Ánh sáng phản chiếu qua cửa kính đọng lại thành một lớp sương mỏng, bên ngoài là một thế giới trắng xóa tinh khôi, một bức tranh tuyết phủ tuyệt đẹp.
Ba giờ chiều cuối tuần.
Phù Tang đang nằm trên chiếc giường êm ái, thời gian gần sinh nở cơ thể cô càng thêm mệt mỏi, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm vì khó thở, đôi khi bị chuột rút ở chân và tay chân bị phù…
Mỗi ngày cô chỉ có vài tiếng để thư giãn, yên tĩnh chợp mắt một chút vào buổi trưa.
Bên ngoài là gió và tuyết, trong căn hộ ấm áp và yên bình.
Phó Hi ngồi trên giường, massage cho đôi chân của Phù Tang. Đôi chân thon thả trắng nõn mà cô từng tự hào giờ hơi sưng phù, không còn đẹp như trước, nhưng Phó Hi không hề chê bai. Trong lúc Phù Tang ngủ, chỉ cần cô nhíu mày hay nhẹ nhàng nói chỗ nào khó chịu, anh lập tức có cách giúp cô dễ chịu hơn.
Đây là kinh nghiệm anh đúc kết được sau gần một năm chăm sóc cô.
Đột nhiên, gương mặt xinh đẹp của cô nhăn lại, đôi mày nhíu chặt. Phù Tang ôm bụng, đá nhẹ vào Phó Hi, giọng nghẹn ngào: “Em đau quá… anh ơi, bụng em đau quá… Có phải em sắp sinh rồi không?”
Phó Hi chưa từng chứng kiến ai sinh nở nên cũng không rõ: “Em thử cảm nhận xem, đây là thai máy hay thật sự sắp sinh?”
“Không được nữa…” Nước mắt Phù Tang chực trào ra, cơn đau không thể diễn tả lan tỏa trong bụng, “Em chịu không nổi nữa… Đau quá…”
Phù Tang nắm chặt tay Phó Hi, ánh mắt đầy khẩn thiết và khát khao, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Phó Hi sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng theo lời bác sĩ thì vẫn phải đợi thêm hai tuần nữa mới đến ngày dự sinh, sao lại sinh sớm thế này?
Không còn thời gian suy nghĩ nhiều.
Phó Hi vội vàng lấy đại một chiếc áo khoác ấm từ tủ quần áo khoác lên người Phù Tang, rồi bế xốc cô đang đau đớn co ro lên, lập tức xuống tầng lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phòng bệnh cho Phù Tang. Sau khi kiểm tra thai, họ thông báo mọi thứ bình thường, là sinh thường, chỉ cần chờ mở cổ tử cung xong là có thể vào phòng mổ sinh em bé.
Phó Hi nghe xong với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu như học sinh tiểu học, lắng nghe hướng dẫn của bác sĩ để đóng viện phí và lấy thuốc.
Phù Tang càng lúc càng đau dữ dội, mái tóc dài rối bời ướt đẫm mồ hôi dính vào thái dương, môi cắn trắng bệch, có thể thấy rõ cô đang cố gắng hết sức chịu đựng.
Phó Hi lo lắng hỏi bác sĩ: “Sao lại đau dữ vậy? Không có thuốc giảm đau nào sao?”
“Thuốc giảm đau thì có, nhưng bây giờ còn sớm quá, ít nhất phải đợi mở được ba phân trở lên mới dùng được. Hơn nữa thuốc tê phải tiêm vào tủy sống, chi phí cũng không nhỏ đâu, anh có chắc muốn cho vợ mình sinh không đau không?”
Lúc này, Tống Khanh và Hứa Bình Quân nghe tin đã đến, họ đưa theo cả Hứa Diễm Dục. Tống Khanh vừa hay nghe được câu hỏi của bác sĩ với Phó Hi, không do dự gật đầu: “Bác sĩ, chúng tôi không rành mấy chuyện này, nếu bác thấy tốt cho sản phụ thì cứ dùng đi, tiền không phải vấn đề. Miễn là con dâu tôi bình an, đỡ phải chịu đau đớn là được.”
Bác sĩ nhướng mày, đánh giá người phụ nữ quý phái trước mặt: “Chị là…?”
“À,” Tống Khanh lịch thiệp mỉm cười, “tôi là mẹ chồng của sản phụ. Thằng con tôi nó còn non nớt lắm, mẹ Phù Tang lại không có ở đây, nên mọi chuyện của Phù Tang phải nhờ bác sĩ quan tâm nhiều. Chúng tôi chỉ mong con bé sinh nở suôn sẻ, bình an là được.”
“Được thôi.” Sau bao năm làm việc ở bệnh viện, bác sĩ đã gặp đủ loại người, nhưng thái độ của gia đình nhà chồng này khiến bà rất hài lòng. Bà gật đầu, “Các vị cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Tống Khanh mỉm cười, nét mặt dãn ra.
Chẳng bao lâu sau, Phù Tang được đưa vào phòng sinh.
Phó Hi đứng canh ngoài cửa, lúc đứng lúc ngồi, ngón tay gõ nhịp không ngừng trên ghế. Phù Tang đã vào đó gần năm tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ra.
Hành lang ngoài phòng sinh yên ắng, thỉnh thoảng vẳng ra tiếng rên rỉ nhỏ của Phù Tang từ bên trong.
Phó Hi đứng ngồi không yên, mắt dán chặt vào cửa phòng sinh, hỏi mẹ: “Mẹ ơi, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa ạ?”
“…” Tống Khanh muốn trợn mắt với con trai mình, “Sinh bao lâu là tùy người, không ai nói trước được. Hồi xưa mẹ sinh Diễm Bạch cũng chỉ mất có ba tiếng, Diễm Dục là thai thứ hai nên càng dễ, chưa đầy hai tiếng đã xong. Nhưng Phù Tang… quả thật hơi lâu rồi, không biết có chuyện gì không?”
Đồng tử Phó Hi co rút lại, mặt tối sầm như than.
Tống Khanh vội trấn an: “Đừng nóng vội, bác sĩ không ra bàn bạc với mình là chuyện tốt, nghĩa là không có gì nghiêm trọng, chúng ta cứ đợi thêm chút nữa.”
Giang Miên Nguyệt và Mục Phong nhận được tin Phù Tang sắp sinh, biết đứa con nuôi của mình sắp chào đời, họ phấn khích không thôi. Cả hai vừa tan làm đã lái xe đến bệnh viện.
Lúc này, Phó Hi đã đứng ngoài cửa phòng sinh gần sáu tiếng đồng hồ. Giang Miên Nguyệt bước đến trên đôi giày cao gót, liếc nhìn mọi người đang chờ đợi, vừa định hỏi: “Phù Tang vào trong bao lâu rồi?”
“Oa —”
Tiếng khóc chào đời của trẻ sơ sinh phá tan bầu không khí tĩnh lặng, bác sĩ bế một bé trai trắng trẻo, mũm mĩm đã được tắm rửa sạch sẽ từ phòng sinh bước ra.
Bé trai vừa sinh ra đã khóc, có lẽ vì bị kẹt trong bụng mẹ quá lâu nên chán, mặt nhăn nhó, đỏ hồng hết cả, trông như chú khỉ con, xấu không thể tả.
Tống Khanh nhẹ nhàng vuốt má cháu nội, cười đùa: “Dễ thương quá, thật là đáng yêu. Con trai của Phó Hi…”
“Thật sự dễ thương quá, đáng yêu muốn chết đi được. Mẹ xinh đẹp thế này, con nuôi của tôi sau này chắc chắn đẹp trai phát hờn!” Giang Miên Nguyệt véo nhẹ bàn tay nhỏ xíu hồng hào của bé.
Tuy nhiên, không ai để ý rằng Phó Hi thậm chí còn chẳng liếc nhìn con trai mình lấy một cái. Anh vòng qua mọi người, tiến đến hỏi cô y tá đi theo sau: “Sản phụ đâu? Sản phụ thế nào rồi?”
“Em bé khỏe mạnh, sản phụ cũng ổn, chỉ là hơi mệt nên đang nghỉ ngơi. Một lát nữa sẽ đưa ra ngoài, chuyển sang phòng bệnh nghỉ ngơi và bồi bổ sức khỏe là không có vấn đề gì lớn đâu.” Cô y tá nhìn người đàn ông cao ráo đẹp trai, thân thiện trả lời.
Sự hồi hộp của Phó Hi cuối cùng cũng được an ủi.
Khi Phù Tang được đưa về phòng bệnh, Tống Khanh bế cháu nội cho con dâu xem: “Tang Tang, nhìn này, là con trai nè. Con nghĩ bé giống con hay giống Phó Hi?”
Phó Hi đang đút táo đỏ cho Phù Tang, khẽ cười: “Xấu thế này, sao có thể giống anh được?”
Tống Khanh vỗ đầu con trai một cái: “Nói bậy gì thế? Ai lúc nhỏ chẳng vậy? Nói không chừng hồi nhỏ con còn xấu hơn nó ấy chứ!”
Phù Tang không để ý đến lời Phó Hi, vừa ăn táo đỏ vừa đón con từ tay Tống Khanh, đặt bên cạnh mình, nghiêm túc ngắm nghía: “Ồ, không tệ đâu, thằng bé này tinh ranh thật, chọn toàn ưu điểm của bố mẹ để giống… Mắt giống bố, đen láy, mũi giống mẹ, miệng hình như cũng hao hao mẹ…”
“Các người mau nhìn này!” Giang Miên Nguyệt không biết thấy biểu cảm gì của bé, “Cái ánh mắt vừa rồi của nó, y hệt cảnh sát Phó luôn ha ha ha ha!”
Phó Hi liếc nhìn, vừa hay thấy con trai đang cười với mình, bàn tay nhỏ bụ bẫm dễ thương vươn về phía anh.
Phù Tang cọ vai Phó Hi: “Anh bế con một chút đi.”
Mặt ngoài Phó Hi có vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng đã bị vẻ đáng yêu của cậu nhóc làm cho tan chảy không ít. Dù sao đây cũng là đứa con mà Phù Tang đã chịu bao đắng cay để sinh ra cho anh.
Anh mở rộng vòng tay, theo hướng dẫn của Tống Khanh, dễ dàng bế con vào lòng, cảm nhận hơi ấm và sự mềm mại của con.
Phù Tang hài lòng nhìn hai cha con đang cười với nhau, bỗng vui vẻ nói: “Chúng ta đặt tên ở nhà cho bé đi? Ừm…”
Cô nhìn quả táo đỏ đang cắn dở trong tay: “Gọi là Táo Đỏ nhé?”
“Được, được!” Giang Miên Nguyệt vỗ tay tán thành, “Em thấy Táo Đỏ nghe rất dễ thương, dễ gọi nữa. Chỉ là có hơi… nữ tính không?”
Tống Khanh vội nói: “Không sao đâu, trẻ con có biết gì đâu, tên ở nhà gọi cho vui là được. Với lại Táo Đỏ đâu có quá nữ tính?”
Phù Tang: “Vậy quyết định là Táo Đỏ nhé.”
Phù Tang vuốt đầu Táo Đỏ đang trụi lủi, cong mi cười với con: “Táo Đỏ à, có vẻ ba con không thích con lắm. Không sao đâu, mẹ thương con hơn thương ba con nhiều. Nếu ba đối xử không tốt với con, chúng ta sẽ không thèm để ý tới ba nữa.”
Phó Hi: “…”
Mục Phong đứng một bên, vừa tặc lưỡi vừa lầm bầm: “May là anh khôn ngoan hơn, mỗi lần làm chuyện đó còn phòng con còn kỹ hơn phòng trộm. Không như đội trưởng, cưới chưa được mấy năm, chưa hưởng đủ tình vợ chồng thì địa vị trong nhà đã tuột dốc không phanh, chẳng còn chút vị thế nào.”
Giang Miên Nguyệt liếc anh một cái, nhướng mày, thờ ơ nói: “Ít nhất người ta còn có gia đình, có vợ chứ. Còn anh thì sao? Anh quên rồi à? Anh chẳng có gì cả.”
“Đệt.” Nhắc đến chuyện này là nổi điên, Mục Phong chống nạnh đối mặt với cô, “Anh cầu hôn đến ba lần rồi, khi nào em mới chịu đồng ý? em không đồng ý, anh không ngại để em có thai trước cưới, rồi làm đám cưới sau.”
“Anh dám?” Giang Miên Nguyệt cảnh cáo nhìn anh, “Anh để em có thai trước cưới, em dám để anh làm ông bố đơn thân!”
“…” Mục Phong tức điên người, trực tiếp kéo tay Giang Miên Nguyệt, lôi cô ra khỏi phòng bệnh, quyết tâm phải nói cho ra nhẽ, “Em lại đây, hôm nay anh nhất định phải nói chuyện cho rõ ràng với em.”
Tống Khanh nhìn đôi tình nhân cãi vã, nhướng mày hỏi Phù Tang: “Hai đứa nó làm sao vậy?”
Phù Tang che miệng cười khẽ: “Mục Phong hôm trước đi hộp đêm làm nhiệm vụ, bị một cô gái đeo bám. Đúng lúc anh ấy đang định cầu hôn chị Nguyệt, nghi thức cầu hôn chuẩn bị bao lâu bỗng bị phá hỏng bởi một người phụ nữ, thế là từ đó hai người cãi nhau đến giờ.”
Tống Khanh không hiểu chuyện người trẻ, cười nói: “Nhưng họ ở bên nhau lâu như vậy, chắc không dễ gì bị chia rẽ đâu nhỉ?”
“Không đâu.” Phù Tang rõ ràng rất tự tin, nắm bàn tay mềm mại của Táo Đỏ, nhẹ nhàng nói, “Nguyệt Nguyệt ước gì được đi đăng ký kết hôn với Mục Phong ngay bây giờ.”
Rồi cô nghiêng đầu, nở nụ cười duyên dáng, tiếp tục: “Biết đâu, một lát nữa họ sẽ đi thẳng đến phòng đăng ký kết hôn, rồi về báo tin vui cho chúng ta.”
Phó Hi ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của Phù Tang. Sau khi mang thai và sinh con, cả người cô đã thay đổi rất nhiều.
Trên người toát lên vẻ dịu dàng của người mẹ, cách nói chuyện vẫn còn chút nũng nịu nhưng không còn là kiểu giận dỗi của cô gái nhỏ nữa, mà là vẻ quyến rũ dịu dàng của người phụ nữ, như những cô gái Giang Nam – dịu dàng tựa nước.
*
Táo Đỏ rất thông minh, một tuổi đã biết đi, ba tuổi đã tự ngủ một mình trong phòng riêng dưới sự dạy dỗ của Phó Hi.
Nhưng dù cậu bé được ba dạy phải can đảm thế nào, khi gặp chuột vẫn không tránh khỏi hoảng sợ, nhảy dựng lên và òa khóc thành tiếng.
Lúc đó, Phù Tang đang bị Phó Hi đè trên chiếc giường lớn êm ái, người đàn ông nóng vội cởi dây áo ngủ của cô, những nụ hôn nóng bỏng lan từ cổ trắng ngần xuống toàn thân…
Mái tóc đen dài của Phù Tang xõa trên gối, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, đôi vai xinh đẹp run nhẹ theo từng cử động của chồng.
Phó Hi giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt lên hai bên đầu. Sau đó, anh áp môi mỏng lên đôi môi mềm của vợ, từ tốn vuốt ve, dùng đầu lưỡi khéo léo mô tả hình dáng môi cô, rồi xâm nhập vào trong. Cuối cùng khi cả hai đã say đắm, anh nhẹ nhàng tách đôi chân thon dài của cô ra, vừa định tiến thêm…
“Kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra.
Táo Đỏ được cho phép, khuôn mặt tròn trĩnh nở nụ cười, ôm gối nhỏ định leo lên phía mép giường bên Phù Tang.
Phó Hi mặt đen sầm, ra hiệu cho con qua phía mình.
Táo Đỏ miễn cưỡng, hai cha con cứ thế giằng co một lúc, cuối cùng cậu bé sợ ba giận nên đành vòng qua phía giường của ba, vén chăn chui vào, mới phát hiện Phó Hi không mặc áo.
Thế là tò mò gãi mũi hỏi: “Sao ba không mặc đồ ngủ vậy?”
“Ba thích ngủ không mặc đồ.” Phó Hi nghiêm mặt lừa con.
Phù Tang lén kéo váy ngủ bị vứt sang một bên, nhanh chóng mặc vào dưới chăn, rồi nhìn thấy Táo Đỏ bé nhỏ đứng dậy, chân mập mạp dẫm lên nệm êm, cũng bắt đầu cởi áo quần, nằm trần bên cạnh Phó Hi.
“Phó Tinh Lan, mặc đồ vào ngay!” Phù Tang quát lớn.
Táo Đỏ không vui: “Sao ba được ngủ không mặc đồ còn con thì không?”
“Ba con khác chứ! Con không mặc đồ, đêm đá chăn cảm lạnh thì sao? Không mặc đồ thì về ổ chuột của con mà ngủ.”
“Dạ…” Cậu bé ủ rũ vâng lời ba.
Phó Hi tắt đèn ngủ mờ ở đầu giường, trong bóng tối đưa tay giúp Táo Đỏ mặc lại quần áo, rồi chính anh cũng mặc quần dài vào. Anh bế Táo Đỏ lên, đặt con nằm giữa hai người, và cả ba cùng yên ổn đi vào giấc ngủ.
HOÀN TOÀN VĂN