Người thiện lương luôn dễ dàng chiếm được hảo cảm người khác, Trữ Nhiễm ở trong lòng Thiệu Khải Long địa vị càng ngày càng cao, nơi này không riêng gì cảm giác, càng có chứa một loại khâm phục, tuy rằng hắn giết rất nhiều người, tuy rằng hai tay của hắn dính đầy máu tươi, nhưng là Thiệu Khải Long biết nam hài này không giết người vô tội lung tung, người hắn giết đều là những kẻ nên giết.
Thiệu Khải Long từng khuyên qua Trữ Nhiễm buông tha cho hành vi trả thù này, nhưng khi đó Trữ Nhiễm thực kiên định nói cho hắn, không giết những người đó hắn chết không nhắm mắt. Nam hài này nếu quật cường như thế, ai cũng không thể thay đổi tâm ý của hắn, đối mặt một Trữ Nhiễm như vậy, Thiệu Khải Long đành phải yên lặng ở phía sau trợ giúp hắn, thỏa mãn tâm nguyện hắn, cũng vì hắn xử lý những việc phía sau.
Về nhà Trữ Nhiễm mở TV lên, chỉ chốc lát tin tức liền thong báo một đại án [thảm án diệt môn ở ngoại ô, sáu người bị giết……. Trước mắt này án đang tiến hành từng bước điều tra hung thủ ] Trữ Nhiễm gõ gõ cái trán, thật mạnh thở dài một hơi. chính mình đã là nợ máu khắp nơi, sớm muộn gì cũng có một ngày bị pháp luật chế tài. Hy vọng có thể chậm một chút, ít nhất, ít nhất cũng phải để cho hắn làm xong việc nên làm.
Tiếng chuông di động kéo tâm thần Trữ Nhiễm trở về, điện thoại hiện cái tênThiệu Khải Long: “Thiệu tiên sinh?”
“Tiểu Nhiễm, còn không có nghỉ ngơi sao?”
“Nga, ta lập tức đi ngủ, còn ngươi, sinh ý đàm tốt lắm sao?”
“Ân, đàm tốt lắm, ngày mai sẽ trở về.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tiểu Nhiễm?”
“Ân? Làm sao vậy?”
Thiệu Khải Long do dự một chút, ôn nhu nói: “Ngươi nhất định mệt chết đi, sớm nghỉ ngơi một chút, hảo hảo ngủ một giấc.”
Trữ Nhiễm gợi lên khóe miệng lộ ra một cái tươi cười: “Ân, ta đi ngủ trước đây.”
“Ngoan, hết bận rộn ta trở về bồi ngươi.”
“Ân, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Buông điện thoại hai người đều nhìn chằm chằm màn hình di động một lúc lâu.
Thời gian ở trong yêu thương của Thiệu Khải Long lặng yên trôi qua, hắn dùng ôn nhu của chính mình từng chút hòa tan tâm linh đóng băng của Trữ Nhiễm, đảo mắt đã qua mấy tháng. Tính xuống dưới, Trữ Nhiễm trọng sinh đã gần đầy một năm. Chạng vạng hôm nay, Thiệu Khải Long đem Trữ Nhiễm đến salon làm tóc.
“Tiểu Nhiễm, ngươi làm xong tóc tự mình về nhà được không, công ty bên kia có chút việc ta còn phải đi xử lí một chút.”
“Ân, đã biết, vậy ngươi trên đường cẩn thận.”
Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu của hắn: “Ngoan, buổi tối ta trở về sớm một chút cùng ngươi.”
Trữ Nhiễm mặt đỏ lên nhẹ nhàng gật gật đầu: “Tạm biệt!”
Trữ Nhiễm ước chừng ở trong cửa hàng làm khoảng hai giờ, rõ ràng chỉ là cắt tóc, như thế nào hội phiền toái như vậy, thợ cắt tóc này thật sự rất có kiên nhẫn.
“Đã xong chưa? Cắt đại khái một chút là được.”
“Tiên sinh đừng có gấp, lập tức sẽ xong.”
Trữ Nhiễm đánh ngáp một cái, bất đắc dĩ dụi nhẹ mắt, mãi cho đến khi hắn sắp ngủ thợ cắt tóc mới xong công việc: “Đã xong, tiên sinh nhìn xem có vừa long hay không?”
Trữ Nhiễm đứng lên vội vàng nhìn lướt qua: “Ân, cám ơn.” Lấy túi tiền ra trả.
“Thiệu tiên sinh đã trả tiền trước rồi.”
“Nga.” Trữ Nhiễm gọi một chiếc xe taxi trở về nhà. làm cho hắn ngoài ý muốn chính là toàn bộ biệt thự Thiệu gia thế nhưng toàn bộ tối đen, hơn nữa im ắng một người cũng không có. Im lặng thật sự là có chút dọa người. Trữ Nhiễm nghi hoặc đi vào sân, bước qua cửa đại khái có hơn mười thước, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một chuỗi dấu chân dạ quang. Trữ Nhiễm đi theo dấu chân từng bước một lên lầu ba, dấu chân kia dừng ở trên ban công phòng ngủ.
Vì không rõ cho nên Trữ Nhiễm đứng ở bên cửa sổ nhìn thoáng qua xuống phía dưới, một mảnh tối đen cái gì cũng không có, hai giây sau trên cỏ hậu viện đột nhiên sáng lên một chuỗi ngọn đèn. Trữ Nhiễm kinh ngạc trừng lớn hai mắt, trong hai tròng mắt đen bóng chiếu rọi một chuỗi ký tự màu đỏ.
Một đôi cánh tay hữu lực nhẹ nhàng đem Trữ Nhiễm ôm vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, sinh nhật vui vẻ!”
Trữ Nhiễm cái mũi cay cay, hốc mắt dần dần ướt át, Thiệu Khải Long cúi đầu hôn một chút trên mặt hắn, tay hướng bầu trời đêm chỉ lên: “Tiểu Nhiễm, ngươi xem.”
Bộp bộp vài tiếng, bầu trời đêm tối đen nhất thời bị ánh lửa chói mắt chiếu sáng lên, pháo hoa đầy màu sắc tựa như một đóa hoa nở rộ, diễm lệ mà chói mắt. Trữ Nhiễm nhìn bầu trời đầy ánh sáng ngọc, chậm rãi chảy ra nước mắt, giờ khắc này cảm giác chỉ có thể dùng hai chữ hạnh phúc để hình dung.
Pháo hoa đủ mọi màu sắc giằng co thật lâu, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn một lần lại một lần lộ ra kinh hỉ, trong ánh mắt phản xạ ba luồng sáng rực rỡ đầy trời, thoạt nhìn động lòng người như vậy. Thiệu Khải Long gắt gao nhìn chằm chằm Trữ Nhiễm, bị vẻ mặt của hắn mê hoặc thật sâu.
Từng đợt gió đêm mang theo hương hoa thổi qua, Trữ Nhiễm kinh ngạc nhìn đến toàn bộ hậu viện thế nhưng nơi nơi đều trải đầy cánh hoa hồng, cùng với những luồng gió mát khắp nơi thổi đến, giống như đem người ta đặt vào trong một biển hoa.
Tình ý nồng đậm bốn phía vây quanh, Thiệu Khải Long nhìn Trữ Nhiễm, hai mắt thâm tình nói: “Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi!”
Thanh âm pháo hoa dần dần im lặng xuống, bốn phía khôi phục lại một mảnh yên tĩnh, vài chữ kia vô cùng rõ ràng tiến vào trong tai Trữ Nhiễm, giống như theo máu chảy xuôi đến tận đáy lòng, kéo theo tim đập càng lúc càng nhanh. Trữ Nhiễm cắn cắn môi một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể rưng rưng nhìn gương mặt anh tuấn kia.
Thiệu Khải Long khẩn trương nhìn hai tròng mắt hắn, sau một lúc lâu lại như trước vẫn không nghe được âm thanh nào: “Tiểu Nhiễm ~~~”
Thanh âm mang chút khẩn cầu làm cho người ta tâm động, Trữ Nhiễm xấu hổ cúi đầu: “Ngươi có biết, ta … ta đã giết rất nhiều người.”
“Ta không quan tâm.”
“Tay của ta, rất dơ bẩn.”
“Nhưng là tâm của ngươi rất sạch.”
“Ta không đáng cho ngươi yêu.”
Thiệu Khải Long mỉm cười hôn một chút lên đôi môi làm cho người ta động tâm: “Ta cho rằng, đáng giá!”
Trữ Nhiễm cắn cắn miệng của mình, tâm có một chút co rút đau đớn không ngừng.
“Tiểu Nhiễm, ngươi yêu ta sao?”
“Thực xin lỗi, ta … ta không biết.”
Thiệu Khải Long thở dài một hơi, đem thân hình nho nhỏ gắt gao ôm vào trong ngực, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Không quan hệ, ta có thể chờ.”
Hai tay nhỏ bé ở sau người hắn bắt lấy một chút quần áo, vòng tay siết chặt, Trữ Nhiễm đem toàn bộ thân thể cùng linh hồn chính mình đều giao cho Thiệu Khải Long, ở trong lòng hắn là an tâm như thế, thiết thực như thế, nếu có thể thật sự muốn cứ như vậy ôm cả đời.
Từ sau khi bị bắt cóc, Trữ Nhiễm đến giờ cũng không trải qua sinh nhật nào, chính mình rốt cuộc là sinh vào ngày nào tháng nào, hắn cũng không nhớ rõ. Bất quá hôm nay một cái sinh nhật này bù đắp tất cả, Trữ Nhiễm cảm thấy thực đủ, thực sự đã đủ.
Hai người ngồi ở trên ghế ban công, cùng nhìn tinh tú trên bầu trời đêm, Thiệu Khải Long thế nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như thế, quá hạnh phúc như thế, sự nghiệp phát triển không ngừng, gia tài bạc triệu tràn đầy, mấu chốt là có người mình yêu bồi tại bên người, cả người sinh ra khoái ý, như cá gặp nước, sinh hoạt như vậy cũng thật thập toàn thập mỹ.
“Thiệu tiên sinh, trước kia ngươi vì cái gì không, không thương ta?” Hôm nay sinh nhật kỳ thật hẳn là thuộc về Trữ Nhiễm chân chính, nam hài kia hẳn là cũng nên cùng ta chia sẻ. Hắn, nhất định rất muốn biết đáp án này, nếu đã chiếm thân xác hắn, cũng nên giúp hắn hỏi một chút.
Thiệu Khải Long thản nhiên nở một chút nụ cười, vấn đề này cũng thực khó giải thích, đồng dạng thân thể, đồng dạng người, vì sao hiện tại yêu, trước kia lại không yêu?
“Ta thích tính cách hiện tại củangươi.”
“Ta cùng trước kia khác biệt rất lớn sao?”
Thiệu Khải Long sờ cằm nhìn người đối diện: “Ân, khác biệt thật sự rất lớn, trước kia ta chỉ mê bề ngoài của ngươi, hiện tại ta yêu tâm của ngươi.” Lời này làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy có chút vui vẻ, từ từ gợi lên khóe miệng cười trộm một chút.
“Tiểu Nhiễm, đối với thay đổi của ngươi, có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”
Trữ Nhiễm cúi đầu cắn cắn môi, sau một lúc lâu khe khẽ thở dài: “Cho ta chút thời gian, được không?”
“…… Hảo, ta chờ ngươi.”
Lão quản gia đem lại đây một cái bánh kem cắm mười bảy ngọn nến đặt ở trước mặt hai người. kia trên bánh kem viết vài chữ [ chúc tiểu Nhiễm của ta, sinh nhật vui vẻ!]
“Tiểu Nhiễm, ngươi cầu nguyện đi?”
Bánh kem tinh tế đẹp mắt, lại một lần làm cho người ta ươn ướt hốc mắt, Trữ Nhiễm sờ sờ nước mắt ở khóe mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt ở trước ngực, nhắm mắt lại: ta, hy vọng……
Thiệu Khải Long rất muốn biết Trữ Nhiễm rốt cuộc đã cầu nguyện cái gì, nhưng là há mồm ra tuy nhiễn vẫn là không có hỏi, nghe nói cầu nguyện nếu nói ra sẽ không linh.
Tác giả có lời muốn nói: chương sau: phụ tử gặp lại!!!