Bên ngoài gió lạnh se sắt, nhưng trong phòng ấm áp đến mức chỉ cần mặc một chiếc váy ngủ mỏng cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.
Hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa Phù Tang đang bị deadline dí sát nút, trong tay còn một đống phác thảo chưa hoàn thành.
Sau khi ăn sáng xong với Phó Hi, cô vội vàng chạy về phòng làm việc.
Chàng trai nhìn theo bóng hình xinh đẹp của người yêu khuất dần vào phòng làm việc, ánh mắt đầy oán trách. Bỗng nhiên, anh nảy ra một ý. Rửa xong chén đũa và lau khô tay thật nhanh.
Anh bước vào phòng làm việc, bế thốc cô gái đang ngồi ngay ngắn vẽ tranh lên đùi mình. Ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô mà cọ lung tung.
Ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của cô.
Phù Tang bực mình đặt bút xuống, vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Anh Phó Hi này, anh là chó con à?”
“Sao em nói thế?”
“Không có gì đâu.” Phù Tang biết anh không hiểu ý mình, nhưng nghĩ hai người đã lâu không gặp, nên cứ tựa vào anh, tiếp tục làm việc trong tư thế vừa ái muội vừa ngượng ngùng này.
Thời gian trôi thật yên bình, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rọi vào, rèm trắng ngà dưới ánh cam nhạt trông thật sang trọng, lộng lẫy.
Phù Tang cong người, hơi cúi đầu, ghé vào bàn tập trung vẽ trên tablet.
Mái tóc dài buông xuống hai bên vai, để lộ một đoạn cổ trắng ngần. Vòng eo thon nhỏ vừa tay ôm và xương bướm lồi lên đường cong xinh đẹp, nhất là khi cô cúi người, từ cổ áo vô tình hé lộ làn da trắng nõn mềm mại, khiến người nhìn phải nheo mắt lại.
Đúng lúc này, cô gái đang ngồi trên đùi chàng trai chợt nhíu mày. Cô cảm nhận được bên dưới có thứ gì đó nóng bỏng đến kinh người, một vật cứng rắn vô cớ đặt giữa hai chân cô, khiến cô khó chịu.
Phù Tang đâu phải trẻ con ba tuổi, tình huống này cô không cần nghĩ nhiều cũng đoán được chuyện gì.
Hơn nữa, hai người là người yêu, những chuyện như thế này thực ra khó tránh khỏi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, sẽ phải đối mặt.
Tuy nghĩ vậy, nhưng mặt Phù Tang vẫn không khỏi ửng hồng, dần dần nóng bừng lên.
Cô ấp úng: “Phó Hi, anh…”
So với sự lo lắng và ngượng ngùng của cô, chàng trai có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Anh xoay mặt cô lại, ngậm lấy đôi môi kiều diễm, cười khẽ.
Khuôn mặt tuấn tú mê hoặc khiến Phù Tang choáng váng, người đàn ông trước mặt như một yêu nghiệt câu hồn: “Xin lỗi em, em quá đẹp, anh không kìm lòng được.”
“Anh… lưu manh…” Phù Tang bị anh hôn đến khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ.
Dù toàn thân nóng ran, đầu óc trống rỗng, cô vẫn nghe rõ những từ anh thì thầm giữa những nụ hôn:
“Tang Tang, em muốn không?”
Giọng nói nhẹ nhàng đến tận xương tủy, chứa ba phần dụ dỗ, bảy phần mê hoặc.
Phù Tang nuốt nước bọt, cắn môi. Thế giới như đang dụ dỗ cô tiến vào, nhưng Phù Tang vẫn cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy ra từ chối:
“Phó Hi, em không muốn… Anh đừng ép em, em chưa sẵn sàng.”
Nói xong, Phù Tang vừa áy náy vừa lo sợ. Thời con gái, cô có đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình tổng tài, trong đó chẳng phải toàn nói đàn ông không thích bị từ chối về chuyện này sao?
Còn nói gì mà “tên đã lên dây, không thể không bắn”.
Nhưng Phó Hi chỉ hôn nhẹ vào tai cô, khẽ cười, giọng nói ấm áp: “Được, anh không ép em…”
Phù Tang thở phào nhẹ nhõm. Để giảm bớt cảm giác áy náy, cô gái chưa trải sự đời xoay người, dạng chân ngồi trên đùi anh, vụng về hôn lên môi, lên cằm anh không ngừng.
Rồi còn cọ cọ trên đùi anh, như muốn an ủi.
Khiến Phó Hi vừa buồn cười vừa bất lực, cắn răng, áp lực đến cực điểm, gân xanh trên trán đập loạn.
Bỗng nhiên anh xoay người đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Phó Hi đột nhiên trở nên lạnh nhạt, để mặc cô một mình vẽ tranh trong phòng làm việc, còn bản thân thì bảo đi tắm.
Phù Tang:?
Phù Tang chợt nhớ ra trong tiểu thuyết ngôn tình nam chính cũng rất thích tắm, tai lại đỏ bừng không kiềm được, cảm giác áy náy càng sâu.
Nhưng công việc vẫn quan trọng hơn, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục cắm đầu làm việc.
Đợi đến khi vẽ xong phần phác thảo hôm nay, Phù Tang gửi một file tài liệu cho Thu Thu, đang định ra phòng khách tìm Phó Hi.
Bất ngờ bị một tin nhắn của Thu Thu đóng băng tại chỗ.
Tiếng “tích tích” của tin nhắn QQ vang lên trong căn phòng trống trải nghe rõ mồn một.
Thu Thu hào hứng nhắn: 【Quất ơi, có tin vui cho cậu này. Truyện tranh 《Đêm Mờ Nhạt Đều Là Em》 của cậu được đề cử giải Tân Nhân tại Giải thưởng Truyện tranh!!! Phấn khích không!!! Giải thưởng Truyện tranh đấy!!! Lễ trao giải hoành tráng nhất năm của giới truyện tranh!!!】
Tiểu Phá Quất: 【Giải thưởng Truyện tranh ư?】
Thu Thu: 【Đúng rồi!!! Lễ trao giải vào thứ bảy tuần sau, địa điểm đúng lúc ở Bắc Kinh, ban tổ chức khuyến khích tất cả tác giả được đề cử cố gắng tham dự. Lễ trao giải này và cúp có giá trị rất cao, không tin cậu không biết đâu. Đến lúc đó còn phải đi thảm đỏ, TV phát sóng trực tiếp, tỉ lệ lộ diện cực cao, không ít độc giả truyện tranh sẽ đến xem đấy!!!】
Giải thưởng Truyện tranh, tất nhiên Phù Tang biết, đây là sự kiện có độ chú ý cao nhất, giá trị cao nhất trong năm của giới truyện tranh.
Chưa nói đến chuyện có đoạt giải hay không, chỉ được đề cử thôi đã khó như lên trời.
Phù Tang nhìn chằm chằm tin nhắn Thu Thu gửi đến, ngón tay không kìm được cuộn vào nhau, véo vạt áo, có chút không thể tin nổi.
Cô mới chỉ hoàn thành hai bộ truyện tranh thôi, đã chen chân được vào rồi sao?
Đây là điều mà bao nhiêu họa sĩ vào nghề mấy năm cũng không dám mơ tới, vậy mà cô lại dễ dàng đạt được như trở bàn tay.
Có thể thấy, đây là bao nhiêu cơ hội và may mắn trời cho đã dành cho cô.
Thu Thu thấy Phù Tang không trả lời, ngập ngừng hỏi: 【Hello? Còn đó không?】
Thu Thu: 【Cậu không phải vui quá ngất đi rồi đấy chứ?】
Phù Tang ngồi trước màn hình cười cười, nhắn lại: 【Đang nghĩ mặc gì đi đây.】
Thu Thu: 【Đầm trễ vai, áo hai dây, váy dạ hội! Đừng keo kiệt, phải diện hết cho tớ!】
Phù Tang: 【…】
Thứ sáu tuần sau, đột nhiên không khí lạnh giảm bớt, nhiệt độ ấm lên, mặt trời cũng chiếu rọi nóng bức.
Ánh sáng vàng rực từ chân trời không một gợn mây tỏa xuống, phủ lên một màu kim nhạt rực rỡ.
Phù Tang đỗ xe ở bên sân bay, vừa đứng chờ người, vừa dùng điện thoại quấy rầy giờ nghỉ trưa của Phó Hi.
Phù Tang: 【Ngày mai em bận, anh không cần đến nhà em đâu. Cho anh nghỉ một ngày khỏi nấu cơm cho em, cứ ở hang độc thân của anh mà ngủ đi.】
Phó Hi: 【Em đi đâu?】
Phù Tang: 【Lễ trao giải thôi.】
Phó Hi: 【Anh cũng phải đi.】
Phù Tang giật mình: 【Anh đi làm gì? Anh đâu phải người trong giới truyện tranh, em chỉ đi thảm đỏ thôi, anh đừng có mặt lạnh như than mà đến quấn lấy em nhé.】
Phó Hi nhíu mày: 【Em bước trên thảm đỏ?】
Anh không phải chưa từng xem TV, sao không biết người ta bước thảm đỏ toàn mặc mấy bộ váy dạ hội hở hang, đi trên thảm đỏ bị bao nhiêu người vây xem, còn bị TV phát sóng trực tiếp nữa.
Phù Tang: 【Đúng vậy, ghê chưa.】
Đúng lúc này, có người cúi người, gõ gõ cửa sổ chiếc xe màu trắng, cúi thấp người nhìn vào trong.
Phù Tang lập tức mở cửa cho cô ấy ngồi vào.
Sau đó, cô gửi cho Phó Hi tin nhắn WeChat cuối cùng: “Em không nói chuyện với anh nữa, em đang đợi người ta.”
Thu Thu với mái tóc ngắn xinh xắn, những sợi tóc mai mảnh mai thoát ra khỏi thái dương, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu. Khi ngồi vào xe, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Phù Tang, cô há hốc miệng ngạc nhiên.
Hai người quen nhau qua mạng đã mấy năm, tuy chưa gặp mặt nhưng cũng đã trao đổi ảnh selfie. Ấn tượng đầu tiên của Thu Thu về Phù Tang là một cô gái trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi, làn da mịn màng, đường nét thanh tú tinh tế đến kỳ lạ.
Qua ảnh selfie, Thu Thu biết Phù Tang là một mỹ nhân tiềm năng. Nhưng với công nghệ chỉnh sửa ảnh hiện đại, ảnh đẹp không nói lên được nhiều điều, chỉ có thể chứng minh người đó có nét dễ nhìn. Nhưng khi gặp Phù Tang ngoài đời, Thu Thu thực sự bị choáng ngợp.
Đường nét này không chỉ đạt chuẩn mà còn đủ tiêu chuẩn làm người mẫu luôn!!!
Thật khó tưởng tượng ngày mai khi cô bước trên thảm đỏ, fan hâm mộ sẽ sốc thế nào khi thấy nhan sắc của tác giả Quất Lí, nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Sau khi hai người trao đổi những lời có cánh, điện thoại Phù Tang vừa lúc rung lên, là tin nhắn từ Phó Hi.
“Tối nay về nhà nhé?”
Phù Tang không định trả lời anh.
Trong lúc trò chuyện, Thu Thu vô tình nhìn thấy tin nhắn, liền đập nhẹ vào cánh tay Phù Tang, cười đầy ẩn ý: “Bạn trai hả? Khi nào thoát ế vậy, sao tớ không biết!”
Phù Tang ngượng ngùng tắt điện thoại, khởi động xe, khẽ ừ một tiếng: “Cũng mới yêu được chưa đầy hai tháng, em chưa kịp nói với nhiều người.”
“Đẹp trai không? À phải rồi, trước đây cậu từng kể là đi làm tình nguyện ở Khương Đường gặp được anh chàng trong mơ cùng đi, chính là anh ấy đúng không?” Thu Thu liếm môi, cảm thấy mình đoán trúng tám phần.
Phù Tang gật đầu, không phủ nhận.
Thu Thu hít một hơi đầy ngưỡng mộ: “Đúng là… ghê thật! Ê, cảm giác được yêu bởi crush thế nào?”
Phù Tang suy nghĩ một chút rồi buột miệng: “Kiểu như lúc nào cũng cảm thấy mình đang chiếm được món hời ấy, cảm giác lời quá!”
Thu Thu rùng mình làm vẻ ghê sợ: “Xem ra là ngọt thật rồi. Cậu xinh thế này, anh ấy chắc cũng không thua kém gì nhỉ? Có dịp thật muốn gặp anh ấy quá.”
“Được chứ.” Phù Tang thoải mái đáp, “Chỉ sợ lúc đó sẽ xấu đến mức làm cậu thất vọng thôi.”
“Tớ không tin!”
Phù Tang lái xe đến bãi đỗ xe của một trung tâm thương mại, đỗ xe xong nắm tay Thu Thu, hai người vừa cười vừa nói đi lên thang máy.
Thu Thu là biên tập viên của Quất Lí, trong buổi lễ trao giải truyện tranh, biên tập viên được vào bàn tham dự, nhưng chỉ có tác giả mới được bước trên thảm đỏ.
Sau khi Thu Thu chọn xong một bộ váy cocktail đơn giản, cô kéo Phù Tang bắt đầu thử điên cuồng các kiểu váy dạ hội.
Váy cúp ngực, váy dây, vải voan, ren – tất cả đều được thử qua.
Cô còn chu đáo chụp vài tấm hình Phù Tang, gửi vào điện thoại của cô ấy.
Cuối cùng, hai người chốt được chiếc váy dài màu xanh da trời, phần đuôi váy được điểm xuyết những lớp voan mỏng manh, như một bầu trời sao trải dài trên mặt đất. Thiết kế đuôi cá tinh tế tôn lên đường cong tuyệt mỹ, toàn bộ tạo nên vẻ dịu dàng mà kiều diễm.
Chắc chắn sẽ giúp Phù Tang nổi bật nhất đêm tiệc.
Thu Thu vuốt má, tưởng tượng cảnh tượng ngày mai, phấn khích đến nỗi kêu ầm lên.
Biết Phù Tang đã có bạn trai, lại vô tình thấy tin nhắn kia, Thu Thu rất biết điều đặt phòng ở một khách sạn, rồi đuổi Phù Tang về nhà với bộ váy dạ hội.
Phù Tang đành phải lái xe về nhà trong màn đêm u ám.
[Tác giả có lời muốn nói: Cảnh sát Phó: Ngồi chờ bạn gái ngoan ngoãn về nhà (vắt chéo chân)]