Giang Khả Tâm chảy nước mắt, cẩn thận từng li từng tí nâng tay bà lên, cố gắng đè nén nghẹn ngào, dùng giọng dịu dàng nói: “Bà ơi, Tâm Tâm đến thăm bà đây…”
Văn phòng giám đốc bệnh viện.
Giang Khả Tâm nhìn bác sĩ điều trị chính của bà ngoại, cổ họng như bị tắc nghẽn.
“Tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị tiền, ngài chờ tôi thêm một chút.”
“Cô Giang, thời gian bà ngoại cô hôn mê càng dài thì tỷ lệ phẫu thuật thành công càng thấp, thật sự kéo dài không được.”
Tim Giang Khả Tâm đau nhói, cô cố gắng đè nén đau đớn, run giọng hỏi: “Tôi biết, chi phí phẫu thuật... đại khái cần bao nhiêu?”
“Tính sơ sơ khoảng một trăm vạn.”
“Được, tôi biết rồi.”
Đi ra khỏi văn phòng, Giang Khả Tâm mở điện thoại di động của mình ra xem số dư.
Trên màn hình một mảng lớn chi tiêu màu xanh lá cây, đã ba tháng qua cô không có thu nhập.
Trượt xuống đáy, cô đếm tới đếm lui số lẻ phía sau số dư, càng đếm càng lạnh lòng.
Chỉ còn lại ba mươi ngàn.
Cô ngửa đầu tựa vào vách tường, nuốt nước mắt trở về, sau đó hắng giọng gọi điện thoại cho người đại diện-chị Triệu.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Chị Triệu, chị có thể nhận công việc cho em được không, hiện tại em rất cần tiền.”
Đầu dây bên kia chỉ còn lại trầm mặc, thật lâu sau mới truyền đến chị Triệu cúi đầu: “Em tới công ty một chuyến đi.”
Trong lòng Giang Khả Tâm hoảng hốt, lần trước ở bên ngoài phòng cấp cứu chị Triệu cũng nói giọng này.
Cô vội vàng chạy tới công ty, lại phát hiện có người đang nhảy nhót: “Giải trí Hoắc thị quả nhiên thu mua công ty nhỏ này của chúng ta, về sau trên bảng đùi vàng, chúng ta còn sợ không có tài nguyên sao?”
Giang Khả Tâm kinh ngạc thiếu chút nữa đứng không vững, vội vàng bước nhanh hơn đi vào phòng làm việc của chị Triệu, lại phát hiện phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại có một cái bàn làm việc, phần thư nghỉ việc trên bàn kia trong nháy mắt khiến lòng cô đau nhói.
Liên tưởng đến những lời nói ở dưới lầu, Giang Khả Tâm nháy mắt trắng mặt, “Chị Triệu, là tôi liên lụy chị.”
Chị Triệu lắc đầu, mệt mỏi nói:”Không trách cô, chỉ là chuyện công việc tôi không giúp được cô nữa rồi.”
Nói xong, cô ấy kéo ngăn bàn ra, thương hại đưa một phần văn kiện cho Giang Khả Tâm: “Đây là danh sách đóng băng của công ty, tên của cô... ở đầu tiên.”
Giang Khả Tâm không biết mình rời khỏi văn phòng như thế nào, trong đầu một lần lại một lần quanh quẩn tiếng thở dài cuối cùng của chị Triệu: “Cô cùng công ty ký hợp đồng mười năm, sau khi đóng băng thì cô sẽ hoàn toàn bị phế đi, nếu muốn sống sót thì lên tầng cao nhất cầu Hoắc tổng đi.”
Cô chỉ có không đến ba tháng, sống hay không đã không quan trọng nữa.
Nhưng cô có thể trơ mắt nhìn bà ngoại đi c.h.ế.t sao?
Không được!
Cho nên cái gì tự tôn, cái gì kiêu ngạo, những thứ này tại thời điểm giờ phảng phất trở nên xa xỉ.
Cô không xứng có.
Giang Khả Tâm từng bước từng bước đi lên văn phòng tầng cao nhất, mỗi bước đi, trái tim cô liền tan nát một phần, thứ tôn nghiêm từng dùng mạng bảo vệ kia từng chút một hóa thành bọt biển.