• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tứ, tứ ca......”

Tiếng than nhẹ kiều mỵ từ đôi cánh hoa đỏ mọng phát ra, Đồng Đồng khó nhịn túm chặt chăn đơn dưới thân, thúc giục nam nhân đang hàm ngọc nha của hắn.

Rút ra ngón tay ẩm ướt, Đồng Hàm Trứu liếm một lần bụng hơi gồ lên của Đồng Đồng, cầm lấy của chính mình sớm kiên quyết nóng rực thong thả đâm vào cúc nhị nở rộ kia.

“Tứ ca......”

Không biết tiếng kêu của mình có bao nhiêu mê người, không biết che giấu, đôi mắt to ngập nước của Đồng Đồng xem xét Đồng Hàm Trứu, thân mình được lấp đầy khát vọng tiếp được vui thích.

Đối với Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu nguyên bản đã rất khó nhịn được dục hoả, hiện giờ, hai người xem như nước sữa hoà nhau, lưỡng tình tương duyệt, y lại càng nhịn không được. Nhưng Đồng Đồng hở ra bụng lúc nào cũng nhắc nhở y, phải nhịn xuống, không thể quá mức. Đồng Hàm Trứu xem như tự làm khó mình, nếu sớm biết y có thể cùng Đồng Đồng như vậy, y tuyệt sẽ không làm hắn có thai.

“Tứ ca......”

Lại là một tiếng tiếng kêu vô tội thúc giục, Đồng Hàm Trứu thầm mắng chính mình một câu, cắn chặt răng, khống chế gắng sức tại nơi nhuyễn nộn thoải mái đến cực điểm tiếp tục luật động.

Đồng Đồng hiện tại cũng không hiểu, rõ ràng đều là giao hoan, vì sao lúc trước tứ ca lại khi dễ hắn, luôn làm cho hắn đau, hiện tại thật thoải mái, tuy rằng hắn mỗi ngày đều muốn ngủ, thân mình đau nhức, nhưng rất khoái hoạt, nhất là thời điểm tứ ca thân hắn, làm cho hắn cảm thấy chính mình là hoa nhỏ của tứ ca, được tứ ca sủng ái.

Người dưới thân phát ra rên rỉ đầy sung sướng, cho dù là thét chói tai, đều rất mị hoặc. Đồng Hàm Trứu hai tay khấu thượng thắt lưng Đồng Đồng, đồng thời bảo vệ đứa con trong bụng, theo đuổi dục vọng chính mình, nhấm nháp bổn thê cuối cùng đã tới tay.

Sau khi Đồng Đồng đột nhiên ngẩng cao thét chói tai cùng Đồng Hàm Trứu ồ ồ gầm nhẹ, hoan tình ở phòng trong cuối cùng ngừng lại. Lại hôn Đồng Đồng hơn nửa ngày, Đồng Hàm Trứu mới lui đi ra. Đồng Đồng ngay cả khí lực nói chuyện đều không có.

Sau khi rửa sạch qua, Đồng Hàm Trứu bán nằm ở trên giường vuốt ve người đang ghé vào trên người y, mở miệng: “Ngày mai trở về sơn trang.”

Sắp ngủ Đồng Đồng vừa nghe, hai mắt lập tức mở to, nhẫn xuống thân hình không khoẻ thốt lên: “Ta không đi, ta muốn cùng với Bạch đại ca đi du ngoạn, đi Thất Hà trấn.”

Sắc mặt Đồng Hàm Trứu lập tức trầm xuống, Đồng Đồng sợ tới mức hướng phía sau trốn, lại vẫn như cũ kiên trì: “Ta, ta cùng với Bạch đại ca đi, đi du ngoạn.”

“Ngươi có thai.” Đồng Hàm Trứu thân thủ đem người kéo vào trong ngực, vì người này sợ hãi mà tức giận.

“Ta, ta muốn đi, ta muốn đi.” Đồng Đồng khóc lên, “Ta, nếu ta quay về, sẽ không đi ra, ta không quay về, không quay về.”

“Chờ ngươi sinh hạ đứa nhỏ, ngươi muốn đi đâu, ta liền mang ngươi đi, hiện tại ngươi phải quay về trang.” Đồng Hàm Trứu bất vi sở động.

“Không, ta không về, ” Đồng Đồng giãy giụa muốn xuống giường, “Ta không quay về. Tứ ca xấu xa! Người xấu!”

“Ngươi nói ta xấu xa?” Đồng Hàm Trứu mạnh mẽ bắt lấy Đồng Đồng, sắc mặt âm trầm, “Ngươi có thai! Bụng của ngươi sẽ càng lúc càng lớn, ngươi như thế nào du ngoạn?!”

“Ta không quay về, ta không quay về!” Đồng Đồng vừa sợ vừa vội, khóc đánh Đồng Hàm Trứu, hắn không muốn trở về, hắn muốn cùng Bạch đại ca một chỗ.

“Đồng trang chủ.”

Lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm một người, Đồng Hàm Trứu lạnh lùng giương mắt, không nghĩ để ý tới, lại nghe người nọ nói:

“Đồng trang chủ, thiếu gia cho mời.”

Thừa dịp này, Đồng Đồng hô to lên: “Bạch đại ca! Bạch đại ca cứu ngô ngô......”

Người ngoài phòng lại mở miệng: “Đồng trang chủ, thiếu gia cho mời ngài, còn có Đồng công tử.” Không để cho cự tuyệt.

Bạch Hãn Triệt ở trong phòng đi qua đi lại, đang nghĩ cùng người nọ mở miệng như thế nào. Hôm qua đã nghĩ tốt lắm hôm nay phải gọi người nọ phụ thân, nhưng chuyện tới trước mắt, hắn lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Tôn thầy thuốc...... Ta nghĩ tốt lắm, ta nguyện ý gọi ngài phụ thân......”

“Không ổn không ổn.”

“Tôn thầy thuốc, ngươi và ta đã tiêu tan tiền ngại, phụ thân......”

“Cũng không thoả.”

Sắc mặt Bạch Hãn Triệt thay đổi liên tục, nếu Vận Tranh hoặc Vận Vanh ở đây thì tốt rồi, tiếng “phụ thân” này, thật sự là khó mở miệng.

“Bạch đại ca......” Tiếng khóc kinh thiên vang lên, Bạch Hãn Triệt sợ tới mức xoay người, đã thấy một người quần áo hỗn độn nhào đến, hắn vội vàng tiếp được.

“Bạch đại ca...... Hắn khi dễ ta.” Đồng Đồng khóc thét, Đồng Hàm Trứu lãnh túc đứng ở phía sau hắn, Cừu Lạc đứng ở một bên.

Bạch Hãn Triệt ôm Đồng Đồng, hướng Cừu Lạc nhìn thoáng qua, tiếp theo kéo Đồng Đồng vào buồng trong.

“Đừng khóc, cẩn thận đứa nhỏ. Hắn sao lại khi dễ ngươi?” Bạch Hãn Triệt khó hiểu, bộ dáng Đồng Đồng rõ ràng là vừa cùng Đồng Hàm Trứu...... Sao đột nhiên hai người liền trở nên như vậy.

Đồng Đồng khóc ròng nói: “Hắn, hắn bảo ta trở về, không cho, không cho ta theo Bạch đại ca. Hắn, hắn là người xấu, hắn muốn đem ta cùng Bạch đại ca, phân, tách ra.”

Bạch Hãn Triệt vừa nghe sửng sốt, sau một lúc nghĩ nghĩ, hắn có chút hiểu được.

“Đồng Đồng, ngươi có thai, Đồng trang chủ muốn mang ngươi trở về là hợp tình hợp lý, dù sao thân mình của ngươi cũng không giống với bình thường.”

“Ta không, ta không quay về!” Đồng Đồng ôm chặt Bạch Hãn Triệt lắc đầu, “Ta, ta thật vất vả đi ra, trở về, trở về sẽ không có thể, đi ra. Bạch đại ca, ta cùng với ngươi cùng nhau, cùng đi ngoạn. Ta, khụ khụ...... Ta không quay về, khụ khụ khụ......”

“Chớ khóc chớ khóc, cẩn thận đứa nhỏ.” Bạch Hãn Triệt vội vàng đứng dậy cấp Đồng Đồng ngã chén trà, cho hắn thuận khí.

“Cừu Lạc, đi tìm Tiểu Tứ đến.” Đi đến gian ngoài phân phó Cừu Lạc, Bạch Hãn Triệt cho một ánh mắt làm Đồng Hàm Trứu yên tâm, trở lại nội thất.

“Bạch đại ca, ta không quay về, không quay về.” Uống trà xong, Đồng Đồng vẫn khóc nói.

“Hảo, không quay về thì không quay về. Bất quá, nếu ngươi vẫn khóc, đứa nhỏ không thoải mái, liền thật sự phải trở về.”

Vừa nghe Bạch đại ca làm chủ cho hắn, Đồng Đồng lập tức nhịn xuống lệ, lại cấp chính mình ngã chén trà, thuận khí.

“Thiếu gia, ngài tìm ta.”

Tiểu Tứ từ bên ngoài chạy tiến vào.

“Tiểu Tứ, ngươi mang Đồng Đồng đến ốc của ngươi đi, ngao cho hắn một ít đường thuỷ. Hắn khóc nửa ngày, đối thân mình không tốt.”

“Vâng, thiếu gia.” Tuy rằng tò mò đôi oan gia này lại xảy ra chuyện gì, bất quá Tiểu Tứ không có hỏi, mà là đi đến bên giường kéo Đồng Đồng, “Đồng Đồng, đi đến chỗ ta thôi, ta ngao đường thuỷ cho ngươi.”

“Ân, cám ơn Tiểu Tứ ca.” Đồng Đồng đứng dậy, trốn vào trong ngực Tiểu Tứ, theo hắn đi ra ngoài. Nhìn thấy Đồng Hàm Trứu đứng bên ngoài gian, hắn nén giận nhìn y liếc mắt một cái, thút thít rời đi.

Trước trấn an Đồng Đồng, Bạch Hãn Triệt đi tới, ngồi vào trước bàn, hướng Đồng Hàm Trứu thân thủ. Đồng Hàm Trứu bực mình ngồi xuống.

“Đồng Đồng nói hắn chưa bao giờ ra khỏi thôn trang. Thật vất vả đi ra một hồi, khẳng định không muốn trở về, Đồng trang chủ không cần nghĩ nhiều.”

“Hắn có thai.”

Bạch Hãn Triệt ảm đạm cười, nói: “Đồng trang chủ nếu ép buộc đem Đồng Đồng mang về, ngược lại đối hắn không tốt. Lần này Tôn thầy thuốc sẽ cùng chúng ta đồng hành, nếu Đồng trang chủ tin tưởng, liền đem Đồng Đồng giao cho chúng ta đi. Ta nghĩ, Đồng trang chủ chắc chắn còn có gia sự cần phải xử lý.”

Phản ứng của Đồng Đồng làm cho Bạch Hãn Triệt có chút ngoài ý muốn, hắn nghĩ đến hai người hoà hảo, Đồng Đồng sẽ nguyện ý cùng Đồng Hàm Trứu đi về, không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt như thế. Bất quá Bạch Hãn Triệt cũng không lo lắng, Đồng Đồng một chút bộ dáng có thai đều không có, có thể ăn có thể ngủ, có lẽ đi nhiều một chút đối với hắn cùng đứa nhỏ cũng hoàn hảo.

Mà Đồng Hàm Trứu, mới đầu nghĩ đến Đồng Đồng vẫn là kháng cự y, cho nên mới không muốn cùng y đi, sau đó lại nghĩ đến hắn thích Bạch Hãn Triệt, lửa giận dâng tận trời. Vừa rồi nghe thế, cũng hiểu được, lửa giận hạ hơn phân nửa, nhưng vẫn là giận, giận người nọ không tin tưởng y như thế.

“Đồng trang chủ, ta còn mấy ngày nữa mới đi, ngài quay lại cùng Đồng Đồng hảo hảo nói, hắn sẽ nghe thôi.”

Đồng Hàm Trứu đứng dậy, sau khi hướng Bạch Hãn Triệt cảm kích hành lễ, xoay người rời đi. Bạch Hãn Triệt thở dài, hai người sau này chắc sẽ tốt đẹp thôi. Còn có hắn cùng người nọ......

“Cừu Lạc, mời Tôn thầy thuốc lại đây. Không, vẫn là ta tự mình đi thôi.” Đứng lên, Bạch Hãn Triệt thật sâu hít vào một hơi, quyết định thừa dịp dũng khí chính mình còn không có hoàn toàn biến mất, hô lên hai chữ kia.

“Thiếu gia.” Cừu Lạc lo lắng, Bạch Hãn Triệt đối hắn cười cười, “Một mình ta đi, ngươi cùng Trạng Nguyên bắt đầu đặt mua sở nhu trên đường đi, qua mấy ngày chúng ta bước đi.”

Cừu Lạc chăm chú nhìn hắn một lát, cúi đầu: “Vâng, thiếu gia.”

Lại giúp chính mình hít một hơi thật sâu, Bạch Hãn Triệt đi ra khỏi phòng, không có thấy ánh mắt Cừu Lạc nhìn chăm chú nhìn hắn ở phía sau.

Đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy người nọ đang ngồi ở trên ghế, mặc dù không khóc, nhưng hai mắt vẫn là hồng hồng, nhìn thấy y, lại lộ ra thần sắc sợ hãi, Đồng Hàm Trứu mở miệng: “Lại đây.”

Đồng Đồng bất động, trốn vào trong ngực Tiểu Tứ.

“Lại đây, ” Đồng Hàm Trứu vươn tay, “Không ngủ đủ giấc, làm sao xuất môn?”

“...... Tứ ca?” Đồng Đồng giống như xem người xa lạ nhìn về phía Đồng Hàm Trứu, người này, người này đáp ứng rồi?

“Lại đây, ngươi nên đi ngủ.” Vẫn vươn tay, chờ người nọ chính mình lại đây.

Đồng Đồng hấp hấp cái mũi, lại muốn khóc, nhưng cũng bởi vì thương tâm cùng sợ hãi. Hắn đứng lên, chầm chậm từng bước, nhào vào trong ngực Đồng Hàm Trứu.

“Tứ ca......” Tứ ca, tứ ca thật sự không khi dễ hắn.

Ôm lấy Đồng Đồng, Đồng Hàm Trứu hướng phòng y mà đi. Người trong ngực vẫn nhìn chăm chú vào y, trong mắt là vui sướng, là kinh ngạc, còn có thản nhiên ỷ lại.

“Tứ ca......” Đồng Đồng ôm choàng lấy cổ Đồng Hàm Trứu, rơm rớm nước mắt, “Ngươi thật tốt.”

Cước bộ Đồng Hàm Trứu ngừng lại, y cúi đầu nhìn vào cặp mắt kia, một đôi mắt mang cười cùng ngượng ngùng.

“Tứ ca, chờ thời điểm Bạch đại ca quay về kinh, ta liền trở về với ngươi, sau này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi nói.”

Đồng Hàm Trứu cất bước, buộc chặt cánh tay. Đồng Đồng an tâm mặc cho y ôm, nước mắt càng không ngừng rơi, tứ ca, thật tốt.

Một gian ốc khác, một người đứng ở ngoài cửa đã muốn hơn nửa ngày. Tay muốn giơ lên lại buông, vẻ mặt không yên.

Phụ thân, phụ thân...... Vì sao khó mở miệng như vậy.

Lại giơ tay lên, Bạch Hãn Triệt nhắm mắt lại, cắn răng gõ cửa.

Thanh âm bên trong cánh cửa truyền ra: “Tiến vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK