họ không khỏi hoài nghi có phải Ngụy Mẫn thích tiểu tử Đồng Đại Bảo kia hay không?Đồ ăn thì khấu trừ phần của Thẩm Thiệu Khanh, thịt cũng do Thẩm Thiệu Khanh tìm về, cho dù trong lòng không vui, bọn họ cũng không dám nói thêm gì.

…Mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, mặt trời bên ngoài đã lặn.

Đồng Nhan xoa xoa cái bụng “ùng ục” của mình, đói đến mức hoảng hốt.

Cô hiểu quá rõ những tri thanh kia, bọn họ giống như một bầy sói đói, trong bếp chắc chẳng còn gì để ăn, nhưng cô thật sự quá đói bụng, uống một chén nước lớn cũng chưa đỡ đói.

Phòng bếp của tri thanh ở trong sân của nữ tri thanh, đầu tiên Đồng Nhan cách đầu tường nhìn thoáng qua, thấy phòng bên kia còn sáng đèn, cô cầm lấy đèn pin chuẩn bị đi qua kiếm khoai tây lấp đầy bụng.

Trong bóng tối, cô không thể nhìn rõ xung quanh, vừa bước ra cửa viện, một bóng người không biết nhảy từ nơi nào đột nhiên ra, Đồng Nhan bị dọa giật mình: “Ai?”“Đồng tri thanh, là tôi.

" Ngụy Mẫn bưng chén gỗ trong tay, sững sờ đứng ở nơi đó, đáy mắt hiện lên vẻ nhiệt tình hiếm thấy.

Cô ấy đã đợi hơn nửa ngày ở trong sân, mong rằng phòng của Đồng Đại Bảo kia còn sáng đèn, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình để trở về đi ngủ!Thật ra Thẩm Thiệu Khanh cũng không yêu cầu cô làm như vậy, chẳng qua Ngụy Mẫn này quá thực tế, làm việc quá mức nghiêm túc lại có trách nhiệm, một lòng chờ đợi muốn giao cơm tối cho Đồng Nhan.

Giống như chưa từng nghĩ tới chuyện nếu Đồng Nhan ngủ thẳng đến hừng đông thì phải làm sao bây giờ?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK