• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chập tối bốn người ngủ lại ở một gian khách sạn, An Nhược Sơ lập tức phát hiện ra một chuyện tiến thoái lưỡng nan.

“Uông huynh cùng Lê huynh một gian phòng, An đệ, đệ liền ở cùng một phòng với ta đi… An đệ, đệ làm sao vậy? Không thoải mái?”

An Nhược Sơ miễn cưỡng nói: “Tiểu đệ có vài thói quen không hay, tốt nhất là cứ một mình một phòng để tránh cho quấy rầy đến Cát huynh.”

“Sợ cái gì! Nữ nhân giang hồ còn không câu nệ tiểu tiết, An đệ không cần quá mức câu nệ.” Cát Đông cười ha ha, nói xong lại muốn vỗ xuống bả vai của nàng, lập tức nghĩ ra vị An đệ này rất chi gầy yếu, nếu một chưởng đánh ra liền không xong, thế là đành miễn cưỡng ngừng tay, xấu hổ gãi gãi đầu.

An Nhược Sơ không chú ý tới động tác của hắn, chỉ mạnh mẽ một lòng nói: “Cát huynh không khó chịu thì thật tốt, nhưng tiểu đệ vẫn luôn có thói quen ngủ một mình, tư thế ngủ của đệ không tốt, sẽ ngáy ngủ, nói mơ, còn có thể mộng du…”

“An đệ, đệ yên tâm đi, Cát huynh đã ngủ thì sẽ rất say, đệ cứ việc mộng du, sẽ không ảnh hưởng đến hắn.” Uông Tứ Hải cười nói. “Nếu không tin đệ cứ hỏi Lê huynh.”

Lê Thanh trầm mặc ít lời gật đầu.

“Như vậy a…” Thấy chuyện đã không còn nước cứu vãn, An Nhược Sơ nhỏ lệ trong lòng, “Như vậy rất tốt, rất tốt.”

Sau khi bố trí xong xuôi, bốn người tìm một cái bàn được kê trong góc ngồi xuống ăn bữa tối. Khách sạn hôm nay cơ hồ kín người hết chỗ, mọi người kẻ uống rượu kẻ nói chuyện.

“Hoa Sơn luận kiếm lần này dường như náo nhiệt hơn trước.”

“Đó là đương nhiên, từ khi Vương Trùng Dương về cõi tiên đến nay, ai là thiên hạ đệ nhất vẫn chưa được xác định.”

“Theo ý Cát huynh, danh hiệu đệ nhất này có khả năng sẽ thuộc về ai?”

“Theo ngu kiến của tại hạ, rất có khả năng Nam Đế sẽ đoạt được thiên hạ đệ nhất”

“Oh? Dựa vào đâu có thể khẳng định?”

“Vương Trùng Dương đã từng là thiên hạ đệ nhất, trước khi quy tiên đã đem Nhất Dương Chỉ truyền thụ cho Nam Đế, hơn nữa Nam Đế cũng tự có võ công tuyệt học, danh hiệu thiên hạ đệ nhất này tự nhiên là sẽ rơi vào tay Nam Đế.”

“Cát huynh nói có lý.” Uông Tứ Hải gật đầu, “Có điều thiên hạ đều biết, Nam Đế hiện đã xuất gia, không để ý tới tục sự hồng trần, hành tung cũng không xác định, lần này có thể tham gia Hoa Sơn luận kiếm hay không vẫn là một dấu hỏi.”

“Vậy theo ý Uông huynh, ai có khả năng giành được thiên hạ đệ nhất?” Cát Đông hỏi.

“Tại hạ ngược lại cảm thấy Hoàng Dược Sư mới có thể đoạt được thiên hạ đệ nhất.”

Nghe được cái tên quen thuộc, An Nhược Sơ dừng đũa một chút, sau đó gắp một đũa đồ ăn nhét vào miệng, gắng sức nhai mấy lần mới nuốt xuống.

“Hoàng Dược Sư?” Cát Đông hỏi.

Uông Tứ Hải uống một ngụm rượu, sau đó hỏi: “Có tin đồn nói Hoàng Dược Sư hai năm gần đây rời đảo thường xuyên hơn, các vị có biết chuyện này chứng tỏ cái gì không?”

“Chứng tỏ cái gì?”

“Hoàng Dược Sư từng thề, chưa nghiên cứu xong Cửu âm chân kinh quyển thượng sẽ không rời đảo, nay hắn rời đảo rồi, không phải nói rõ hắn đã tìm hiểu xong rồi sao?”

Lời vừa nói ra, mấy người đang uống rượu cách mấy bàn đồng thời phóng ánh mắt nóng hừng hực về phía họ.

“Khụ khụ…” An Nhược Sơ đang uống canh suýt nữa thì bị sặc, người ta ra đảo là vì tìm nữ nhi có được hay không, đừng có mà ở chỗ này nói nhảm a!

Người nổi tiếng nhiều xì căng đan, những lời này cũng áp dụng được ở cổ đại a. Để tránh cho Hoàng Dược Sư từ nay về sau bị một đám người đam mê chân kinh đuổi giết, An Nhược Sơ cảm thấy không thể không giúp hắn minh oan một chút, “Chuyện kia, ta nghe nói Hoàng Dược Sư rời đảo là để tìm nữ nhi rời nhà trốn đi a, chân chính luyện thành Cửu âm chân kinh lại là một kỳ nhân khác.”

Vừa nói xong, nhất thời ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung ở trên người nàng, An Nhược Sơ theo bản năng sờ sờ mặt mình, xác định không có nhiều ra thêm vài lỗ thủng.

Thấy nàng chậm chạp không nói tiếp, Cát Đông nhịn không được thúc giục: “An đệ, đệ nói mau a, là ai?”

Đương nhiên là Quách Tĩnh cùng Lão Ngoan Đồng. Có điều hai người kia cũng không có ân oán gì với nàng, nàng đương nhiên sẽ không hãm hại bọn họ, chỉ thấy khuôn mặt nàng mang ý cười nói: “Là Tây Độc u Dương Phong.” Giả kinh cũng là kinh, huống gì đương sự cũng tưởng là thật, nàng cũng không tính oan cho hắn.

Mọi người ồ lên.

“An đệ, đệ nói thật?”

An Nhược Sơ chắc chắn gật đầu: “So với vàng thật còn thật hơn!”

“Sao đệ lại biết được?”

An Nhược Sơ không trực tiếp trả lời, có tình hỏi chệch hướng: “Nửa năm qua có người nghe được tin tức u Dương Phong hành tẩu trên giang hồ không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, quả thật có một đoạn thời gian trên giang hồ không có tin tức của u Dương Phong.

“Đó là bởi vì hắn đã trốn đi luyện kinh.”

“Khó trách!” Uông Tứ Hải đột nhiên kêu một tiếng. Ánh mắt mọi người nhất thời chuyển sang hắn, Uông Tứ Hải nói tiếp: “Khó trách nửa năm trước Hoàng Dược Sư đến Bạch Đà sơn, hóa ra là để tranh đoạt chân kinh sao?”

An Nhược Sơ nghe vậy nhăn lại đôi mày tinh tế, Hoàng Dược Sư đến Bạch Đà sơn? Vì sao trên sách không viết đoạn nào như thế này? Hiển nhiên cũng có người không biết chuyện, nàng nghe thấy Lê Thanh vẫn trầm mặc ít thấy mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ta cũng không rõ lắm, chuyện này là ta được nghe nói ở chỗ một vị tiền bối. Nói rằng Đông Tà Tây Độc luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng không hiểu vì sao, nửa năm trước Hoàng Dược Sư đột nhiên xuất hiện ở Bạch Đà sơn, trong một đêm đó cơ hồ huyết tẩy toàn bộ Bạch Đà sơn trang.”

Mọi người nghe xong đều khiếp sợ, Bạch Đà sơn dù sao cũng là hang ổ của Tây Độc u Dương Phong, nơi đó hiểm cảnh liên tiếp, chỉ cần xà trận hàng ngàn hàng vạn cũng đã khiến cho người ta từ bỏ hi vọng, trên đời người có thể vào sào huyệt của Tây Độc như chốn không người, ngoại trừ đảo chủ đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư còn có ai?

“Vậy việc này cuối cùng ra sao? u Dương Phong có cùng Hoàng Dược Sư đánh nhau không? Ai thắng ai thua?”

“Vị tiền bối kia thực ra cũng không nói tiếp, chỉ nói sau chuyện này, Đông Tà Tây Độc hai người xem như chính thức phá vỡ quan hệ.”

“Xem ra Hoa Sơn luận kiếm lần này có trò hay để nhìn, ha ha.”

Nói xong mọi người lại bắt đầu đánh cược, có người cược Nam Đế thắng, có người cược Hoàng Dược Sư, có người cược u Dương Phong, cũng có người cược cho Hồng Thất Công.

“An đệ, đệ cược cho ai?” Cát Đông hỏi.

An Nhược Sơ lắc lắc đầu, “Ta không cược.” Cược cũng vô ích, người thắng không nằm trong số mấy người này. Có điều bây giờ mà nàng nói ra tên của Quách Tĩnh, tám phần sẽ bị cười nhạo xem như kẻ ngu ngốc.

Thấy cơm của An Nhược Sơ vẫn còn nửa bát, Uông Tứ Hải hỏi: “An đệ, sao đệ lại ăn ít như vậy?”

“Ta ăn không vô.”

“Sao lại như thế được? Lên đường rất cần thể lực, huống hồ bây giờ đệ đang trong tuổi lớn, xem đệ gầy yếu như thế kia, một chút khí khái nam tử cũng không có, nào nào, ăn nhiều một chút.” Nói xong vừa giữ nụ cười nhã nhặn vừa kiên quyết gắp thức ăn vào bát nàng.

An Nhược Sơ có chút không còn gì để nói, Uông huynh, rốt cuộc huynh xem ta là mấy tuổi?

Sau khi bị vị nam nhân nhã nhặn bất ngờ nổi bản tính làm mẹ nào đó bắt buộc ăn hết một bát cơm, An Nhược Sơ rầu rĩ không vui theo phía sau Cát Đông trở về phòng.

Cầm quần áo để thay, Cát Đông nghi hoặc nói với An Nhược Sơ đang lúng ta lúng túng đứng một bên: “An đệ, mau lấy quần áo a, chúng ta cùng đến nhà tắm tắm rửa.”

“Ta… Ta…” Ta nửa ngày, An Nhược Sơ linh quang chợt lóe, quét qua Cát Đông như một trận gió, bổ nhào vào trên giường, lôi chăn ra bọc mình lại thật kín, đưa lưng về phía Cát Đông nói: “Chạy một ngày đường, ta mệt muốn chết, ta muốn ngủ trước, sáng mai rồi tắm sau.” Nói xong còn cố tình ngáp một cái thật to.

Cát Đông gãi gãi đầu, “Đệ xác định không tắm? Tắm sạch sẽ ngủ thoải mái hơn nhiều.”

“Không xong không xong, mí mắt ta đang khép lại, thật mệt, ta đang ngủ, đang ngủ…” Phát ra tiếng ngáy.

Thấy bộ dạng nàng giống như thật sự mệt muốn chết, Cát Đông cũng không bắt ép nàng nữa, cầm quần áo của mình đi ra ngoài cửa .

Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, An Nhược Sơ mới bật dậy. Sau khi xác định Cát Đông đã thật sự rời đi, mới lôi hành lý của chính mình ra, cầm quần áo mới, thẳng tiến suối nước nóng cho nữ. Nhịn một ngày, nàng cũng sắp chịu không nổi, không tắm thì khẳng định nàng sẽ không ngủ được. Chỉ cần tắm xong trước khi Cát Đông về là được.

Nàng vừa hỏi đường xong, nữ nhân trông coi suối nước đứng một bên, tuyệt đối không để nam nhân nào đến nhòm ngó. Vừa đi vào, còn có một nữ khách trừng mắt nhìn nàng, miệng mở lớn, An Nhược Sơ nhanh chóng tiến lên bịt miệng của nàng ta lại, nói: “Đừng kêu, ta là nữ.”

Nữ khách kia hiển nhiên vẫn chưa phản ứng lại được, tiếp tục trừng mắt nàng. Lúc đó những người khác cũng bị động tĩnh bên này làm cho chú ý, đều hoảng sợ mà nhìn nàng.

An Nhược Sơ thở dài, dùng một tay khác kéo vạt áo ra cho mấy người đó xem, “Thế này đã tin chưa?”

Đối phương nhìn thoáng qua, sau đó gật gật đầu.

Không hề dông dài cùng các nàng, An Nhược Sơ buông tay ra, rất nhanh cởi áo tháo thắt lưng, dùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời để tắm rửa, đầu cũng chưa kịp gội đã vội vàng trở lại phòng trọ.

Khi đẩy cửa ra, nàng thở dài một hơi.

Cát Đông vẫn chưa trở về.

Bò lên giường, duy trì tư thế vừa mới ngủ, An Nhược Sơ im lặng chờ đợi Cát Đông trở về.

Không biết qua bao lâu, đang mê mê mang mang, cảm giác bên người có chút động tĩnh. Nàng muốn mở mắt, nhưng thật sự rất mệt, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra mình định nói với Cát Đông cái gì, liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Mũi bị mùi thơm như có như không vây quanh, Cát Đông nhăn mũi ngửi nửa ngày, cuối cùng phát hiện ra mùi thơm đến từ tiểu tử đang ngủ đến mức hôn thiên ám địa bên người kia.

Không tắm rửa cũng thơm như vậy, rất không có thiên lý .

Trằn trọc.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rải lên khuôn mặt thiếu niên bên người, làn da trắng nõn không tì vết sáng như ngà voi, lông mi thật dài giống hai cây quạt nhỏ tạo thành bóng mờ hình con bướm ở trước mắt, đôi môi đỏ tươi ướt át hơi hơi nhếch lên, không khỏi khiến người ta muốn âu yếm…

Cát Đông nhất thời bị ý nghĩ xấu xa của chính mình dọa sợ không nhẹ.

An đệ…đệ…đệ ấy dù sao cũng là một nam nhân a!

Cát Đông bịt mặt mình, hắn thật sự là cầm thú.

Ánh mắt không tự giác lại bị khuôn mặt kia hấp dẫn, vì sao mấy ngày hôm trước hắn một chút cũng không phát hiện tướng mạo An đệ xuất chúng như vậy chứ? Thật xinh đẹp, thật đáng yêu…

A a a! Không thể không thể!

Bắt buộc chính mình thu hồi ánh mắt, Cát Đông thở phì phò xoay người ngồi dậy, hung hăng đánh cho mình hai quyền, sau đó cầm chăn của bản thân tông cửa xông ra.

Uông Tứ Hải cùng Lê Thanh đang ngủ say bị tiếng gõ cửa bất ngờ đánh thức.

“Ai?” Lê Thanh cảnh giác hỏi.

“Là ta.”

Uông Tứ Hải lập tức xuống giường đi mở cửa, kinh ngạc nói: “Cát huynh, đã trễ thế này… Mặt của huynh sao lại thế này?”

Cát Đông ngượng ngùng nói: “Ta muốn ngủ cùng chỗ với hai đệ… Các đệ ngủ giường, ta ngủ đất cũng được!”

“Chuyện gì xả ra vậy? An đệ đâu?”

“Hắn không sao.”

“Vậy…”

Không đợi hắn nói chuyện, Cát Đông đã tự động đi vào, đắp kín chăn đệm liền nhắm mắt ngủ, lưu lại hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Uông Tứ Hải nhớ lại mấy lời ban ngày An Nhược Sơ nói, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là cái thói quen không tốt nào mà lại khiến cho Cát huynh chỉ sợ tránh cũng không kịp thế này?”

“Có lẽ là khi mộng du sẽ lấy đao chém người.” Nói xong câu đó, Lê Thanh xoay người tiếp tục ngủ.

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK