“Tiểu Mục sao mày lại không thích tao hở ~”
Mỗi câu nói của ngài có thể đừng mang mấy gợn sóng nhỏ tiêu hồn kia không, nô tì chịu không nổi.
Kiều Mục âm thầm chửi rủa trong lòng, nếu Lộ Vọng Xuyên tỉnh lại còn nhớ những lời này thì nhất định sẽ xấu hổ muốn chết, đường đường là Lộ đại thiếu mà làm nũng như vậy, chậc chậc.
Nhưng mặc kệ lúc tỉnh lại thế nào, Lộ đại thiếu hiện tại chỉ là một đứa nhỏ. Y cọ đầu lên vai Kiều Mục.
“Tiểu Mục ~”
Kiều Mục chịu không nổi y nữa, nói: “Thích thích, được chưa.”
Lộ Vong Xuyên lập tức nở nụ cười rực rỡ tới mức một tên thần kinh mạnh mẽ như Kiều Mục cũng phải ngẩn ra. Sau đó… sau đó!
Sau đó thằng nhóc chết tiệt này còn ngượng ngùng lại gần hôn lên mặt hắn một cái.
A a a a a a a a!