• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Cuối tuần hai người vẫn phát sóng trực tiếp sao, mẹ có thể dẫn Khương Lan đến phố ăn vặt Chúc An được không."
Với Vãn Thu: "Con cũng xem phát sóng trực tiếp hả? Mẹ nói cho con biết, Khương Lan hẳn là không muốn gặp con, chỉ có kinh liền không gọi kinh hỉ, mẹ phải tôn trọng ý kiến của con bé."
Lục Di Trình thanh âm có chút chua chát, "Con có thể làm cho cô ấy không phát hiện là con..

Nói cho con biết, có phải cô ấy muốn chia tay với con."
"Con muốn gặp cô ấy."
Với Vãn Thu im lặng một lúc.
Sau khi tham gia chương trình, bà và Lục Di Trình thường gọi điện thoại cho nhau, nói chuyện thời gian không dài, một lần cũng vài phút, nhưng đây là lần đầu tiên, Lục Di Trình như thế này.
Hơn mười ngày không liên hệ, chỉ có thể từ chương trình, phát sóng trực tiếp nhìn thấy Khương Lan, làm Lục Di Trình sinh ra nghi ngờ.
Nghi ngờ Khương Lan có phải hay không muốn chia tay.
Với Vãn Thu không biết Lục Di Trình nghĩ tới chuyện này bao nhiêu lần, bà nhớ lại lời nói ở tiệm lẩu của Khương Lan, kỳ thật Khương Lan cái gì đều hiểu.
"Nếu không thể đi tiếp, chỉ có thể là duyên phận không đủ."
Đầu bên kia điện thoại im lặng, không đến nửa phút, Lục Di Trình mới mở miệng: "Mẹ với Khương Lan mới ở chung mấy ngày, nếu cô ấy về sau không tặng hoa cho mẹ, không cùng mẹ chơi game, không cùng mẹ ăn đồ ăn ngon, đến lúc đó mẹ có thể thoải mái mà nói duyên phận không đến sao."
Với Vãn Thu tưởng tượng, cảm thấy thật đáng sợ, đây là con trai của bà? Có thể hay không ngậm cái miệng quạ đen được không, "..


Nên việc ở trời, mưu việc ở người*, Lục Di Trình con đừng từ bỏ."
*Gia Cát Lượng đời Tam Quốc viết: Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên.

Nghĩa là: Mưu việc ở người, nên việc ở Trời.

Thành ngữ này được hiểu nôm na là việc tính toán đường đi nước bước trong một công việc nào đó là do con người còn có thành công hay không là do ông trời.

Ở đây Với Vãn Thu nói ngược lại "nên việc ở trời, mưu việc ở người" mình nghĩ là để động viên Lục Di Trình)
"Con chỉ là muốn gặp cô ấy."
Hai người đã có hơn mười ngày không gặp mặt, nghỉ hè qua là lên năm bốn, Lục Di Trình là thực tập sinh nên ngày thường rất bận.
Ngày đó thương lượng hảo giữa trưa đi ăn lẩu, nhưng hắn lâm thời có việc.
Với Vãn Thu nói: "Được rồi được rồi, nhưng mà như thế này là mẹ đang phản bội Khương Lan, con..

Đừng vì giải quyết chuyện của mình không tốt mà ảnh hưởng đến tình cảm của mẹ và Khương Lan."
Lục Di Trình: "..."
"Đúng rồi, nhân tiện mẹ hỏi con, trước kia vào lúc cuối tháng, hai ngươi có đi ra ngoài chơi không." Với Vãn Thu nhớ Khương Lan nói, cuối tháng gần hết tiền sẽ tiết kiệm.
Lục Di Trình nghĩ lại, quả thật cuối tháng muốn cùng Khương Lan hẹn hò, thì cô ấy luôn nói bận, "Vâng, làm sao vậy?"
Với Vãn Thu tức giận thở hồng hộc, quả nhiên đàn ông đều giống nhau, "Tự mình suy nghĩ một chút tại sao!"
Lục Di Trình từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, làm sao hiểu được cảm giác hết tiền sinh hoạt phí, cả tháng đều sung sướng tự tại, còn Khương Lan..

có lẽ sẽ ở ký túc xá gặm màn thầu.
Buổi tối ăn cơm, Với Vãn Thu làm món sườn chiên tỏi, khoai tây khô và cơm.
Khương Lan sờ không được đầu óc, "Với lão sư, chúng ta như thế này có hơi quá không?"
Giữa trưa mới vừa ăn tiệc, buổi tối lại ăn thịt, chẳng lẽ về sau muốn tách ra ăn, đây là bữa tối cuối cùng?
Với Vãn Thu nói: "Tôi không muốn thấy cô ăn ở nhà người khác như thể ở nhà không được ăn no, cơm nước xong nghỉ một lát rồi luyện yoga, mọi người không phải thường nói, không ăn.."

"Không ăn no làm sao có sức giảm béo!" Khương Lan lập tức tiếp lời, "Với lão sư, ngươi thực triều sao."
Với Vãn Thu: "Nhưng mà vẫn phải chay mặn phối hợp, không thể ăn mỗi thịt, đối thân thể không tốt, còn phải ăn ít cơm hộp, những cái đó còn không biết có sử dụng dầu tốt cho sức khỏe hay không."
"Được rồi, được rồi, không phải lúc nào em cũng ăn, nhưng mà Với lão sư, cô không cảm thấy những món ăn vặt đó ăn ngon sao! Tuy rằng không tốt cho sức khỏe, nhưng có mùi vị rất tuyệt."
Với Vãn Thu nhàn nhạt nói: "Có cái gì ngon, còn không phải là cái hương vị kia sao, có thể so sánh với cơm trong nhà sao?"
Khương Lan nói: "Đó là cô chưa đi qua phố ăn vặt đấy thôi! Ở đó nguyên một cái phố đều là đồ ăn ngon, đi một bước là có đồ ăn, đi một bước lại có thêm đồ ăn!"
Với Vãn Thu nhìn Khương Lan, gian nan nói: "Thật vậy chăng?"
Bà đột nhiên phát hiện, Lục Di Trình rất hiểu biết về Khương Lan, Khương Lan thích cái gì, muốn làm gì, con trai bà đều biết.
Sao trùng hợp như vậy nhỉ, đều muốn đi phố ăn vặt.
"Em còn có thể lừa cô, chờ ngày nào đó chúng ta đi phố ăn vặt cô sẽ biết thôi." Khương Lan đi một mình thì không có việc gì, nhưng gương mặt của Với Vãn Thu quá nhiều người biết, đi đến chỗ nào đều có thể bị nhận ra.
Phố ăn vặt chắc có rất nhiều người, vạn nhất bị nhận ra khẳng định sẽ làm giao thông tắc nghẽn.
Đi ra ngoài phải mang khẩu trang, camera cũng không thể đi gần quá.
Khương Lan sợ Với Vãn Thu không muốn, "Với lão sư, thật sự đặc biệt ăn ngon, cô đi một lần liền muốn đi lần thứ hai, hơn nữa đồ ăn ở đó đều rất rẻ, có thể ăn được rất nhiều."
Có mì lạnh nướng, khoai lang nướng, bắp nướng, khoai tây chiên, các loại xiên que..
"Với lão sư, nếu cô không muốn đi thì cuối tuần chúng ta ở nhà cùng chơi game leo rank, trước lên kim cương, sau đó lên vương giả." Mấy ngày nay ra ngoài, không thể nào chơi game, Với Vãn Thu vẫn còn rank bạc.
Với Vãn Thu cúi đầu, không nhìn vào mắt Khương Lan, "Đi."
Khương Lan cho rằng chính mình nghe lầm, như vậy là đồng ý rồi, không phải nói phố ăn vặt đều là đồ ăn dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe, không hợp vệ sinh sao, "Cô thật sự muốn đi sao?"
"Vậy thì không đi." Với Vãn Thu cúi đầu gắp vào bát một miếng khoai tây, hai món đều là thịt và cacbohydrat vì vậy bà không dám ăn.
Khương Lan nói: "Đi đi đi, em tìm xem gần đây có phố ăn vặt nào không."
Hôm nay thứ năm, ngày mai sẽ phát sóng tập hai, hai người tính toán buổi tối thứ bảy đi phố ăn vặt chơi.

Khương Lan tra được, phố Chúc An gần khu biệt thự nhất, lái xe hơn nửa giờ, chỗ khác ngồi tàu điện ngầm đều phải hơn một giờ, hơn nữa phố ăn vặt này được đánh giá không tệ lắm, giá cả phải chăng lại sạch sẽ vệ sinh.
Khương Lan hỏi Với Vãn Thu chỗ này được không.
Là phố ăn vặt Chúc An, Với Vãn Thu nói: "Vậy thì chỗ này đi."
Đôi mắt Khương Lan cong cong, cô lại tìm hiểu xem chỗ này có món nào ăn ngon, cái nào nên tránh.
Với Vãn Thu gọi điện thoại luôn luôn không bật loa ngoài.

Tổ chương trình tuy rằng có thể từ lời nói của bà đoán ra đại khái câu chuyện, nhưng lại không biết Lục Di Trình dự định đi phố ăn vặt.
Trương Thiên suy xét một phen, quyết định đem đoạn hội thoại giữa Với Vãn Thu Khương Lan lúc nãy xóa đi.

Dù sao độ nổi tiếng của Vãn Thu quá cao, nếu để cộng đồng mạng biết thì sẽ rất phiền phức.
Với Vãn Thu nói chuyện giữ lời, cơm nước xong liền cùng Khương Lan luyện yoga.

Là người mới học, lại còn lười biếng, Khương Lan đã đổ mồ hôi khi tập hơn mười phút..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK