“Tiên sinh, sớm.”
“Ân, mở cửa.”
Đổi xong quần áo, Thiệu Khải Long trực tiếp đi mặt sau kho hàng, bảo vệ trông coi vội vàng mở ra cửa lớn đã khóa chặt. Trong kho hàng hôn ám, hướng Lâm Thắng đang nổi giận tiêu sái đi đến, Thiệu Khải Long thản nhiên ngồi ở ghế trên đốt một điếu thuốc, trên gương mặt lộ ra vẻ mặt miệt thị.
“Lâm Thắng, người của ta ngươi cũng dám động, lá gan không nhỏ nha?”
Lâm Thắng gắt gao nhăn lại lông mi, trấn tĩnh nhìn người trước mặt: “Ta biết tình thế hiện tại của bản thân, nói đi, ngươi nghĩ muốn bồi thường cái gì.”
Thiệu Khải Long nhẹ nhàng nhả ra một làn khói: “Ta muốn nhất chính là mạng của ngươi.”
Lúc này Lâm Thắng không có mang mắt kính, thị lực có chút không tốt, hơn nữa Thiệu Khải Long đưa lưng về phía ánh mặt trời, góc độ như vậy làm cho Lâm Thắng rất khó thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn, ngữ khí mang theo khinh miệt cùng bỡn cợt, tựa như đang nói giỡn, bất quá vẫn là làm cho Lâm Thắng có chút lo ngại: “Chỉ là một cái nam sủng mà thôi, Thiệu tiên sinh làm gì nổi giận như thế?”
“Nếu thật là nam sủng, ta đây có thể trực tiếp tặng cho ngươi, bởi vì ta không muốn những thứ người khác đã động qua. Có điều tiểu Nhiễm hắn không phải nam sủng, mà là tình nhân của ta, nếu không cho ngươi phải trả giá đại giới, lòng ta xác thực không thoải mái.”
“Thiệu tiên sinh, mấy trăm người tập đoàn Lâm thị đều biết ta đến bái phỏng ngươi, nếu ta xảy ra cái gì ngoài ý muốn, sợ là tất cả mọi người Lâm gia sẽ không bỏ qua ngươi.”
Thiệu Khải Long hừ lạnh một tiếng: “Cho dù giết ngươi tìm một chỗ chôn đi ai lại biết? Có phải ngươi sẽ biến thành quỷ rồi báo mộng nói cho bọn họ?”
Ở trên địa bàn của người khác, tự nhiên là đối với chính mình bất lợi, Lâm Thắng âm thầm ổn định tâm thần: “Thiệu tiên sinh, không bằng nói thẳng vấn đề sẽ tốt hơn.”
Thiệu Khải Long một tay sờ cằm cười lạnh nói: “Ta muốn khối đất Đông Lâm kia.”
“Điều này sao có thể?” Khối đất Đông Lâm kia là Lâm thị đầu tư mấy triệu tài chính vừa mới tới tay, chắp tay tặng cho người khác Lâm thị chắc chắn tổn thất nghiêm trọng, không thể tưởng tượng được Thiệu Khải Long thế nhưng đã theo dõi khối thịt béo bở kia, Lâm Thắng tức giận cắn răng.
“Không được cũng không quan hệ, hiện tại tiểu Nhiễm đã hận đến muốn tự tay giết chết ngươi, tiểu Nhiễm của ta thế nhưng tính tình rất khó bảo, một khi đã động thủ sợ là đến ta đều ngăn không được, nếu đã vậy thì ngươi chờ hắn tỉnh lại tới giết ngươi đi.” Mặc kệ là người nào, một khi đã nóng giận đều muốn giết người, Trữ Nhiễm tuy rằng nhỏ gầy, nhưng Lâm Thắng vẫn còn nhớ rất rõ ràng ngày hôm qua trong mắt nam hài kia nồng đậm sát khí.
Thiệu Khải Long nói xong đứng dậy liền đi ra ngoài, thời điểm sắp ra đến cửa, Lâm Thắng rống lên một tiếng: “Chờ một chút.”
Thiệu Khải Long cười lạnh một tiếng: “Như thế nào, Lâm tiên sinh còn có việc sao?”
Lâm Thắng thở hổn hển mấy ngụm khí thô: “Hảo, được rồi, ta đồng ý.”
“Đem văn kiện đưa cho hắn ký.”
“Dạ, tiên sinh.” Thiệu Khải Long nhìn Lâm Thắng ký xong phần văn kiện kia mới cười lạnh một tiếng, ngồi trở lại trên ghế tiếp nhận văn kiện nhìn kỹ một lần, chũ ký kia mang theo thập phần bất đắc dĩ cùng phẫn nộ.
“Có thể thả ta đi chưa?”
Thiệu Khải Long hướng bảo vệ phất tay: “Cấp Lâm tiên sinh đổi một bộ quần áo khác, mặc như vậy xuất môn vạn nhất bị phóng viên thấy được sẽ dọa người.” Một thân áo ngủ trắng noãn mặt trên còn dính một chút vết máu, thoạt nhìn thật sự là chướng tai gai mắt.
Lâm Thắng lúc này tình cảnh quả thực là bị người ép đến cùng cực, vẻ mặt tức giận không chỗ phát tiết: “Đa tạ hảo ý của Thiệu tiên sinh!”
“Đừng khách khí.”
Đổi xong quần áo, Lâm Thắng cùng với vài tên thủ hạ của hắn cùng nhau bị Thiệu Khải Long đưa vào trong xe, ngồi ở phía trước Lâm Thắng đột nhiên vươn ra ngoài cửa sổ đối Thiệu Khải Long nói: “Khó trách người khác đều gọi ngươi rắn hổ mang…… Tùy tiện cắn một ngụm đều là độc trí mạng.” Chỉ chạm vào một cái nam sủng của hắn sẽ bồi thường đến vài triệu, đây chính là lần chơi đùa mắc tiền nhất của Lâm Thắng. Thiệu Khải Long quả nhiên không phải dễ chọc.
Thiệu Khải Long hai tay cắm ở túi quần lộ ra tiếu ý khinh miệt: “Lâm tiên sinh, đi thong thả, ngày khác ta sẽ tự mình đến quý phủ bái phỏng.”
“Ta chờ ngươi!”
Thiệu Khải Long mục đích ban đầu, chỉ là an bài một lần ngoài ý muốn, làm cho Lâm Thắng mất đi một đôi chân rồi thôi, nhưng là xảy ra sự kiện hôm qua, hắn đã thay đổi chủ ý, quyết định đem Lâm gia hoàn toàn khóa chặt.
Nhìn bóng dáng hai chiếc xe hơi đi xa, Thiệu Khải Long sắc mặt trầm xuống: “Tên phản bội kia, ta không nghĩ muốn nhìn thấy hắn.” Những đại phú hào sở hữu vài tỷ trên người đều giống nhau, trên tay hoặc ít hoặc nhiều đều đã dính máu, bất quá thời điểm bình thường, Thiệu Khải Long cũng không đem sự việc làm đến tuyệt tình, chủ yếu là không muốn cấp chính mình nhiều phiền toái như vậy, trừ phi có người thật sự chọc giận đến hắn.
“Dạ, tiên sinh, ta sẽ xử lý tốt.” Bảo vệ mắt mang sát khí xoay người đi vào hậu viện.
Thiệu Khải Long ở trong sân rút một điếu thuốc, sau bình tĩnh trở về phòng ngủ. Trữ Nhiễm đang ngủ say, trên gương mặt mang theo một tia thần sắc thống khổ, giống như gặp ác mộng bên trong. Thiệu Khải Long cởi sạch quần áo chính mình nhấc tay nhấc chân leo lên giường, đem thân hình nho nhỏ gắt gao ôm vào trong ngực, hôn một lúc mới thỏa mãn đi ngủ.
Trữ Nhiễm thời điểm mở to mắt đã là buổi chiều, một thân thể rắn chắc đang gắt gao ôm chính mình, trên làn da ấm áp mang theo một loại hương vị nam tính, hương vị kia sẽ làm người ta say mê, làm cho người ta mê muội, Trữ Nhiễm chậm rãi nâng lên tầm mắt, nhìn thấy đường cong hoàn mỹ của Thiệu Khải Long.
“Ngươi tỉnh?” Thân thể trong lòng vừa động, Thiệu Khải Long liền lập tức tỉnh lại, trong ánh mắt mang theo tiếu ý sủng ái.
“Ân.” Trữ Nhiễm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thực không được tự nhiên đem tầm mắt dời đi, nhẹ nhàng đẩy ra thân thể đang kề sát chính mình.
Thiệu Khải Long cũng không có ý tứ buông ra hắn, cúi đầu ở trên trán bóng loáng hôn một chút: “Ngươi thân thể còn không chưa tốt, nghỉ ngơi nhiều một chút đi.”
Lời này làm cho Trữ Nhiễm lập tức nhớ tới sự việc tối hôm qua, Thiệu Khải Long rõ ràng cảm giác được thân thể trong lòng hô hấp càng ngày càng dồn dập, tựa hồ có một cỗ tức giận sẽ lập tức bạo phát. Thiệu Khải Long thở dài, ôn nhu vỗ vỗ đầu hắn: “Thực xin lỗi, đều là ta không tốt.”
“Lâm Thắng ở đâu?” Ngữ khí oán hận mang theo sát ý nồng đậm, sợ là lúc này nếu Lâm Thắng ở trước mặt, Trữ Nhiễm chắc chắn sẽ đem hắn chặt thành ngàn khúc.
“Đừng nghĩ được không? Nghỉ ngơi nhiều vài ngày, trước đem thân thể dưỡng hảo đã.”
Trữ Nhiễm gắng gượng thân thể đau nhức ngồi xuống: “Không, nói cho ta biết hắn ở đâu?”
Thiệu Khải Long thập phần bất đắc dĩ từ phía sau chế trụ thân thể hắn, ở trên cần cổ trắng nõn lại hôn lên: “Hắn đã đi rồi.”
Trữ Nhiễm sửng sốt, lập tức mạnh mẽ đẩy thân thể hắn ra: “Vì cái gì?”
“Tiểu Nhiễm, Lâm gia không phải dễ dàng đối phó như vậy, ngươi hôm nay giết hắn, ngày mai sẽ có một đống lớn sát thủ tới lấy tánh mạng của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn cùng hắn đồng quy vu tận(cả hai cùng chết) sao?”
Trữ Nhiễm hung hăng cắn môi dưới của mình, rồi sau đó rống lớn nói: “Ta mặc kệ, ta nhất định phải giết hắn!”
Thiệu Khải Long mạnh mẽ đem Trữ Nhiễm vừa chạy xuống kéo lại, gắt gao khóa ở trong lòng mình: “Tiểu Nhiễm, muốn giết Lâm Thắng phải bàn bạc kỹ hơn, ngươi không vội vàng như vậy?”
Trữ Nhiễm kịch liệt giãy dụa không ngừng: “Ngươi muốn ta đợi đến khi nào?”
Phản kháng của vật nhỏ này vẫn còn khí lực lớn như vậy, Thiệu Khải Long thiếu chút nữa không cầm giữ được hắn, đè lại mấy lần giãy dụa, Thiệu Khải Long mạnh mẽ ở trên thân thể hắn nắm lấy cằm hung hăng hôn lên, thẳng đến Trữ Nhiễm mất đi khí lực, Thiệu Khải Long mới chậm rãi ngẩng đầu: “Bình tĩnh?”
Trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt không cam lòng, Thiệu Khải Long thở dài, hôn một chút lên đôi môi nóng như lửa kia: “Tiểu Nhiễm, muốn giết Lâm Thắng nhất định trước hết phải đem tài chính tập đoàn Lâm thị khóa chặt, làm cho hắn không một xu dính túi, vô lực phản kích, đến lúc đó ngươi đến giết hắn, tựa như đơn giản giết một tên khất cái vậy, đã hiểu không?”
Trữ Nhiễm thống khổ nhắm lại hai mắt, sau một lúc lâu bên cạnh vang lên một tiếng khóc, Thiệu Khải Long nhẹ nhàng đem Trữ Nhiễm ôm vào trong lòng, ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hôn đi nước mắt của hắn, vuốt ve tóc của hắn, cảm giác thương tiếc kia tựa như bình thường đối đãi với một động vật nhỏ, sợ dọa đến hắn kinh hãi. Trữ Nhiễm ở trong những âu yếm kia dần dần bình tĩnh lại, lui vào trong lòng hắn không phản kháng.