• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Linh không yên lòng về Tần Thụy, lại chạy về. Tần Thụy vẫn đang ngủ say.

"Tần Thụy, em tỉnh lại đi..." Tần Linh cảm thấy vô cùng hốt hoảng lẫn lo lắng.

Lông mi của thiếu niên run lên một chút, từ từ mở mắt ra, chuyển mắt nhìn cô.

"Tần Thụy..." Tần Linh vội vàng cầm tay cậu.

"Cô giáo..." Tần Thụy mở mơ hồ hồ gọi một tiếng, lại nhắm mắt lại.

Tần Linh lo lắng đến luống cuống tay chân, "Tần Thụy, em nhất định không có việc gì..." Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, định gọi cho Lục Phong.

"Ầm!" Tiếng vang rất lớn, một tia chớp xẹt qua cửa sổ.

Tần Linh vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời đột nhiên nổi bão. Cây cỏ trong vườn hoa lung lay, mưa rơi xuống rất nhanh.Làm sao bây giờ?

Bão lớn như thế khẳng định không thể đi trên đường núi. Dù có gọi được Lục Phong thì anh ấy cũng không đến được.

Tần Linh đắp chăn lên người Tần Thụy. Cô bắt đầu tìm hòm thuốc khắp nơi. "Cạch!" Tay cô không cẩn thận làm rơi thứ gì đó. Cô cẩn thận từng ly từng tí nhặt lên, ngẩn người.

Đó là một khung ảnh tinh xảo. Trong đó là ảnh của một người phụ nữ.

Chẳng lẽ là mẹ Tần Thụy? Tần Linh không kịp nghĩ thêm. Cô đặt tấm ảnh lại chỗ cũ, tiếp tục tìm hộp thuốc.

Cuối cùng cũng tìm được. Nhưng trong đó chỉ có một ít thuốc bôi vết thương và thuốc cảm bình thường. Điều này khiến cô thất vọng.

Phải làm sao bây giờ đây? Thấy tình huống của Tần Thụy càng ngày càng xấu, cô đột nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ bị sốt, mẹ cô thường lấy nước nóng lau người cô để hạ nhiệt.

Cô nhanh chóng lập tức lấy nước nóng và khăn mặt sạch, vắt khô khăn rồi đắp lên trán của Tần Thụy.

Đợi khoảng 15 phút cô lại thử sờ trán cậu. Cô hơi giật mình vì người cậu vẫn không thể hạ nhiệt xuống. Tần Linh hơi chần chừ, nếu cậu ấy vẫn không hạ sốt thì cô phải lau người cho cậu. Nhưng nói gì đi nữa thì Tần Thụy cũng là một chàng trai mười sáu tuổi đã phát triển đầy đủ. Sao cô có thể lau người cho cậu được?

Cô nhíu mày lại, sờ má Tần Thụy. Nhiệt độ trên cơ thể cậu khiến cô lập tức rút tay lại. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bão vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi.

Tần Linh cắn răng. Thôi kệ, cứu người quan trọng hơn.

Cô vén chăn bông đến bên eo cậu, từ từ đưa tay tới. Mất một lúc cô mới có thể cơi áo cho cậu. Khuôn ngực rộng rãi rắn chắc của thiếu niên hoàn toàn lộ ra. Tần Linh hơi đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên.

Cô nhúng khăn mặt vào nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng lau cho cậu. Mặt cô vẫn quay qua một bên, không dám nhìn thẳng. Nước lạnh, cô lại đổi khăn cho đến khi trên làn da nhẵn mịn của cậu đỏ lên mới thôi.

Cô cẩn thận đắp kín chăn, cô xốc chăn phía dưới lên.

Đôi chân thon dài của thiếu niên được bao bọc bởi chiếc quần jean. Cô cắn môi, tay bỗng nhiên run run. Cô nhắm hai mắt lại, quyết tâm cởi quần thiếu niên ra. Trên người cậu chỉ còn mỗi chiếc quần lót.

Cô nhúng khăn vào nước rồi bắt đầu lau chân cho cậu.

Khăn mềm nóng ấm ma sát lên da thịt trẻ trung của thiếu niên. Nhiệt độ dưới tác động của việc lau người mà hạ xuống.

Tần Thụy đang cảm thấy cả người nóng như lửa đốt, như thiêu cháy cả người cậu thì đột nhiên một cảm giác mát mẻ bỗng truyền tới. Trong lúc đó cậu còn nghe được một hương thơm quen thuộc truyền tới, mùi hương nay làm thổi bùng dục vọng tiềm ẩn của cậu.

Nam căn thô to dưới thân cậu đã sớm thức tỉnh, ngẩng cao đầu, đội quần lót bót sát người lên. Bởi vì cậu mặc quần đùi nên Tần Linh cẩn thận lau dọc theo đùi cậu.

Trong lúc vô tình, tay cô đụng phải vật gì đó vừa nóng vừa cứng. Cô cúi đầu, thấy dục vọng dâng trào trong chiếc quần lót của thiếu niên. Cô chưa kịp sợ hãi kêu lên hay xấu hổ thì đã bị một thân thể cao to nóng hổi đặt dưới thân.

Nam căn thô to của thiếu niên đặt trên hạ thân mềm mại của cô. Trọng lượng toàn thân cậu đặt lên cô.

"Cô giáo, cô giáo..." Đôi mắt thiếu niên dù chưa mở nhưng vẫn tìm được môi cô, áp xuống.

"Tần... Tần Thụy, buông cô ra..." Giọng Tần Linh lúc này đã run run, cô cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn. Sao lại đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm như vậy chứ. Cô thử giãy dụa nhưng sức lực của cậu thiếu niên trên người cô quá lớn. Cánh môi nhanh chóng bị cậu ấy bắt lấy, nhiệt tình mà mút. Tay thiếu niên đã với vào áo lót trên ngực cô, bàn tay to bao lấy nhũ phong cao vút, ngón tay xoa nắn đóa hồng mai.

Đầu thiếu niên cúi xuống, áo Tần Linh bị vén lên đến xương quai xanh, lộ ra hai nhũ phong trắng nõn được bao bọc bởi lớp nội y. Thiếu niên nhanh chóng kéo áo lót xuống, há miệng ngậm lấy một đóa hồng mai.

"A!" Tần Linh muốn đứng dậy, "Tần Thụy, buông ra... A, em không biết mình đang làm gì đâu, buông cô ra..." Thân thể Tần Linh bị thiếu niên đặt dưới thân, hai tay của cô bị cậu nắm chặt đặt lên đầu, không thể nhúc nhích. Lúc này Tần Linh thật sự muốn khóc rồi, cô biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà cô không thể nào tránh được.

Tuy cô không quan trọng lắm tấm màng trinh đó, nhưng mà người đó cũng không nên là học trò của cô nha.

"Cô giáo, em sắp chết rồi... Cứu em với..." Thiếu niên mơ hồ nói. Thân thể cậu như một đống lửa, muốn làm cô tan chảy. Quần áo của Tần Linh đã bị thiếu niên cởi bỏ hoàn toàn. Dục vọng cứng rắn của cậu đặt trước hạ thân cô.

Nam căn cực lớn như một con rồng mạnh mẽ, lớn hơn nam căn bình thường rất nhiều. Đôi môi nóng hổi của thiếu niên lần theo ngực cô xuống dưới bụng. Sau đó, đưa nơi đang khí thế hừng hực của mình vào, dồn sức ra vào nơi nữ tính yếu ớt nhất của người phụ nữ.

"A!"

Sự đau đớn lan tỏa đến các dây thần kinh rồi xông thẳng lên não, đau tới mức Tần Linh hận không thể một cước đá bay cậu thiếu niên trên người cô đi thật xa.

Trong căn phòng tối, tiếng kêu thê lương của một người phụ nữ khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Tiếng thét làm thức tỉnh Tần Thụy đang tỉnh tỉnh mê mê. Cậu hơi mở mắt ra, nhìn người con gái mặt đầy nước mắt dưới người mình. Cậu cảm nhận được phía dưới của mình cũng đang bị bóp chặt, vừa rồi sau khi cậu dùng sức đâm vào, ngay lập tức có thể cảm thấy được ở bên dưới có một dòng nhiệt nóng tuôn ra.

Cậu biết chắc đó không phải là ái dịch, bởi vì trong không khí đang tràn ngập một mùi máu tươi.

Sao có thể như vậy? Tần Thụy cứng người, đưa tay sờ xuống dưới, quả nhiên các ngón tay đã dính đầy máu.

"Đau quá..." Tần Linh nhắm chặt mắt lại, nhỏ giọng rên đau. Của cậu quá lớn, đây còn là lần đầu tiên của cô, cô thật sự không chịu nổi.

Sau khi Tần Thụy đi vào, cũng không nhúc nhích nữa.

Cho dù không có kinh nghiệm, nhưng cậu cũng biết tấm màng trinh đó tượng trưng cho điều gì. Lúc nãy dùng sức quá nhiều, Tần Linh kêu đau, bản thân cậu cũng đau, có một cảm giác phức tạp xen lẫn đau đớn và phấn khích.

Cậu cứ nghĩ rằng cô và Lục Phong đã quen nhau, đôi lúc nghĩ tới hình ảnh cô ấy cùng với người đàn ông đó mây mưa với nhau, trong lòng cậu tràn ngập cảm giác ghen tuông và không cam lòng, giống như bị kiến bò vậy, cắn xé trái tim của cậu.

Nhưng lúc này biết được, cô vẫn còn nguyên vẹn nằm dưới thân cậu, trong lòng cậu lại rất vui sướng khi biết cậu chính là người đàn ông đầu tiên của cô, dục vọng vì thế mà không thể kìm lại được.

"Ngoan, ráng chịu một chút, rất nhanh sẽ hết đau." Tần Thụy dịu dàng hôn lên môi cô, nhanh chóng động thân.

Khe suối của cô rất hẹp. Cánh hoa đóng kín, khe suối nho nhỏ hoàn toàn ẩn bên trong. Khe suối nhỏ như thế thì chỉ cần một ngón tay của con trai cũng có thể che lại được. Rất khó tưởng tượng được cái miệng nhỏ trong đó chứa "quái vật" đang dâng trào của cậu như thế nào.

Nam căn của thiếu niên từ từ rút ra rồi chen vào dòng suối nhỏ của cô. Cái miệng nhỏ bị mở ra, co rút lại rất nhanh để ngăn chặn vật thô to của cậu. Tần Linh ngửa đầu thở hổn hển, phát ra tiếng khóc nức nở, cô biết, lúc này mình có muốn trốn cũng không được nữa rồi. Lúc này cô chỉ cố gắng đón nhận cậu, để có thể giảm bớt đau đớn dưới thân.

Rất nhanh, sau vài lần luận động của Tần Thụy, dục vọng trong cơ thể cô cũng đã bị đánh thức, dần dần thiêu đốt lí trí cô. Tiểu huyệt đã tràn ra chất lỏng trong suốt.

Bỗng nhiên thiếu niên động thân một cái, dục vọng chen vào nơi sâu nhất của cô.

"A!" Tần Linh thét chói tai. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại. Tiểu huyệt kịch liệt co rút, kẹp chặt nam căn trong cơ thể. Cô cảm giác được hạ thân của mình bị nhét đầy, không có khe hở nào.

Thiếu niên xích lõa đặt cô dưới thân, đôi môi nóng ấm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy thương tiếc.

"Xin lỗi, rất đau phải không?" Mặc dù nói như thế nhưng cậu lại bắt đầu hoạt động trong thân thể cô. Cậu đã dịu dàng hết sức nhưng cự vật trong nơi nhỏ hẹp của cậu khiến cô rất đau.

"A... a...a..." Tần Linh rên rỉ theo từng lên tiến lên có lực của cậu. Thân thể xinh xắn trắng nõn bị đẩy về phía sau, hai nhũ phong rung lên trước ngực cô.

Cậu bắt được một ngọn nhũ phong đang nảy lên, há miệng ngậm lấy đóa hồng mai đầy đặn.

"A!" Tần Linh ngâm khẽ. Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên tràn đầy lửa dục vọng. Tiếng ngâm khẽ của Tần Linh càng khiến dục vọng của cậu cứng hơn. Cậu bắt đầu ra vào nhanh hơn trong cơ thể cô.

Mỗi một lần đều tiến vào nơi sâu nhất của cô.

"A...a....a...a" Vì thiếu niên đòi lấy rất nhanh nên Tần Linh phát ra tiếng rên rỉ liên tiếp. Cô đã lạc lối trong bể tình.

Mặc dù mỗi một lần Tần Thụy tiếng vào đều rất mãnh liệt nhưng cậu giữ đúng lực. Mỗi khi cậu tiến vào thì hạ thân cô cảm thấy một chút đau đớn vì bị xé rách và xuyên qua nhưng vẫn mang lại nhiều khoái cảm. Thân thể của Tần Linh hoàn toàn bán đứng cô.

Theo chỗ hai người kết hợp, một dòng mật dịch chảy ra, thấm ướt ra trải giường màu đen tuyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK