• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buông tín, Bạch Tang Vận lộ ra nụ cười tươi đầy sung sướng sau mấy tháng lo lắng không yên, đứa con trong bụng coi như cũng cảm giác được hắn vui sướng, hơi hơi giật giật.

“Tang Vận?” Canh giữ ở bên cạnh hắn, Lam Khuyết Dương lên tiếng, Bạch Tang Vận ngửa đầu, cười nói, “Triệt nhi cuối cùng đã bình tâm rồi. Nhìn phong thư này, ta yên tâm.” Nói xong, đem tín đưa cho Lam Khuyết Dương.

Lam Khuyết Dương đại khái nhìn nhìn, rồi mới đem tín phóng tới một bên, sờ sờ lên bụng Bạch Tang Vận, hắn nhẹ nhàng nói: “Tang Vận, lúc này, ngươi có thể an tâm dưỡng thai rồi.”

Bạch Tang Vận nắm lấy tay hắn, gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã nhấc xuống, chuyện còn lại là do hai người kia phải tự mình giải quyết.

“Không cần nói cho Vận Tranh cùng Vận Vanh biết, cứ để cho bọn họ tiếp tục cố gắng, Hãn Triệt bị nhiều ủy khuất như vậy, cũng nên làm cho bọn họ nhiều lo lắng mới xứng đáng.” Đem tín thu hồi, Bạch Tang Vận quyết định tạm thời không nói với hai đứa con. Lam Khuyết Dương đương nhiên là hết thảy đều nghe theo hắn.

Thái tử phủ, sau khi Lam Vận Vanh kể hết thảy mọi chuyện phát sinh khi hắn cùng Bạch Hãn Triệt ở Bạch gia trang, trên mặt Lưu Vận Tranh ý cười càng ngày càng rõ ràng.

“Nói như thế...... Hãn Triệt đã tha thứ chúng ta.”

Lam Vận Vanh gật đầu, lập tức lại nhíu mi: “Tha thứ là tha thứ, bất quá lúc ta đi  Hãn Triệt lại không muốn tóc của ta.”

Lưu Vận Tranh vỗ vỗ vai hắn nói: “Vận Vanh, việc này gấp gáp là không được. Ta mới đầu còn tưởng rằng Hãn Triệt phải vài năm mới có thể tha thứ chúng ta, hiện giờ sự tình so với chúng ta dự đoán thật là tốt hơn nhiều lắm. Ta nghĩ, không bao lâu nữa, Hãn Triệt sẽ muốn kết tóc cùng chúng ta.”

Lam Vận Vanh thật dài thở một hơi, nằm ngửa ở trên ghế nói: “Hãn Triệt tuy rằng tha thứ chúng ta...... Nhưng, ai...... Ôm Hãn Triệt, cũng không thể muốn hắn. Vận Tranh, ta thử qua rồi, thật sự rất đau, đau đến vài ngày ta không xuống giường được. Trách không được Hãn Triệt trước kia luôn khóc, ta còn ngỡ vì hắn không thích chúng ta.”

Lưu Vận Tranh nhíu mày, đôi mắt loé loé, hỏi: “Ngươi đem chuyện trải qua lặp lại lần nữa, cẩn thận chút.”

Lam Vận Vanh nghĩ nghĩ, đem chuyện hắn “cường bạo” Bạch Hãn Triệt như thế nào tỉ mỉ nói ra.

*********

“Văn đại ca, chúng ta tổng cộng muốn đi mấy địa phương a?”

Trong rừng cây, Tiểu Tứ vừa ăn cơm trưa vừa hỏi.

Văn Trạng Nguyên ăn như lang thôn hổ yết những món ăn mỹ vị do Tiểu Tứ làm, hàm hồ nói: “Ngươi nha, theo ta đi là được, ta sẽ không đem ngươi bán.”

“Thiếu gia, ngươi xem Văn đại ca, cứ thích thừa nước đục thả câu.” Thấy Văn Trạng Nguyên không nói, Tiểu Tứ quay đầu hướng Bạch Hãn Triệt cáo trạng.

Bạch Hãn Triệt uống bát canh, cười nói: “Nếu Trạng Nguyên thích thừa nước đục thả câu, chúng ta sẽ không hỏi, ven đường này cảnh sắc cũng thật mê người, chúng ta coi như dạo chơi ngoại thành đi.”

Tiểu Tứ vừa nghe, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy thiếu gia, sau này a, chúng ta cũng không hỏi Văn đại ca nữa, cho hắn một mình mắc nghẹn đi thôi.”

Văn Trạng Nguyên rất nhanh nuốt xuống miệng gì đó, kêu lên: “Thiếu gia, ngài sao có thể giúp Tiểu Tứ khi dễ ta a.”

“Rõ ràng chính là Văn đại ca khi dễ ta cùng thiếu gia.” Sau khi đi ra ngoài, trở nên sáng sủa rất nhiều, Tiểu Tứ một chút cũng không nhượng bộ bĩu môi. Phải tẩy một tháng xiêm y cho Văn Trạng Nguyên, làm cho Tiểu Tứ phá lệ cởi mở hơn.

“Này làm sao có thể gọi là khi dễ, nếu nói ra rồi, thì còn gì là thú vị nữa.”

“Thế Văn đại ca có thể lộ ra một chút nơi mà chúng ta muốn đi tên gọi là gì không?”

Hai người lại bắt đầu đấu võ mồm, Bạch Hãn Triệt cùng những người khác cười xem hai người. Trong rừng cây thật im lặng, tiếng chim, tiếng côn trùng kêu vang, còn có món rau dại hương vị thơm ngon, đối với giờ phút này xem ra là thập phần khoái hoạt. Ra kinh ngắn ngủn hai tháng, đã xảy ra rất nhiều chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Vận Tranh...... Vận Vanh...... Trong lòng thầm gọi tên hai người kia, không còn có cảm giác sợ hãi nữa, mà lúc này lại cảm thấy......an tâm.

“Thiếu gia, ngài thích ăn rau dại này?”

Văn Trạng Nguyên đấu võ miệng với Tiểu Tứ xong mới chú ý tới Bạch Hãn Triệt nãy giờ đã uống hết hai chén canh rau dại, ngạc nhiên hỏi.

Bạch Hãn Triệt lại thêm một chén, tâm tình vô cùng tốt nói: “Rau dại này chính là một thứ thuốc thanh nhiệt giải độc rất tốt, trời nóng, ăn nhiều một chút sẽ thấy mát mẻ hơn khi thời tiết nóng.”

“Ngươi cho là thiếu gia sẽ ăn không quen a, thiếu gia chúng ta cho dù rau có vị đắng thế nào đều có thể ăn.” Văn Trạng Nguyên thói quen tính gõ cho Tiểu Tứ một cái, đưa tới đối phương bất mãn, hai người lại bắt đầu đấu võ mồm.

Bạch Hãn Triệt cười ra tiếng, phụ thân, cám ơn ngài đã cho Tiểu Tứ cùng Trạng Nguyên bồi con ra ngoài, cám ơn ngài...... Đối con làm hết thảy.

*********

Nghênh Hoan Lâu, đại thanh lâu đứng đầu kinh thành, trong phòng hảo hạng nằm ở lầu ba, là nơi chuyên môn tiếp đãi kinh thành hiển quý, tú bà thật cẩn thận quan sát hai vị tiểu công tử dáng vẻ uy nghiêm. Thị vệ phía sau bọn họ đều một bộ lạnh lùng, tú bà đối với hai vị tiểu công tử xa lạ này trong lòng không khỏi khẩn trương, thấy khí chất cùng cử chỉ bọn hắn, đã biết đối phương không phải là người dễ chọc.

“Nhị vị công tử ở lâu lý đã có người vừa ý?” Tú bà nhẹ giọng hỏi.

Hai người nhìn lẫn nhau, một người nói: “Chọn hai tên nghe lời, lão đạo tướng công đến, không cần là hồng khôi.”

Tú bà thoáng chốc cảm thấy nghi hoặc, bất quá hắn không ngu ngốc mà hỏi, cười dài nói: “Ta lập tức gọi người đến cho công tử, công tử chờ một lát.” Dứt lời, tú bà vội vàng đi ra ngoài.

“Các ngươi canh gác trước sau thang lầu, không được cho bất luận kẻ nào lên đây.” Tên còn lại xua tay đối thị vệ nói, bảy tám thị vệ im lặng lui đi ra ngoài.

“Vận Tranh, việc này tuyệt không thể cho Hãn Triệt biết.” Chờ khi trong phòng không còn ai, Lam Vận Vanh mở miệng.

Lưu Vận Tranh không chút lo lắng nói: “Chúng ta cũng không cùng những người đó làm cái gì, Hãn Triệt cho dù biết, cũng sẽ không tức giận.”

“Ta cảm thấy chủ ý này của ngươi thật không hay ho.” Lam Vận Vanh đánh mấy cái ngáp, ngã người nằm sấp trên giường, đối với chuyện sắp phải làm không gì hứng thú.

“Nhưng chẳng lẽ chúng ta phải cả đời chỉ có thể ôm Hãn Triệt, không thể ăn hắn sao?” Lưu Vận Tranh liếc mắt nhìn Lam Vận Vanh nói, “Chắc chắn phải có biện pháp nào đó. Phụ hoàng cùng phụ vương lại càng không muốn làm cho cha đau, nhưng bọn họ có không cần cha đâu?” Không cần cha, bọn họ sao lại có thêm một đệ đệ hoặc muội muội sắp chào đời.

Lam Vận Vanh nhướng mày, chuyện này hắn cũng cực kỳ buồn rầu, hắn cũng hiểu được kỳ quái, trước kia khi cùng với bọn thị quân làm chuyện ấy, cũng không thấy bọn họ đau có bao nhiêu lợi hại a, nhưng hắn đã nếm thử qua, quả thật rất đau, hắn làm sao cũng tìm không ra đến tột cùng là tại sao lại thế.

“Nhưng...... Thật sự rất đau. Nếu không ngươi cũng thử xem.” Lam Vận Vanh đề nghị, Lưu Vận Tranh nhìn hắn giống như nhìn đứa ngốc nói, “Ngươi cậy mạnh ép buộc, có thể không đau sao? Hãn Triệt lại không hiểu như thế nào ôm nam tử.” Hắn không chấp nhận lý do lúc bọn họ ôm người nọ, người nọ là bởi vì đau mới khóc.

Lam Vận Vanh hừ nói: “Nếu không phải như vậy, Hãn Triệt vì sao không nói?”

Lưu Vận Tranh nhất thời cứng họng, đúng vậy, nếu thật sự không đau, người nọ nên nói cho Vận Vanh mới đúng. Hai người tuy đã từng ôm qua những người khác, nhưng số lần cũng không nhiều, ngoại trừ lần bị Hãn Triệt nhìn thấy lúc ở bên ngoài quay về ( là do bọn họ cố ý, muốn nhìn người nọ ghen tức lên), còn lại cũng đã bốn năm rồi, vẫn là bởi vì Hãn Triệt khóc, bọn họ trong lòng phiền muộn. Nhưng bọn họ việc gì phải quan tâm những người khác đau hay không, thoải mái hay không.

Cửa bị người đẩy ra, tú bà dẫn theo hai vị tướng công đi đến. Hai vị tướng công bộ dáng phi thường tuấn tú, thân hình vừa không nhu nhược cũng không khôi ngô. Lưu Vận Tranh tuy nói không cần tìm hồng khôi, bất quá tú bà vẫn chọn ra hai cái tên đứng đầu bảng trong lâu, làm cho bọn họ hầu hạ hảo hai vị kim chủ.

“Ta Lê Quân.”

“Ta Mai Y.”

Hai người đứng ở trước mặt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, ôn nhu nói.

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh cao thấp đánh giá hai người một phen, một người trước hết lấy ra ngân phiếu đưa cho tú bà: “Này lầu một chúng ta bao hạ, không có sự phân phó của ta, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào.”

Tú bà cầm lấy ngân phiếu, có đến năm trăm hai, cao hứng nói: “Công tử gia hảo hảo ngoạn nhi, nô tài tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào quấy rầy hai vị gia gia hưng trí.” Rồi mới đối hai đứa con nói, “Lê Quân, Mai Y, hai người các ngươi phải hảo hảo hầu hạ hai vị gia gia đây, không được nhạ hai vị gia gia mất hứng.”

“Vâng, phụ thân.” Hai người lên tiếng trả lời, rồi mới mở cửa tiễn tú bà rời đi.

Lam Vận Vanh vẫn bán nằm, Lưu Vận Tranh nâng thủ không cho hai người tiến lên, mà là nói: “Cởi quần áo.”

Hai người mặc dù là tiểu quan, cũng chưa thấy qua khách nhân nào trực tiếp như thế. Có chút ngượng ngùng nhìn nhìn Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh, hai người chậm rãi cởi bỏ y phục, một thân ngoại sam vừa rơi xuống đất, hai người liền loã lồ ở trước mặt hai người kia.

Xuất ra một thỏi vàng, Lam Vận Vanh ngồi dậy, thần sắc bình tĩnh nói: “Gia có chuyện hỏi các ngươi, các ngươi phải tình hình thực tế trả lời, bảo các ngươi làm cái gì các ngươi liền làm cái đó.”

“Vâng, gia.”

Nhìn mắt Lưu Vận Tranh, Lam Vận Vanh mở miệng: “Tiếp nhận khách nhân không?”

Hai người gật gật đầu, trên người đều đỏ.

“Lúc tiếp khách khi nào thì cảm thấy đau?” Lúc này là Lưu Vận Tranh.

Hai người sửng sốt, nghĩ nghĩ, Mai Y nói: “Nếu gặp gỡ khách nhân lỗ mãng hoặc có chút biến thái thích ngược đãi, thì sẽ đau chút; nếu gặp gỡ khách nhân ôn nhu hoặc bình thường, sẽ không đau, nếu khách nhân tâm tồn thiện ý......” Mai Y thùy đầu, “Ta...... sẽ có vui thích.”

“Có vui thích?” Lam Vận Vanh cùng Lưu Vận Tranh vừa nghe, mắt lộ ra sáng rọi.

Trần trụi Mai Y cùng Lê Quân bị ánh mắt hai người nhìn mà phá lệ không được tự nhiên, rất nhẹ điểm đầu.

“Tốt lắm.” Lưu Vận Tranh khoé miệng gợi lên, một lần nữa ngồi xuống, “Gia rất muốn biết làm như thế nào để cho đối phương cảm thấy vui thích, các ngươi đêm nay phải làm cho gia biết.”

Hai vị tướng công quay mặt nhìn nhau, không hiểu ý của Lưu Vận Tranh, thấy hai người kia chỉ ngồi ở chỗ kia một bộ chờ xem, hai người mặt dần dần đỏ lên.

“Bắt đầu đi, ai thượng ai hạ các ngươi chính mình quyết định, nhưng không thể lừa gạt gia, nếu không......” Lưu Vận Tranh sắc mặt trầm xuống, hai người đồng thời run rẩy một chút.

Một lát sau, ngay khi Lưu Vận Tranh cũng nằm xuống, bắt đầu uống rượu, Mai Y giữ chặt Lê Quân, tiến lên hôn hắn.

Hai vị tướng công từ nhỏ được huấn luyện tối biết làm như thế nào cho đối phương thoải mái, nhưng bọn họ không khỏi cảm thấy thẹn khi ở trước mặt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh trình diễn sống màn đông cung này, sau khi tình dục dần dần dâng lên, hai người càng ngày càng nhập thần, coi như đã quên trong phòng còn có những người khác, chỉ chốc lát sau, tràn ngập vui thích tiếng rên rỉ vang lên.

***********

“Thiếu gia, Văn đại ca nói chúng ta đêm nay sẽ không đến kịp trấn trên, đơn giản sẽ không đi, đêm nay ở trong rừng một đêm, sáng mai lại đi tiếp.”

Mới từ chỗ Văn Trạng Nguyên nghe được tin tức này, Tiểu Tứ vội vàng chạy tới nói cho Bạch Hãn Triệt hay, trên mặt mang đầy hưng phấn.

Bạch Hãn Triệt vừa nghe, hỏi: “Thật vậy chăng? Ta còn không có ở trong rừng ngủ qua lần nào.”

“Thật sự, Văn đại ca đã cho Trương đại ca bọn họ đi kiếm củi gỗ. Văn đại ca nói: ‘ đi ra ngoài du ngoạn, đạo lý phải là không hề ăn ngủ ’.” Tiểu Tứ học theo ngữ điệu của Văn Trạng Nguyên nói, Bạch Hãn Triệt cười rộ lên, “Kia thật tốt quá, ta thật muốn thử xem sao. Chúng ta cùng đi hỗ trợ đi.”

“Tốt, thiếu gia. Chúng ta đi tìm xem có quả dại gì hay không.”

“Được.”

Đem sách thả lại xe ngựa, Bạch Hãn Triệt cùng Tiểu Tứ đi trong rừng tìm quả dại.

“Thiếu gia, lần trước Văn đại ca không cẩn thận nói lộ ra, nói Quốc Công trước kia bên ngoài lưu lạc ba năm.”

Đang đi, Tiểu Tứ đột nhiên nhỏ giọng nói.

Bạch Hãn Triệt trên mặt ý cười lúc này đã không còn, trong lòng một trận đau đớn: “Ân...... Nhị thúc công cùng ta nói...... Năm đó, phụ thân gặp rất nhiều khổ sở.”

Tiểu Tứ vừa thấy sắc mặt Bạch Hãn Triệt, lập tức nói: “Thiếu gia, Tiểu Tứ nói sai rồi, thiếu gia, ngài phạt ta đi.”

Bạch Hãn Triệt nhìn về phía hắn: “Tiểu Tứ, ta thật cao hứng khi phụ thân cho ngươi cùng Trạng Nguyên theo giúp ta. Ta không có bằng hữu nào khác, ngươi nguyện ý cùng ta nói việc này, đã nói lên ngươi không xem ta như người ngoài. Tiểu Tứ, ngươi có sự gì đều có thể cùng ta nói, ta có tâm sự, cũng có thể cùng ngươi nói.”

Tiểu Tứ cảm động cười rộ lên, lớn tiếng nói: “Thiếu gia, ta cảm thấy chuyện tối hạnh phúc chính là được Quốc Công phái tới bồi thiếu gia.”

Bạch Hãn Triệt đối hắn ảm đạm cười, rồi mới khổ sở nói: “Tiểu Tứ, phụ thân hao tâm tổn trí cho ta nhiều năm như thế, ta muốn vì phụ thân làm chút việc gì đó, chính là suy nghĩ rất nhiều ngày, nhưng ngay cả một chút đều không nghĩ ra.”

Tiểu Tứ trở nên nghiêm túc, vừa đi vừa nghĩ, rồi mới nói: “Thiếu gia, ngày mà ngài hồi cung còn một khoảng thời gian khá dài, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ, khẳng định có thể nghĩ ra một ý kiến hay nào đó.”

“Ân, ” Bạch Hãn Triệt nhìn hắn nói, “Tiểu Tứ, cám ơn ngươi.”

Tiểu Tứ làm bộ mất hứng nói: “Thiếu gia, ngài nói như vậy không phải xem Tiểu Tứ như người ngoài rồi sao?”

Bạch Hãn Triệt không nói, chuyên tâm tìm quả dại. Hắn nên vì phụ thân làm chút việc gì đó, làm cho phụ thân cao hứng, làm cho phụ thân có thể bình an sinh hạ đệ đệ ( muội muội), chính là hắn quá ngu ngốc, làm được gì đó thật sự quá ít.

“Vận Tranh, Vận Vanh:

Thỉnh tha thứ ta đi ra đã lâu như thế mới viết thư cho các ngươi. Ta đã rời đi Bạch gia trang, nơi kế tiếp là chỗ nào Trạng Nguyên không chịu lộ ra, bất quá ta nghĩ nơi đó nhất định rất đẹp, bởi vì Trạng Nguyên nói nơi mà hắn mang ta đi đều là những nơi phụ thân từng đi qua.

Vận Tranh, Vận Vanh, chuyện quá khứ...... Rất nhiều việc đều là do ta tự mình miên man suy nghĩ, lại cho các ngươi vì ta mà chịu ủy khuất, sau này, ta không bao giờ loạn nghĩ nữa, sẽ cố gắng cởi bỏ khúc mắc, sẽ cẩn thận suy nghĩ về chuyện ba người chúng ta. Chúng ta đem chuyện quá khứ quên hết được không?

Vận Tranh, Vận Vanh, Nhị thúc công đã kể hết chuyện quá khứ của cha cho ta nghe, ta cảm thấy chính mình thật sự không tiền đồ, trừ bỏ khóc, cái gì đều làm không được cho phụ thân. Vận Tranh, Vận Vanh...... Chờ khi ta đi qua hết các nơi phụ thân đã từng đến, ta sẽ trở về kinh, trước đó, các ngươi...... Các ngươi có thể thay ta đem phần hiếu đạo kia mà đưa cho phụ thân hay không? Những lúc phụ thân không thoải mái, ta lại không thể làm bạn ở bên cạnh hắn, tâm lý của ta luôn bất an, các ngươi đều biết, nếu ta nửa đường trở về, phụ thân lại càng bất an.

Vận Tranh, Vận Vanh...... Ta sẽ bỏ tật xấu hay khóc của mình, sẽ bỏ đi sự yếu đuối cùng nhát gan, các ngươi có thể kiên nhẫn chờ ta không? Chờ ta trở thành một người có thể cùng các ngươi đứng chung một chỗ, chờ ta...... Trở nên kiên cường hơn.

Vận Tranh, Vận Vanh, không biết Tích Tứ hiện tại thế nào, trước khi đi ta có bồi hắn đi thư cục, có một nam tử xa lạ tựa hồ đối hắn có tâm, ta sơ suất quá, không sớm đi cho biết, báo cho các ngươi, Tích Tứ thân mình thể nhược, các ngươi phải chú ý hắn nhiều hơn.

Vận Tranh, Vận Vanh, đêm nay Trạng Nguyên mang chúng ta ở trong rừng đêm tá túc, ta cùng Tiểu Tứ hái rất nhiều quả dại, Trạng Nguyên bọn họ săn thỏ hoang cùng gà rừng, ta nghĩ đêm nay chính mình nhất định không ngủ được.

Vận Tranh, Vận Vanh...... Ta hết thảy đều hảo, các ngươi không cần lại đến chỗ ta, ta biết các ngươi có rất nhiều sự, bôn ba như thế, đối với thân mình thật là không ổn, ta...... cũng sẽ lo lắng.

Vận Tranh, Vận Vanh...... Thật xin lỗi...... Còn có cám ơn.

Bạch Hãn Triệt

Vu tháng năm mười lăm giờ Dậu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK