• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong văn phòng chủ tịch của tập đoàn Tôn Thị, một nữ nhân đầu tóc rủ rợi,quần áo không chỉnh tề nữa nằm nữa ngồi trên sôfa màu đen sang trọng, đeo kính đen to bản che gần hết khuôn mặt.

“Lục Dao Dao” Tôn Lộc hơi nhăn mày gọi,muốn đuổi con người nằm ườn ở đây từ sáng đến chiều kia.

“muốn tôi đá cô ra ngoài sao?” thấy cô không phản ứng anh lần nữa lên tiếng hỏi,giọng nói cũng có chút tức giận.

“hơ…” Lục Dao Dao cuối cùng ngồi dậy vỗ đầu vài cái để tĩnh táo hơn một chút,cô che miệng ngáp mấy cái lại vò đầu tóc rối bù của mình.

“Tôn Lộc chết tiệt…” cô quay đầu hét lớn với anh, cả thân thể nghiêng ngã đi đến nằm trên bàn làm việc của anh. Lục Dao Dao cơ thể rất tốt,lồi lõm đầy đủ hiện tại gần như phơi bày trước mắt Tôn Lộc, nhưng bộ dáng cô hiện tại có chút thê thảm.

“anh nhìn xem,em trai anh hành hạ tôi thế nào?” Cô vừa nói vừa tháo kính đen trên mặt xuống,chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt trắng hồng là hai hóc mắt bị thâm đen như gấu trúc. Khí sắc có chút dọa người đôi môi tái nhợt,mắt vì mất ngủ mà có chút lờ đờ nhưng vẫn nhìn ra được nhan sắc của cô rất hoàn hảo. Dáng vẻ này lại tạo nên vẻ đẹp yếu ớt bệnh tật khiến người khác nhìn vào đã thương xót, muốn bảo vệ cô trong lòng.

“Hắn đang bày trò gì vậy chứ? tôi đã tốt nghiệp hơn năm năm rồi,hiện tại bắt tôi viết luận văn… còn phải trong một đêm.” cô chống hai tay lên bàn,để váy lụa hai dây treo lơ lửng không che được cảnh xuân sắc. Lục Dao Dao thân như rắn nước trườn trên mặt bàn tiếp cận gần sát đến trước mặt anh,hai mắt gấu trúc mở lớn cùng anh đối mắt.

“cô chỉ cần không làm” Tôn Lộc hơi ngã lưng lên ghế dùng ánh mắt hờ hững đáp lại cô,cũng kéo ra khoảng cách mờ ám giữa hai người.

“anh nghĩ tôi dám sao?” Cô cười lớn từ trên bàn leo xuống,cô vòng qua bàn làm việc ngồi lên đùi Tôn Lộc một cách tự nhiên nhất. Mà anh cũng không phản đối gì,chỉ có ánh mắt hơi trầm xuống không khí trong phòng cũng lạnh lẽo theo.

“được rồi tôi không đùa nữa,anh đừng trưng bộ mặt thúi đó ra nữa… tôi về trước” Cô cười hề hề đứng lên xua tay đi hướng cửa,Lục Dao Dao chỉ đeo lên mắt kinh đen không chỉnh trang gì hình tượng bản thân cứ như vậy rời đi. Dù sao đây cũng không phải lần đầu cô đem bộ dạng này đi cáo trạng ở phòng làm việc của Tôn Lộc,cô trực tiếp đến hầm xe lái xe về nhà là được.

Tôn Lộc cũng không quan tâm đến người vừa rời đi, anh tiếp tục công việc như thường lệ,Lục Dao Dao rất tốt nhưng cũng chỉ dừng ở đó. Anh không thích cô cũng không để ý cô khổ sở ra sao,Cố Danh Quân bảo cô làm việc cũng không phải không trả lương. Nghĩ như vậy nhưng không lâu sau anh đã gọi trợ lý mua cháo và vài loại thức ăn cô thích gữi đến chung cư cho Lục Dao Dao. Hai người cũng có thể coi là một nữa thanh mai, tính cách cô ương bướng không sợ ai,người duy nhất khiến cô sợ là Cố Danh Quân. Anh xem cô như em gái hàng xóm,nhưng hình như cũng không giống lắm. Tôn Lộc nhìn màn hình điện thoại đang sáng,bên trên là hình cô gái đang cười ngốc cầm hộp gì đó trên tay. Từng kí ức tuổi thơ như tái hiện lại trong đầu anh,từng chút từng chút khơi gợi sự hồn nhiên khiến anh nở nụ cười từ lâu đã mất. Anh muốn cám ơn Lục Dao Dao đã mang đến ánh sáng và một tuổi thơ thật sự trong cuộc sống khắc nghiệt mà anh đã trải qua.

Văn phòng tổng giám đốc của giải trí Thịnh Tinh của tập đoàn Tô Thị nam nhân ngồi trên ghế da màu đen một tay đở lấy đầu,một tay không ngừng xoay bút qua lại từng ngón tay. Tô Nhiễm liên tục hồi tưởng cảm giác đặc biệt và nhớ nhung dáng vẻ ngày hôm đó của thư kí Miên,anh không thể thoát khỏi tư vị mất hồn đó. Điện thoại trên bàn reo như đánh thức anh trong hồi tưởng,nhìn số từ người lạ trên màn hình anh hơi nhíu mày.

“Xin Chào Tô Tổng” điện thoại vừa kết nối đầu bên kia đã lên tiếng chào hỏi,giọng nói vừa quen vừa lạ khiến Tô Nhiễm ngẫn người.

“Có chuyện gì sao? thư ký Miên” bàn tay cầm điện thoại của anh không kiềm nén được kích động run nhẹ.

“không ngờ Tô Tổng vẫn nhớ tôi a” Miên Miên tỏ vẻ kinh ngạc,giọng nói nhẹ nhàng êm tai khiến Tô Nhiễm hận không thể bắt lấy cô ngay.

“Tôn Tổng có lời mời ngài đến công ty chúng tôi bàn chuyện hợp tác mới ạ” Miên Miên dừng một chút chờ anh nghe hết lời nói vừa rồi.

“Không biết Tô Tổng có thời gian để bàn bạc một chút không?” Lời cô chậm rãi len lõi trong từng chân tơ kẽ tóc Tô Nhiễm như tiếp thêm sức mạnh cho ý chí chiếm hữu của anh.

“tôi sẽ sắp xếp thời gian” đoạn nói chuyện rất ngắn nhưng đủ để Tô Nhiễm nhận định rõ ràng suy nghĩ và ý muốn bản thân.

Miên Miên bỏ cafe vào máy pha,tâm tư cô hơi phức tạp. Từ sau sự việc ở thang máy tâm tình cô rất bất an, tên Tô Nhiễm đó rất điên cuồng, cảm giác rất nguy hiểm. Nhưng mỗi người phụ nữ quý giá nhất vẫn là lần đầu,anh là người lấy đi lần đầu của cô. Mặc dù không phải xuất phát từ tình yêu hay bất cứ một giao dịch tự nguyện nào,hai người chính là cưỡng ép có chủ đích. Nhưng nó vẫn khiến cô để ý đến người đàn ông đó, cảm giác rất muốn được anh yêu thương. Chỉ là cô biết thân phận cả hai khác biệt,anh có thể chỉ nhất thời hứng thú với cô, không qua bao lâu liền như thứ đồ chơi bỏ đi. Vì lý trí kiên quyết phản đối nên cô sẽ tìm cách tránh xa anh, không để anh có cơ hội tổn thương cô.

“Mời Tôn Tổng” thư ký Miên đặt cafe trước mặt Tôn Lộc,động tác lưu loát thuần thục không một sơ xuất.

“Tô Tổng mời” cô quay đầu nhìn Tô Nhiễm không mấy tự nhiên mỉm cười,tay hơi run đặt ly trà trước mặt anh.

Trong căn phòng đơn sắc hai màu trắng đen, hai nam nhân ngồi đối diện nhau nhưng tâm tư lại có nhiều suy tính riêng. Tôn Lộc chậm rãi cầm ly cafe nhấm một ngụm nhỏ,thưởng thức hương vị đắng chát quen thuộc tràn vào khoan miệng.

“Tôn Tổng muốn bàn hợp tác gì với tôi đây” Tô Nhiễm dựa người vào sofa, ánh mắt lóe lên tia sắc bén nhưng so với Tôn Lộc không có chút uy hiếp nào.

“không gấp” Tôn Lộc đặt cafe trên tay xuống cười nhẹ hướng phía Tô Nhiễm mà nhìn.

“cậu có hứng thú với chức vị người thừa kế Tô Thị không?” Tôn Lộc sắc mặt không đổi theo dõi từng biến hóa khuôn mặt người đối diện,từ ngạc nhiên đến nghi ngờ đều dễ dàng thu vào trong mắt.

“Tôn tổng có ý gì?” mày Tô Nhiễm nhăn càng sâu, khó hiểu hỏi ngược lại,Tôn Lộc là tên cáo già đã chinh chiến thương trường hơn 10 năm. Không thể có ý tốt giúp anh không có lợi ích gì,trừ khi đã tính toán kĩ điều kiện có lợi cho bản thân.

“Tôi chỉ đơn giản muốn kết thêm bạn mà thôi” Tôn Lộc một chút cũng không để ý suy nghĩ của tên kia, dù sao mục đích của anh chính là tìm thêm một ân tình. Tô Nhân là một lão cáo già mặc dù không cùng nhau cạnh tranh trực diện nhưng vẫn là một nhân vật đáng để chú ý. Hiện tại có thể mượn tay Tô Nhiễm lật đổ ông ta, giành lấy một ân tình sau này sẽ dễ nói chuyện và uốn nắn tên này hơn.

" vậy tôi có thể chọn quà làm quen không?" Tô Nhiễm ngồi thẳng người hai tay đan lại đặt trên gối, ánh mắt nhìn về phía Tôn Lộc đầy mong chờ.

“ồ… cậu cứ nói,nếu được tôi sẽ xem xét” Tôn Lộc hơi bất ngờ vì có thứ khiến tên này hứng thú hơn vị trí thừa kế sao.

“Thư kí Miên” Tô Nhiễm nói ra từng chữ ánh mắt phát sáng như tìm ra báu vật, Tôn Lộc không ngờ tên này lại thâm tình đến như vậy. Một lần qua lại tương tư cả đời sao, vì một nữ nhân cả sản nghiệp gia tộc cũng không màn.

“chuyện này anh nên hỏi thư ký Miên” Tôn Lộc cả người tựa trên ghế dùng tay gãi trán nhàn nhạt nói,anh sâu xa nhìn Tô Nhiễm trước mặt.

“tôi là ông chủ nhưng không có quyền trao tặng cô ấy cho ai” Câu nói này như chọc vào điểm tối của Tô Nhiễm,anh luôn nghĩ muốn chiếm hữu Miên Miên nhưng chưa từng nghĩ cô có nguyện ý hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK