• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông từ từ đi đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ vai cô, giọng nói già cỗi hơi run: "Cô giáo Tần, cô yên tâm, nhất định thiếu gia không có việc gì."

Gương mặt Tần Linh vẫn còn đờ đẫn, dường như vẫn không nghe thấy lời của ông, môi cô run run, ánh mắt không còn tiêu cự.

Dương bá nhìn cô như vậy, cũng không biết nên khuyên gì, vì bản thân ông cũng đang tràn ngập sợ hãi lo lắng. Điều ông có thể làm là đứng đây cùng với cô, cùng nhau chờ đợi giây phút áp lực này.

Lúc này, ngoài cửa lớn bệnh viện có một hàng dài ô tô xa hoa đỗ lại, từ trên xe một người đàn ông anh tuấn thành thục bước xuống, mấy chiếc xe ở chỗ khác cũng đỗ lại, những người đàn ông to lớn áo đen bước xuống chia làm hai hàng, bảo vệ hai bên người đàn ông.

Viện trưởng nhanh chóng bước ra nghênh đón, "Tần tiên sinh, quý công tử đang được chúng tôi toàn lực cứu giúp, bệnh viện sẽ dốc sức toàn lực cứu chữa." Tần Ngạo lạnh nhạt bắt tay với viện trưởng, dẫn đoàn người đi vào bệnh viện.

Ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, vệ sĩ nhanh chóng phân tán ra hai bên, canh chừng hết sức nghiêm ngặt.

Trên mặt Tần Ngạo yên lặng mà uy nghiêm, không thể nhìn ra chút biểu tình nào, nhưng nhìn kĩ có thể thấy được trong đôi mắt tĩnh lặng như nước kia có thấp thỏn bất an, nóng lòng.

"Các người phải chiếu cố thiếu gia thật tốt." Ông phân phó cho những người chung quanh, những người đó nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt thành kính.

Tần Ngạo vội vã rời đi, phía sau chỉ có một người đàn ông cao lớn đi theo, những người khác đều ở lại trong hành lang phòng cấp cứu, bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, những người đến chữa bệnh và nhân viên chăm sóc cũng bị cấm qua lại.

Lúc Dương bá và Tần Linh đi tới, vệ sĩ đứng ở cửa nhanh chóng liếc mắt qua nhìn ông một cái.

Sắc mặt Dương bá thay đổi, con ngươi ông tràn đầy hoảng sợ bất an: "Chủ tịch đã tới sao?"

Vệ sĩ nghe ông nói vậy, gật nhẹ đầu: "Chủ tịch có lệnh, người ngoài không thể vào. Chỉ có ông có thể đi vào."

Thân hình Dương bá run lên, chuyện thiếu gia bị thương không thể nào giấu diếm được chủ tịch. Ông lo lắng quay sang nhìn Tần Linh, thấy sắc mặt cô vẫn trắng bệch như lúc nãy, nhưng ánh mắt đã bình tĩnh hơn.

Ông hơi khó xử mở miệng: "Cô giáo Tần..."

Tần Linh lắc nhẹ đầu, cô cầm lấy tay ông, nhẹ giọng nói: "Dương bá, phiền ông giúp tôi chăm sóc Tần Thụy. Tôi sẽ ở ngoài chờ tin của cậu ấy."

Dương bá gật gật đầu: "Cô giáo Tần yên tâm, đây là trách nhiệm của tôi mà. Hay là cô giáo Tần về trước đi, khi nào có tin tức tôi sẽ lập tức báo cho cô."

Tần Linh lắc đầu, giọng nói tràn đầy kiên quyết: "Không, tôi muốn ở lại đây chờ tin tức của cậu ấy. Nếu không tôi sẽ không yên tâm."

Nghe cô nói vậy, Dương bá biết cũng không thể thay đổi được quyết định của cô. Ông gật đầu đồng ý, không khuyên thêm nữa.

Tần Linh từ từ đi đến cuối góc hành lang đứng chờ. Cô ngước lên quan sát nhóm vệ sĩ này. Cứ cách một đoạn, lại có một vệ sĩ đứng gác, biểu cảm của họ thập phần lạnh nhạt, nhưng cô biết, nếu có ai gây nguy hiểm đến cho Tần Thụy, họ sẽ không bỏ qua.

Đứng dựa lưng vào tường, Tần Linh cảm thấy cả người vẫn còn lạnh run. Cô ép bản thân mình phải cố gắng tỉnh táo, nếu không sẽ không có sức lực để chờ đến khi gặp lại Tần Thụy.

Bây giờ trong đầu cô, chỉ có một hi vọng duy nhất là Tần Thụy vượt qua khỏi nguy hiểm, cậu sẽ sớm tỉnh lại.

...

Tần Ngạo ngồi trước bàn, nửa gương mặt chìm vào trong bóng tối, không thể nào nhìn thấy vẻ mặt của ông. Bàn tay ông nắm thật chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

"Jack!" Thanh âm trầm thấp vang lên tràn ngập vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có, "Tôi bảo cậu giết chết người phụ nữ kia, nhưng cậu lại làm cho con trai tôi bị thương..."

"Tổng giám đốc!" Sát thủ lạnh lùng nghiêm nghị chưa từng thất thủ bây giờ tràn ngập sự tự trách, "Ngài cũng biết thiếu gia từ nhỏ đã được rèn luyện, cậu ấy thân thủ bất phàm, hơn nữa giác quan nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, tôi không đoán ra thiếu gia sẽ ở hiện trường, càng không nghĩ tới thiếu gia sẽ vì cứu người phụ nữ kia mà..."

"Cậu đang nói đây là lỗi của Thụy sao?" Thanh âm trầm thấp thong thả vang lên.

"Thuộc hạ không dám." Jack quỳ trên mặt đất, "Ngộ thương thiếu gia, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, thuộc hạ nguyện tự sát." Nói xong, Jack rút ra con dao từ trong tay áo chém xuống.

"Chậm đã."

Jack ngừng tay, trong mắt hiện lên một tia hi vọng.

Âm thanh Tần Ngạo trầm lãnh vang lên, "Thụy còn đang được cứu chữa, sống chết không rõ, giết cậu cũng chẳng có ý nghĩa gì, nể mặt cậu mấy năm nay trung thành tận lực, lưu lại cho cậu một mạng, nhưng mà cậu đã không xứng làm một sát thủ, tự mình cắt đi ngón trỏ tay phải, từ nay về sau không được bước vào con đường này nữa."

"Tổng giám đốc..." Jack biết mình bây giờ có xin cũng vô dụng, mấy năm nay đã thấy qua tổng giám đốc quyết đoán sát phạt lãnh khốc vô tình, hắn dùng dao chém xuống, chặt bỏ ngón trỏ tay phải, máu phun ra mà hắn lại không phát ra một âm thanh nào, nhặt lên ngón tay vừa cắt xuống, Jack nghênh ngang mà đi.

Jack là phụ tá đắc lực theo ông nhiều năm, thuật bắn súng thần kỳ, lãnh huyết vô tình, đối với ông lại trung thành như một. Mà hôm nay trợ thủ đắc lực lại bị chôn vùi trong tay con trai ông.

Thụy, nó cư nhiên lại vì một người phụ nữ mà khinh thường mạng sống của chính mình.

"Loảng xoảng!" Ông vung tay lên, giấy tờ và đồ đạc trên bàn đều lả tả rơi xuống đất, bình hoa quý giá cùng gạt tàn rơi xuống đất vỡ tan.

Simon quỳ trên sàn nhà, dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh, anh ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên bóng lưng Tần Ngạp, bóng lưng cao ngất kia, tràn ngập khí chất quý tộc cao cao tại thượng, nhưng lại tràn ngập sự cô độc. Anh ta thầm thở dài, đây chính là cảm giác của người đứng ở trên cao thì phải hứng lấy gió lạnh...

Trường R.Y đã cho học sinh nghỉ tạm thời, giáo viên và học sinh trong trường đều đang chờ đợi thông báo mới nhất. Tần Linh vẫn ngồi chờ ở trong hành lang, cô thầm cầu nguyện để có thêm niềm tin, chờ đợi kết quả phẫu thuật.

Sau 48 tiếng đồng hồ, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng mở ra, bác sĩ nói cho Dương bá biết phẫu thuật rất thành công.

Khi nhận được tin tức này, cả người Tần Linh thở phào nhẹ nhõm.

Thật may mắn quá!

Trước mắt cô bỗng cảm thấy tối sầm, Tần Linh lảo đảo được Dương bá vội vàng đỡ lấy.

"Cô giáo Tần, cô sao vậy?" Giọng ông tràn đây lo lắng sợ hãi.

Tần Linh lắc lắc đầu, cô cố gắng giương mắt nhìn, thấy Dương bá quan tâm nhìn mình, cô gượng cười: "Có thể khi nãy quá lo lắng nên thấy chóng mặt thôi, Dương bá, tôi không sao đâu."

Dương bá đỡ cô đứng lên, vội nói: "Vậy cô giáo Tần hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ ở đây chăm sóc thiếu gia, khi nào có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo đến cô."

Tần Linh lưỡng lự, nói thật cô vẫn muốn ở lại đây chờ đến khi Tần Thụy tỉnh lại. Nhưng cô biết mình cũng cần phải nghỉ ngơi một chút, nếu không đến lúc đó khi gặp lại cậu mà cô bị bất tỉnh sẽ làm cậu lo lắng.

Cô hơi suy nghĩ một chút, gật nhẹ đầu: "Vậy tôi về trước đây. Sáng mai tôi sẽ đến nhé."

"Được, cô giáo Tần về cẩn thận nhé."

Tần Linh gật nhẹ đầu, từ từ bước đi. Dương bá nhìn bóng lưng mảnh khảnh suy yếu của cô mà thở dài. Cũng may bây giờ thiếu gia đã không sao. Bây giờ chỉ cần chờ cậu ấy tỉnh lại, mọi chuyện nhất định sẽ tốt.

Sau phẫu thuật Tần Thụy vẫn hôn mê ba ngày, ba ngày này, Tần Linh đều đến thăm cậu. Tuy vẫn không được vào phòng tận mắt nhìn thấy cậu, nhưng khi được Dương bá tỉ mỉ kể lại, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Sáng sớm ngày thứ tư, Tần Thụy cuối cùng cũng mở mắt, vừa mở mắt thì nhìn thấy xung quanh là màu trắng của bệnh viện.

Dương bá thấy cậu tỉnh dậy, vội vã reo lên vui mừng.

"Thiếu gia, cậu đã tỉnh."

Tần Thụy nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Tần Linh đâu, cậu vội vàng hỏi Dương bá: "Linh Linh đâu?"

"Cô giáo Tần không sao, cô ấy không có bị thương."

Đáy lòng Tần Thụy hơi thất vọng, tuy cậu rất mừng vì cô không bị thương, nhưng khi tỉnh lại không thấy bóng dáng của cô, cậu vẫn không tránh khỏi cảm thấy mất mát.

Cậu nhanh chóng ngồi dậy, Dương bá thấy dáng vẻ của cô, ông hoảng sợ hỏi: "Thiếu gia, cậu muốn làm gì thế? Cậu cần gì cứ nói, tôi sẽ làm giúp cậu."

"Tôi muốn đi tìm Linh Linh." Tần Thụy không giải thích nhiều, cậu vẫn muốn chính mắt nhìn thấy cô mới yên tâm.

Lúc này Dương bá bị cậu dọa cho sợ hãi thật rồi.

"Thiếu gia, cậu mới vừa phẫu thuật xong, không nên cử động. Để tôi gọi điện cho cô giáo Tần đến nhé."

Tần Thụy suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

Khi Tần Linh nghe được tin Tần Thụy tỉnh lại, cô vội vã chạy đến bệnh viện.

Nhưng khi vừa đến ngoài cửa phòng bệnh thì đã bị vệ sĩ ngăn cản.

Mày Tần Linh hơi nhăn lại, nói với vệ sĩ trước cửa: "Tôi là cô giáo của A Thụy, tôi chỉ muốn vào thăm cậu ấy một chút."

"Chủ tịch có lệnh, không thể cho người ngoài vào." Giọng nói của vệ sĩ vẫn lạnh nhạt như vậy.

"Anh..." Tần Linh cảm thấy rất tức giận với thái độ của vệ sĩ. Cô biết cậu bị trọng thương cũng vì muốn bảo vệ cô. Lúc này nghe cậu tỉnh lại, cô cảm thấy thật vui mừng, muốn lập tức nhìn thấy cậu, muốn xem người thiếu niên đó đã ra sao rồi.

Nhưng đã vào được đây rồi, chỉ còn cách một cánh cửa là có thể gặp mặt chàng trai đó. Bây giờ họ lại không cho cô vào, bảo cô làm sao có thể cam lòng mà đi về chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK