• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Hoắc Cảnh Thâm lại ở trong biệt thự sống mơ màng màng.

Từ sau khi Giang Khả Tâm rời khỏi nơi này, biệt thự lớn không có người ở, người giúp việc quét dọn xong sẽ rời đi, tất cả phòng ở vẫn không nhiễm một hạt bụi.

Hoắc Cảnh Thâm ở một góc của biệt thự đều đợi qua, anh muốn tìm được một chút hơi thở quen thuộc.

Nhưng không.

Hoắc Cảnh Thâm đã quên, lúc trước khi Giang Mạn Di trở về anh đã tự mình hạ lệnh, muốn Giang Khả Tâm lập tức dọn ra ngoài, không cho cô để lại một chút đồ vật ở biệt thự gây chướng mắt.

Cô chuyển đi cũng thật sạch sẽ.

Lúc ấy cô nghĩ như thế nào?

Lúc đó hẳn là rất hận anh, dù sao chính anh cũng cảm thấy mình làm những chuyện này thật vô liêm sỉ.

Nếu như anh sớm một chút nhớ lại, sự tình có phải sẽ không giống nhau hay không?

Nghi Nghi, hiện tại em ở nơi nào?

Anh tìm không thấy em......

Nghi Nghi......

Nhưng lần này cho dù anh uống bao nhiêu cũng không thể mơ thấy Giang Khả Tâm nữa.

Cầm chiếc điện thoại di động kiểu cũ lên, anh nhìn chằm chằm người trên màn hình đến phát ngốc: "Nghi Nghi, anh đã báo thù cho em rồi, vì sao em vẫn không tới gặp anh?"

Căn phòng im lặng, không ai đáp lại lời anh.

Nhưng Hoắc Cảnh Thâm lại tự mình nói tiếp: "Anh biết rồi, nhất định em vẫn trách anh, anh là đầu sỏ gây ra chuyện này vì sao vẫn còn sống đúng không..."

“Nghi Nghi, em ở phía dưới chờ anh, anh lập tức tới tìm em chuộc tội đây.

Dứt lời, anh đập nát bình rượu, hướng về phía n.g.ự.c của mình đ.â.m xuống.

Đau đớn kéo dài, Hoắc Cảnh Thâm dần dần mất đi ý thức.

Anh cho rằng mình sẽ biến thành một hồn phách, tỉnh lại sẽ ở địa phủ, nhưng mơ mơ màng màng giống như nghe được lại ai đó hô: "Thế tử!"

“Thế tử! Nếu không mời tới, lão Hầu gia sẽ tới đó!”

Đầu Hoắc Cảnh Thâm đau muốn nứt ra, căn bản nghe không rõ người bên tai đang nói cái gì.

Thẳng đến khi có ai đó rống giận hô lên: "Hoắc Cảnh Thâm, tối hôm qua có phải ngươi lại đi uống rượu rồi gây họa không!"

Giọng nói đầy tức giận triệt để đánh thức Hoắc Cảnh Thâm, anh ngồi bật dậy, lại thấy một lão giả nắm gậy gỗ đang hướng đầu anh đập tới!

Anh lập tức xoay người né tránh, phía đối diện lão giả thấy anh né tránh nhất thời càng thêm tức giận: "Đồ hỗn trướng, ngươi còn dám trốn!"

Hoắc Cảnh Thâm lách mình ra ngoài cửa, ánh mặt trời nóng rực đ.â.m vào mắt đau nhức.

Địa ngục làm sao có ánh sáng mặt trời?

Hoắc Cảnh sâu vô tri vô giác suy nghĩ cuối cùng thanh tỉnh, nhưng thanh tỉnh lại phát hiện có chỗ không đúng, trên người anh mặc là đồ cổ đại, nhìn quanh bốn phía toàn là lầu các.

Anh đây là...... Đến đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK