• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Túc Duy An bị anh kéo đi vài bước: "Từ ca, em có thể tự mình về được..."

“Tôi cũng no rồi, tôi đưa cậu về.” Đàm Tự không cho cậu cơ hội phản bác.

Lái xe đưa cậu về nhà trêи con đường quen thuộc, Túc Duy An tháo dây an toàn: "... Làm phiền anh rồi."

"Xuống xe chờ, tôi đỗ xe."

“Hả?” Tô Duy An sửng sốt.

"Tôi đi lấy đĩa CD", Đàm Tự nhấn mạnh, "Việc gấp. Tôi sẽ dùng ngay trong đêm nay."

Túc Duy An suy nghĩ một lúc lâu trước khi nhận ra là cái đĩa là gì.

Thuận theo lời, anh tự nhiên nghĩ đến sự hữu dụng của chiếc đĩa CD.

Cậu vội vàng chạy xuống xe, mang Đàm Tự, bí mật theo dõi từng hơi thở.

Cho đến khi lên thang máy, Túc Duy An vẫn không giảm tốc độ, đầu cúi thấp hơn bình thường.

Cậu ấy là đang sợ hãi? Đàm Tự hừ lạnh một tiếng, là nên sợ hãi, cháu trai Đặng Văn Thuỵ, chú ngươi sẽ tính toán đem vị nam nhân đó trói lại rồi xé xác.

Cửa thang máy mở ra, Đàm Tự nhìn thấy người đàn ông ngồi trước cửa nhà Túc Duy An.

Bên cạnh người đàn ông là một chiếc thùng lớn, nghe thấy tiếng thang máy, anh ta kinh hỉ quay đầu.

“Là tiểu khả ai à?”

Đàm Tự dừng cước bộ, lành lạnh nhìn Túc Duy An.

Túc Duy An nghe thấy, ngược lại ngước đầu lên: “…Đúng.”

Nhìn thấy tia vui mừng vụt qua trong mắt Túc Duy An, Đàm Tự không thể giải thích được.

Bình thường thì ngốc nga ngốc nghếch, sao nói chuyện yêu đương lại sến súa thế? Đối tượng lại là một người đàn ông, không kỳ cục sao?

Anh thu lại ánh mắt, định đâm chọc vài câu thì người đang ngồi đột nhiên đứng dậy.

Chỉ thấy ba chữ được viết trêи quần áo của người đàn ông__ “Chuyển phát nhanh”

“Đây là đồ của cậu.” Người chuyển phát nhanh ôm chiếc hộp trêи mặt đất lên, đưa cho Túc Duy An. "Cảm phiền bạn ký nhận, cám ơn."



“Xin lỗi… đã đợi lâu rồi.” Túc Duy An cẩn thận ký tên, ĐÀm Tự tiến lên xem xét.

Người nhận: Tiểu khả ái

Người gửi: XX Phóng Tâm Nhật Đại

"..."

Anh lặng lẽ rút lại ánh mắt.

Người chuyển phát nhanh lập tức rời đi, Túc Duy An ôm thùng hàng: "Từ ca, anh đợi chút, tôi đi lấy đồ ra."

Đàm Tự đầu tiên là sửng sốt, đồ gì?

Sau đó mới nghĩ ra cái lý do vớ vẩn mình vừa thuận miệng nói ra.

Vừa định nói không cần, đã thấy Tô Duy An mở cửa, nhẹ nhàng dừng lại.

Sau đó Đàm Tự nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ: "Tự ca, anh có muốn vào nhà uống một cốc nước không?"

Túc Duy An vừa mở miệng liền hối hận, nhưng mà Đàm Tự động tác rất nhanh, tiến lên một bước, nắm lấy khoá cửa, cúi đầu thúc giục: "Mau vào đi."

Thật khó để bật đèn trong khi ôm chiếc hộp, Túc Duy An đặt chiếc hộp sang một bên, sờ tìm công tắc trong bóng tối.

“Tạch__”

Ánh sáng trắng chiếu sáng cả căn phòng.

Thời gian quá nhanh, Đàm Tự chưa kịp hình dung ra căn phòng của Tô Duy An sẽ trông như thế nào-nhưng dù có nghĩ đến mấy cũng không ngờ lại trông như thế này.

Trêи tường treo vô số poster, bàn đầy đồ chơi, thậm chí có cả tấm trải giường là các nhân vật hoạt hình.

Trêи poster đều là một cô gái.

Anh cuối cùng cũng biết tại sao ngày hôm đó một thành viên của Qs-7 nhìn có chút quen mắt.

Lần đầu tiên nhìn thấy Túc Duy An, những thứ đồ rơi khắp dưới đất đều liên quan đến cô gái này.

“Từ ca, anh ngồi đây.” Túc Duy An đẩy đến một cái gối.

Tân Xu: "Ngồi trêи gối?"

Túc Duy An gật đầu.



“Không ngồi.” Đàm Tự từ chối, nhìn xung quanh phát hiện trong nhà này còn không có lấy một cái ghế.

Anh hừ một tiếng, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà.

Sàn nhà của Túc Duy An được phủ bởi một tấm thảm mềm mại và không có cảm giác lạnh.

Túc Duy An đưa cho anh một cốc nước: “Tự ca, tôi đi tìm CD cho anh.”

Đàm Tự co một bên chân lên, tư thế ngồi rất giống đại ca xã hội đen: “Ân.”

Anh vừa định uống nước, thì thấy Túc Duy An đột nhiên quay lưng về phía anh quỳ gối ngồi xuống.

Túc Duy An cúi đầu xuống, dùng ánh mắt tìm kiếm dưới gầm giường.

Sau khi tìm thấy vị trí của chiếc hộp, cậu đưa tay ra, dùng lực lắc mạnh, ngày trước đẩy vào khá sâu và bây giờ lấy ra có chút khó khăn.

Túc Duy An hôm nay mặc một chiếc quần short, do tư thế, những gì hiện ra trước mắt của Đàm Tự là cặp ʍôиɠ tròn trịa, và đôi chân trắng nõn, trêи chân còn đi một đôi tất trắng.

Vểnh lên quá cao, một mảnh da lưng nhỏ lộ ra, tiếp theo là mép của chiếc qυầи ɭót màu xanh.

Tay cầm cốc nước của Đàm Tự lắc lư một cách khó hiểu.

Túc Duy An vẫn không nhận ra tư thế của bản thân, cuối cùng cậu sờ được chiếc hộp trong một góc, lôi nó ra ngoài.

Đàm Tự thu hồi ánh nhìn, uống một hớp nước trong cốc.

"Giấu sâu như vậy, sợ ai nhìn thấy?"

Túc Duy An xấu hổ cười cười.

Cậu quỳ xuống trước chiếc hộp, chặn tầm mắt của Đàm Tự, cặm cụi tìm kiếm trong chiếc hộp, thật lâu mới tìm được đĩa CD trong chồng sách, lại hì hục một lúc đem chiếc hộp ấn lại vào chỗ cũ, Túc Duy An mới trao đĩa CD cho Đàm Tự.

Túc Duy An dáng vẻ rất ngoan, tóc tai rối tung ngồi bên mép giường, y phục vì tư thế trước đó mà nghiêng sang trái, lộ ra xương quai xanh nổi rõ.

Hai người nhìn nhau chưa đến hai giây, Túc Duy An liền cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh.

Một lúc sau, đĩa CD được đưa qua, cốc nước trong tay cũng đã rỗng.

Đàm Tự nhìn người đang cầm đĩa, hỏi một câu đầy nghi vấn.

“Sao cậu lại trắng như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK