• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc chiến kéo dài ba ngày ba đêm, hậu thế gọi là Trận bảo vệ Long Loan.

Ngày kết thúc trận bảo vệ, tổ chuyên gia về virus của Long Loan tuyên bố, vắc-xin kháng vi-rút đã đạt được thành công bước đầu, chỉ cần tiêm vắc-xin, con người sẽ không bị nhiễm bệnh nữa sau khi bị zombie cắn.

 

Tôi mới biết, hóa ra kiếp trước chúng tôi chỉ cách thành công một bước chân.

Một năm sau, các khu an toàn khác cũng lần lượt gặp phải đợt tấn công của zombie nhưng nhờ có kinh nghiệm bảo vệ từ Long Loan và vắc-xin, các khu an toàn đều bình an vượt qua.

Các quốc gia khác cũng bị làn sóng zombie bao vây, nước ta cũng không ngần ngại truyền lại kinh nghiệm của mình.

Ngày thứ 812 sau tận thế, tổ chuyên gia về virus quốc tế đã nghiên cứu ra thuốc thử có thể tiêu diệt vi-rút zombie, con người thổi vang hồi còi phản công.

Ngày thứ một 1040 sau tận thế, con người cuối cùng cũng giành được chiến thắng.

Khi cánh cổng của khu an toàn cuối cùng mở ra, tôi cùng những người khác lần đầu tiên bước ra khỏi nơi đã bảo vệ chúng tôi suốt hai năm.

Chúng tôi đứng dưới bầu trời rộng lớn, nhìn thấy cỏ cây tươi tốt, hoa lá đua nhau khoe sắc, thế giới đã bắt đầu hồi sinh.

Năm ngoái tôi đứng trên tường thành ước nguyện, giờ đây đã thành hiện thực.

"Mẹ, con muốn đưa Tuyết Tuyết đến bên kia chơi." Đóa Đóa giờ đã tám tuổi, đã có rất nhiều bạn tốt.

Tôi gật đầu: "Đi đi."

"Lam Lam, mẹ đi tập trước, con tập xong muốn về nghỉ thì gọi điện cho mẹ, mẹ đón con." Mẹ chồng đã tham gia đội múa quảng trường một năm, gần đây họ đang tập luyện gấp rút, quyết tâm giành giải nhất trong cuộc thi.

 

Tống Nguyên giờ cũng không thường xuyên đến nhà bọn tôi, cậu ta đã có bạn gái, đôi tình nhân đang ngọt ngào như mật, đã tính đến chuyện kết hôn.

Còn Lục Trinh, anh vẫn rất bận rộn, tôi đã gần một tháng không gặp anh.

Còn về tôi, sờ bụng nhỏ nhô lên, đã mang thai năm tháng, đứa nhỏ rất nghịch ngợm, cứ đạp tôi liên tục.

Tôi tìm một chỗ ngồi xuống nhìn Đóa Đóa chơi, Lục Trinh gọi điện thoại đến.

"Đang làm gì thế?" Anh hỏi.

"Đang ở với Đóa Đóa, còn anh?"

"Em quay lại đi."

Tôi ngẩn người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy anh mặc bộ quần áo thường ngày đứng ở đằng xa, không biết đã về từ lúc nào.

Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi, mang theo một túi hạt dẻ rang tôi thích ăn.

Anh bóc một hạt dẻ rang đưa cho tôi, tôi ăn một miếng, cảm thấy hương vị ngọt ngào như trước tận thế.

Tôi không hỏi anh lần này sẽ ở lại bao lâu, bởi vì lúc này giống như bài thơ của Cố Thành: "Cỏ đang kết hạt, gió đang lay lá, chúng ta không ai nói gì, tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã và tươi đẹp này."

"Bố về rồi." Đóa Đóa chạy đến nhào vào lòng anh làm nũng: "Bố mẹ ơi, Tuyết Tuyết nói trong rừng có một con sông, bên bờ sông có rất nhiều đá đẹp, chúng ta đi nhặt đá được không?"

"Được, chúng ta đi ngay bây giờ." Lục Trinh một tay kéo Đóa Đóa, một tay nắm lấy tay tôi.

Trên đường đi có rất nhiều gia đình bốn người như chúng tôi, tiếng cười tràn ngập bờ sông đầy hoa.

Nỗi buồn của quá khứ đã lùi xa, mỗi ngày chúng tôi đều cố gắng bước tiếp, tích cực tạo dựng một cuộc sống mới.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang