Ta mạn vô mục đích, vừa đi vừa thưởng thức cảnh trí trên đảo Đào Hoa.
Ta còn nhớ rõ lúc Quách Tĩnh mới tới đảo Đào Hoa đã bị cảnh đẹp làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, khi đó hoa đào còn chưa nở đâu. Nếu hắn nhìn thấy cảnh hoa đào nở đầy trời lúc này có hay không sẽ bị doạ thành ngốc?
Đi trong rừng đào, ta nghĩ, không biết vì sao Hoàng Dược Sư đối với hoa đào lại có chú ý?
Ở Trung Quốc, trăm loại hoa đều có thần riêng cùng một đoạn truyện xưa mĩ lệ.
Hoa đào thần được tương truyền sớm nhất là Tức hầu phu nhân của Đại Sở quốc thời Xuân Thu, trong một hồi chính biến, Tức hầu bị Sở Văn Vương tiêu diệt. Sở Văn Vương ham muốn sắc đẹp của Tức phu nhân, ý muốn ép gả, Tức phu nhân không chịu, thừa cơ trốn ra khỏi cung đi tìm Tức hầu. Tức hầu tự sát, Tức phu nhân cũng tự tử theo. Lúc này đúng vào tháng ba hoa đào nở rộ, người nước Sở cảm động và tưởng nhớ sự kiên trinh của Tức phu nhân, liền lập đền tế bái, cũng xưng nàng là hoa đào thần.
Ta từng có một đoạn thời gian rất mê hoa hoa cỏ cỏ, đối với một số hoa cỏ thông thường cũng có nghiên cứu. Ta ngẩng đầu nhìn thế giới tầng tầng lớp lớp hồng nhạt, lâm vào khổ tư.
Hoa đào là tượng trưng cho cái gì?
Ở Trung Quốc, cho tới nay hoa đào đều không ly khai hai chữ “tình yêu”, mọi người thường nói “số đào hoa” chính là bởi vì hoa đào có thể mang đến cho người ta tình yêu kỳ ngộ.
Ta không biết nói gì.
…Lại là vợ chồng tình thú trong lúc đó sao?
Hoàng Dược Sư này quả là yêu vợ tận xương, đảo này trồng kín hoa đào đã tỏ rõ nỗi lòng hắn. Tuy rằng nhìn người khác thì cảm thấy buồn nôn, nhưng ta thật muốn có nam nhân đối với ta như vậy, ta chết cũng không tiếc.
Đang lúc ta lâm vào vô hạn ảo tưởng, cách đó không xa truyền đến tiếng khóc rất nhỏ của nữ tử, ta hoàn hồn, nghĩ lại trên đảo ngoại trừ ta cùng Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung, Chu Bá Thông, cũng chỉ còn lại chút ách bộc. Nói cách khác, thanh âm này hẳn đến từ Hoàng Dung?
Nghĩ đến là quỷ nha đầu tinh quái kia, ta cứng đờ.
Lý trí nói cho ta biết, tiếp cận nàng sẽ có việc không hay ho phát sinh, nhưng tình cảm thì… kỳ thật ta rất muốn xem bộ dạng của tiểu Hoàng Dung mười tuổi ra sao.
Không bằng, tránh ở một bên rồi vụng trộm liếc mắt mấy cái.
Ta dựa theo tiếng khóc mà đi, vừa gặp chỗ rẽ, trước mắt bỗng hiện lên một bụi hoa màu trắng, ở giữa có một khối gì đó cao cao lộ ra, nguyên lai là toà thạch phần, trên bia mộ có khắc mười một chữ to “Nữ chủ đảo Đào Hoa Phùng Thị Mai Hương chi mộ”. Một nữ tử áo trắng đang quỳ gối trước mộ phần đưa lưng về phía ta, chắc là Hoàng Dung.
Bởi vì có chút xa nên ta không nghe rõ được nàng đang khóc than cái gì, nhưng mà đại khái cũng hiểu được nàng đang cùng mẹ nàng ôn lại những tình cảm lúc trước. Thanh âm cúi đầu khóc nức nở khiến cho người ta nghe xong phải đau lòng.
“…Ô, nương, cha gần đây đều không đến tế bái người, cha nhất định là đã quên người rồi, ô…Nương không cần thương tâm, Dung nhi sẽ không quên người…”
Đó là bởi vì cha ngươi biết nương ngươi đã sống lại thôi.
“…Cha còn không cho Dung nhi đến tế bái người, hỏi nguyên nhân, cha lại không chịu nói…Hừ, phụ thân đáng ghét!”
Là ta bảo hắn không được nói… Ách, cái này có tính là phá hoại tình cảm cha con người ta không nhỉ?
Ngồi nghe một lúc thì chân ngồi có điểm tê, ta đang muốn chuyển đổi trọng tâm một chút, ai ngờ không được lại ngã vào bụi hoa.
“Ai?!” Đột nhiên Hoàng Dung phát ra một tiếng truy vấn.
Trời, bị phát hiện!
“Dung nhi.” Một thanh âm trầm thấp vang lên.
“Phụ thân!” Hoàng Dung xoay người nhìn Hoàng Dược Sư vừa từ sau thân cây đi ra, chỉ vào phương hướng của ta nói: “Phụ thân, chỗ đó hình như có người, nữ nhi đi xem thử.”
“Đứng lại.”
Ngại uy nghiêm của Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung không dám không theo, chỉ thấy thanh âm nàng hơi sốt ruột: “Phụ thân, nếu không đuổt theo thì người đó sẽ chạy mất!”
“Có ta ở đây, ai dám ở trên đảo Đào Hoa giương oai?” Hoàng Dược Sư đặt tay lên trên ngọc tiêu, “Bất quá chỉ là một con thỏ nhỏ, võ nghệ của ngươi học được từ đâu mà ngay cả cái này cũng không phân biệt được!”
“Nhưng mà…” Hoàng Dung còn muốn nói cái gì, đột nhiên nghĩ đến nàng đang không để ý phụ thân, làm như vậy chẳng phải là mất công toi sao? Thế là lập tức ngừng nói chuyện, bày ra một bộ dạng lạnh nhạt, không thèm nhắc lại.
Ánh mắt Hoàng Dược Sư dừng trên một bó hoa trước mộ phần, nói: “Không phải đã bảo ngươi không cần lại đến bái tế nương sao?”
Nhắc tới điều này, Hoàng Dung lập tức quên luôn lời nhắc nhở chính mình lúc trước, kích động chân tay nói: “Phụ thân quên mẫu thân, không cần mẫu thân, Dung nhi sẽ không quên, Dung nhi thương mẫu thân!”
Hoàng Dược Sư nhíu mày, “Ai nói ta đã quên mẹ ngươi?”
“Phụ thân nhớ rõ đã bao lâu chưa đến bái tế mẫu thân chứ?”
Hoàng Dược Sư ngưng thần không nói.
Lệ tích tụ trên mắt theo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Dung nhỏ xuống, “Phụ thân không đến là chuyện của phụ thân, Dung nhi đến bái tế mẫu thân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể nói Dung nhi sai!” Nói xong Hoàng Dung nâng làn váy chạy đi.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của nàng đã đi xa, ta đột nhiên cảm thấy thật có lỗi.
Ta có phải hay không rất ích kỷ?
“Đi ra.” Thanh âm Hoàng Dược Sư trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Ta thở dài trong lòng, biết không thể gạt được hắn.
Ta chuyển động thân mình, định từ dưới đất đứng lên, nhưng mà phát hiện chân vẫn còn tê, vừa động thì như bị kiến cắn. “Ta …không dậy được.”
Hoàng Dược Sư đi tới, nhìn thân hình ta giữa bụi hoa tuyết trắng, một trận trầm mặc.
Sau một lúc lâu, hắn ngồi xuống bên người ta, nâng bàn chân của ta lên, giúp ta mát xa.
“Không, không cần phiền toái…” Ta kinh hoảng định lùi chân về, nhưng vừa mới tiếp xúc với ánh mắt hắn ta lại không lo lắng nữa.
Vợ chồng tình thú, vợ chồng tình thú… Ta tự nói với chính mình.
Mặt có điểm hồng, ta không dám nhìn hắn, chỉ có thể liều mạng nhìn về phía mây trắng trên trời.
Giữa hai người là không gian trầm mặc.
“Cái kia, thật xin lỗi.” Ta thấp giọng nói.
“Vì cái gì nói như vậy?”
“Khiến ngươi cùng…Dung nhi cãi nhau.”
“Ừ.”
Ta khụ một chút, Hoàng GG ngươi cũng nhận rất thản nhiên nhỉ, bình thường chẳng phải sẽ nói “Không liên quan đến chuyện của nàng” hay “Nàng không cần tự trách linh tinh lời an ủi sao?
“Kia… Muốn ta cùng nàng nói rõ một chút không?” Tuy rằng thật không muốn cùng Hoàng Dung gặp mặt, nhưng nếu bởi vì ta mà làm cho bọn họ sinh ra hiểu lầm thì cũng không tốt lắm.
“Tiểu hài tử nháo thôi, không cần để ý nàng.”
Là như vậy sao? Ta hồ nghi nhìn hắn. Hoàng Dược Sư có tiếng là sủng nữ nhi, bị nữ nhi yêu quý chán ghét chắc phải khổ sở đi? Tâm lí nhất định vô cùng sốt ruột ? Đúng không?!
Đột nhiên, hắn cúi đầu xuống, sát vào mặt ta, ngẫu nhiên nói: “Thật sự rất muốn đền bù sao?”
“Ta đột nhiên cảm thấy tiểu hài tử nháo cũng không có cái gì, ha ha.”
“Gì?”
Chân đột nhiên phát đau, ta khóc nói: “Ô, xin cho ta đền bù!”
“Được.” Hắn buông chân ta, đứng dậy. “Đi theo ta.”
* * *
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cương quá năm, thỉnh mọi người khẳng khái một điểm, không cần bá vương a!